Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Không Giết (3)
ắn dừng lại một chút lại nói:
“Nhưng mà Tĩnh Đức phi hiện giờ chỉ còn lại một đứa con này, ngươi giúp nàng chút đi.”
Ta cung kính nói:
“Nhạc phụ yên tâm, hài nhi nhất định đem hét khả năng, cố gắng giúp cho Hưng vương thoát tội.”
Dực Vương cười khổ nói:
“Thoát tội, làm ra chuyện như thế này làm sao có thể thoát tội? Có thể bảo trụ được tính mạng cho nó đã là vạn hạnh rồi.”
Đám Ngự Lâm quân phản bội, có ba mươi hai tên bị bắt sống, những người này đều do Trương Trung Dương thống lĩnh, trong khi người chủ mưu là Trương Trung Dương lại biến mất không còn tung tích.
Phòng luyện đan bị hủy là một đả kích tương đối lớn với Hâm Đức hoàng đế, tâm tình của hắn kém vô cùng, dường như đã già đi rất nhiều.
Khi tới hoàng hôn toàn bộ hoàng cung đã khôi phục lại được sự yên lặng hiếm có của nó. Hâm Đức hoàng đế đem tất cả đại thần và hoàng tử tập hợp đến điện Thái Hòa nghị sự.
Long Dận Thao bị bốn gã võ sĩ giải vào trong điện, tóc tai hắn rối bời, đã mất đi phong thái ngày xưa.
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Dận Thao, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám mưu phản làm loạn!”
Long Dận Thao run giọng nói:
“Phụ hoàng minh giám, hài nhi không có quan hệ gì với chuyện này cả.”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Không có quan hệ gì? Hôm nay tên thích khách kia đã khai ngươi mời hắn vào cung, có mấy người trong đám Ngự Lâm quân bị bắt cũng thừa nhận, ngươi và Trương Trung Dương bí mật mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn chống chế ư?”
Long Dận Thao quỳ trên mặt đất bò về phía trước mấy bước, run giọng nói:
“Phụ hoàng, hài nhi không biết chuyện thích khách lẻn vào trong đám nghệ nhân, còn về phần Trương Trung Dương thì hài nhi không có quan hệ gì cả, đám Ngự Lâm quân này rõ ràng là ngậm máu phun người, nói không chừng...”
Ánh mắt của hắn nhìn sang chỗ ta, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh, nói:
“Nói không chừng có người ở sau lưng sai khiến!”
Hâm Đức hoàng đế giận dữ, cầm chén trà trên Long sàng ném tới chỗ Long Dận Thao. Long Dặn Thao không dám tránh, chén trà đập thẳng vào trán của hắn, máu tươi lập tức chảy ra xối xả.
Dực Vương lúc này mới bước ra khỏi hàng nói:
“Bệ hạ, đám thích khách này toàn bộ đã tự sát, đám Ngự Lâm quân bị bắt cũng chỉ nói là Trương Trung Dương và Hưng vương thông đồng mưu nghịch, chứ không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ bằng vào những điều này để định tội danh, có lẽ rất khó.”
Ta đang muốn mở miệng, thì Tả Trục Lưu từ trong đám người đi ra, hắn lớn tiếng nói:
“Bệ hạ, thần lại không có cách nghĩ giống như Dực vương, đám thích khách này rõ ràng được huấn luyện nghiêm mật, nếu như trong triều không có ai tiếp ứng, sao họ có thể thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mang vũ khí tiến nhập vào hoàng cung? Còn về phần đám Ngự Lâm quân nếu như không có ai đầu độc, sao họ dám mưu nghịch? Trương Trung Dương mặc dù ngu xuẩn, nhưng cũng không dám nghĩ tới chuyện soán vị, chuyện này nhất định có người trong hoàng thất bày ra với hắn.”
Dực Vương cả giận nói:
“Tả tướng quốc có chứng cứ gì không?”
Tả Trục Lưu cười nhạt nói:
“Tâm tình của Dực vương ta có thể hiểu, thế nhưng đứng trước đại nghĩa, tình thân cũng phải kiềm chế xuống!”
Hắn không hổ là cáo già, thấy không có hi vọng đối phó ta, cho nên bỏ đá xuống giếng, muốn loại bỏ Hưng vương.
Tả Trục Lưu nói:
“Bệ hạ có nghĩ tới chuyện hôm nay loạn dân xông vào hoàng cung thật đúng dịp, sao bách tính có thể đánh hạ được đông môn, mà chỗ này lại vừa vặn là chỗ mà Trương Trung Dương phụ trách, tất cả mọi chuyện đều ở trong kế hoạch.”
Hắn chuyển hướng sang Dực Vương nói:
“Ta cho rằng chuyện này không chỉ có một người trong hoàng thất bày ra nổi, chắc là có những thế lực khác tham gia cũng chưa biết chừng.”
Hắn nói câu này rõ ràng là xoay đầu mâu vào Dực vương, trong lòng ta thầm mắng lão hồ ly, chiêu này của hắn đúng là rất hay, mượn cơ hội làm suy yếu thực lực của Dực vương, đồng thời cũng làm yếu thực lực của ta.
Dực Vương giận dữ hét:
“Tả Trục Lưu, ngươi là có ý gì? Tất cả mọi người đều biết tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân là con trai của ngươi, lẽ nào chuyện này hắn không có bất kỳ trách nhiệm gì ư?”
Tả Trục Lưu lem tiếng nói:
“Tả thị nhất môn của ta đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, không có bất kỳ tâm mưu nghịch nào.”
Dực Vương cười lạnh nói:
“Chỉ bằng vào câu nói này của ngươi có thể khiến cho mọi người tin hay sao? Ai có thể đảm bảo đám Ngự Lâm quân mưu nghịch này không phải là do lệnh trên truyền xuống, hiện giờ có người cố ý đổ tội lên người Hưng vương để bảo toàn mình.”
Tả Trục Lưu cả giận nói:
“Dực Vương, ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người!”
Mắt thấy hai phe trong triều sắp lao vào tranh cãi, ta đứng ra nói:
“Phụ hoàng, hài nhi có một kiến nghị.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào ta.
Ta bình tĩnh nói:
“Tả tướng quốc nói đúng, chuyện này Hưng vương đúng là không thoát khỏi hiềm nghi.”
Dực Vương biến sắc.
Hưng vương hét lớn:
“Long Dận Không, ngươi đã sớm muốn hại ta...”
Ta lạnh lùng nói:
“Nếu như không phải Hưng vương mời gánh hát tới, đám sát thủ này làm sao có thể lẻn vào được hoàng cung. Chỉ căn cứ vào điểm này mà nói, Hưng vương khó mà thoát tội được. Nhưng mà chỉ bằng vào lời nói của đám Ngự Lâm quân, cũng không cách nào chứng minh, Hưng vương có tâm mưu nghịch, đúng như lời Dực vương nói chỉ có tầng lớp chỉ huy của Ngự Lâm quân mới có thể bao che hung thủ phía sau, cố ý đổ tội lên đầu của Hưng vương.”
Sắc mặt Tả Trục Lưu ngưng trọng, hắn đã nhận ra ta muốn đổ tội lên đầu của Tả Đông Tường.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ngươi nghĩ xem, làm cách nào mới có thể tra rõ chuyện này?”
Ta cung kính nói:
“Trương Trung Dương là mấu chốt của vấn đề, có tìm được người này, mới có khả năng biết ai ở đằng sau bày ra chuyện mưu nghịch.”
Tả Trục Lưu cười lạnh nói:
“Hiện giờ hắn đã cao chạy xa bay, nếu như không cách nào tra ra nơi ẩn trốn của hắn, thì chẳng phải là chuyện mưu ngịch vĩnh viễn không cách nào tra ra hay sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng, nhưng mà trước khi làm sáng tỏ, có vài người phải chịu trách nhiệm chuyện hôm nay.”
Ánh mắt sắc bén của ta nhìn vào Hưng vương, thân hình hắn lập tức run rẩy.
Hâm Đức hoàng đế thở dài một tiếng nói:
“Ngươi thấy chuyện này nên xử trí thế nào?”
Ta bình tĩnh nói:
“Phía tây nam của Sở châu, có một tiểu trấn tên là Sở Cơ, nơi này đất đai cằn cỗi, hoang tàn vắng vẻ, chuyện thích khách Hưng vương tuyệt không thoát khỏi liên quan, nên tước đoạt tước vị của hắn đưa hắn tới Sở châu, coi như là nghiêm phạt. Sau này khi bắt được Trương Trung Dương, chúng ta mới xem xét trách nhiệm sau!”
Kỳ thực trong lòng ta cũng muốn đẩy Hưng vương vào chỗ chết, nhưng mà ta còn phải lo nghĩ tới cảm thụ của Dực vương và Sở Nhi, cho nên không thể làm như vậy.
Hưng vương cúi đầu xuống, trước tình thế này, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.
Hâm Đức hoàng đế gật đầu:
“Vậy chiếu theo lời ngươi nói mà làm đi!”
Kỳ thực ai nấy đều hiểu, chuyện này hoàn toàn là do Hưng vương gây nên, nhưng ta đã đưa ra biện pháp giải quyết, người khác cũng không dám đưa thêm dị nghị gì.
Ta lại nói:
“Tả Đông Tường thân là thống lĩnh Ngự Lâm quân, lại bất lực trong quản lý thuộc hạ của mình, chứng minh hắn không có năng lực chỉ huy, nay bãi miễn chức thống lĩnh Ngự Lâm quân của hắn, chuyển thành phó thống lĩnh, sau này xem biểu hiện của hắn để tính xem có nên trọng dụng nữa hay không.”
Tả Trục Lưu tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, thế nhưng cũng không thể nói gì hơn.
Hâm Đức hoàng đế có chút uể oải nói:
“Trẫm mệt mỏi, mọi người giải tán đi!”
Đúng lúc này ở ngoài điện bỗng vang lên tiếng kêu khóc thê lương, Tĩnh Đức phi liều lĩnh xông lên điện, nói:
“Bệ hạ! Cầu xin người buông tha cho Dận Thao đi!”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Tiện nhân! Dám quấy nhiễu triều chính, người đâu, lôi ra đánh.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi