Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Tuần Hoàn (3)
nh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía ta, hắn trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
“Dận Không a, Dận Không, trẫm biết ngươi mấy năm nay tốn không ít công phu, cũng tốn không ít tâm cơ, trẫm từng suy nghĩ, có nên giao thiên hạ Đại Khang cho ngươi hay không...”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Hôm nay thật là kỳ quái, Hâm Đức hoàng đế tại sao lại đột nhiên tỉnh táo như vậy, chẳng nhẽ hắn muốn trấn an ta trước, sau đó hạ thủ sau hay sao?”
Nhớ tới bức thư của Trân phi mà Ngọc Tỏa mang tới, hôm nay Hâm Đức hoàng đế có thể sẽ hạ độc thủ với ta, ta phải cẩn thận hơn gấp bội mới được.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ngươi đói với Đại Khang có công, lại mấy lần cứu vớt vạn dân trong cơn nguy nan, trẫm ban ấp phong cho ngươi, ngươi quản lý có tài, ngươi nghiễm nhiên đã trở thành hi vọng trong lòng của bách tính!”
Hâm Đức hoàng đế hóa ra cũng không ngu ngốc như bề ngoài, hắn là người vô cùng hiểu rõ ta.
Ta cũng chú ý tới sự biến hóa tâm tình của Tả Trục Lưu. phát hiện ánh mắt của Tả Trục Lưu kinh ngạc tới cực điểm, xem ra biểu hiện của Hâm Đức hoàng đế bây giờ vượt xa ngoài dự liệu của lão.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Trước khi ngươi đi Hán đô, trẫm đã đáp ưng ngươi, chỉ cần ngươi thành công hóa giải liên minh năm nước, trẫm sẽ lập ngươi là thái tử.”
Nói tới chỗ này hắn dừng lại một chút, trong ánh mắt toát ra sự phẫn nộ:
“Thế nhưng sau khi ngươi cùng với Tần quốc liên minh, lại chẳng để ý tới ý chỉ của trẫm, trực tiếp tới Tuyên Thành, chẳng nhẽ ở trong lòng ngươi, trẫm có thể hại ngươi hay sao?”
Ta cuống quít nói:
“Phụ hoàng hiểu lầm, lúc đó Tuyên Thành phát sinh ôn dịch, nhi thần bắt buộc phải trở lại đó.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả nở nụ cười:
“Ngươi tưởng trẫm là lão hồ đồ ư?”
Ta lặng lẽ không nói, hôm nay Hâm Đức hoàng đế biểu hiện giống như bị bức bách, nếu như hắn cải biến câu nói ban đầu thì chức vị thái tử này sẽ không tới lượt ta.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Lần này nếu như trẫm không viết chỉ phong chức thái tử cho ngươi, ngươi cũng không tới đây, trẫm ở trong lòng ngươi đáng sợ như vậy ư?”
Hắn làm trò trước mặt chúng thần, phát tiết sự tức giận trong lòng.
Ta không khỏi có chút xấu hổ, hôm nay biểu hiện của Hâm Đức hoàng đế đúng là không nằm trong dự liệu của ta.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ngươi tuy rằng bất hiếu, thế nhưng trong những hoàng nhi, ngươi lại là một người có bản lĩnh, ta do dự tới tận hôm nay, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có ngươi mới đảm đương được chức vị thái tử, chỉ cần Đại Khang có thế tốt, vạn dân tốt, trẫm cũng được an tâm.”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Dực vương trở nên vui mừng, không nghĩ tới mọi chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy, Hâm Đức hoàng đế lại đem chức vị thái tử sắc phong cho ta.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không, kể từ hôm nay ngươi chính là Đại Khang thái tử, đám hoàng huynh, hoàng đệ các ngươi phải một lòng phụ tá hắn, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Hắn đứng lên nói:
“Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Dưới vòng vây của đám phi tần, hắn bước ra ngoài.
Hâm Đức hoàng đế đi ra ngoài điện, chúng thần cũng đi theo, họ không để mất cơ hội, lập tức tới chúc mừng ta. Ta cũng không che giấu nổi sự đắc ý trong lòng, mỉm cười tiếp nhận sự chúc mừng của mọi người.
Ta và Sở nhi là người cuối cùng đi ra ngoài điện.
Sở nhi thấp giọng nói:
“Hôm nay có chút kỳ quái.”
Ta bất động thanh sắc nói:
“Yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Ta và Sở nhi đi tới vị trí của chúng ta, từ chỗ này có thể thấy được các chỗ khác. Hôm nay Hâm Đức hoàng đế lập ta làm thái tử, vị trí của ta đương nhiên là đứng đầu, Cần vương và Hưng vương phân biệt đứng ở phía sau của ta.
Hâm Đức hoàng đế được Tĩnh Đức phi dìu lên đài cao, các văn võ bá quan đứng trên quảng trường quỳ sụp xuống lạy:
“Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương! Giang Sơn vĩnh cố!”
Chúng ta cũng quỳ lạy trong đội ngũ.
Hâm Đức hoàng đế khoát tay áo nói:
“Tất cả đứng lên đi! Hôm nay là ngày trẫm cao hứng nhất.”
Hắn bỗng vẫy vẫy tay với ta, nói:
“Dận Không, ngươi lên đây, trẫm có mấy câu muốn nói với ngươi.”
Ta ngơ ngác, hôm nay Hâm Đức hoàng đế vô cùng chủ động, không còn bộ dáng ngu ngốc xưa kia. Ta mang theo một bụng nghi ngờ tiến lên đài cao, Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, ý bảo mọi người xung quanh lui ra, trên đài chỉ còn lại ta với hắn.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không, ngươi xem, đứng ở chỗ cao này có cảm giác nhìn thấy hết tất cả, nắm giữ tất cả ở trong tay, đúng không?”
Ta nhìn xung quanh, rồi lắc đầu.
Hâm Đức hoàng đế thấp giọng nói:
“Nhưng hôm nay ta không có cảm giác đó.”
Hắn lạnh lùng nhìn về phía ta nói:
“Có biết vì nguyên nhân gì hay không?”
Ta không nói gì.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Bởi vì có ngươi đứng ở bên cạnh ta, loại cảm giác này chỉ có một mình đứng ở đây mới cảm giác được, hiện tại có ngươi chia xẻ, ta không cách nào cảm nhận được nữa.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu đã như vậy, vì sao phụ hoàng sắc phong thái tử cho hài nhi?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Ta còn có lựa chọn ư? Mấy năm nay, ngươi biến Tuyên Thành, Sở Châu, Vi châu, Thanh châu, Cù châu, Miện Trì... Hơn mười sáu quận thành lãnh địa của bản thân, tận dụng cơ hội thu mua nhân tâm. Mặc dù ta có viết mật chỉ cho ngươi, nhưng ngươi lại bộc lộ dụng tâm của mình một cách trắng trợn, nếu ta không lập ngươi làm thái tử, chẳng phải là khiến người khác oán trách ta hay sao?”
Ta cười nói:
“Trong lòng phụ hoàng, chẳng nhẽ Dận Không âm hiểm như thế hay sao?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Hiện giờ ta mới biết, từ khi ngươi làm con tin sang Tần, đã dự định được ngày hôm nay, mấy năm nay ngươi chưa từng buông tha sự theo đuổi ngôi vị hoàng đế.”
Ta từ chối cho ý kiến nói:
“Phụ hoàng hình như là không muốn lập hài nhi làm thái tử?”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Các ngươi đều cho ta lão hồ đồ, thế nhưng ta vẫn chưa tới mức đó.”
Hắn cầm lấy bầu rượu, tự mình rót một chén, đưa tới trước mặt ta, nói:
“Uống với ta một chén này!”
Ta ngơ ngác, bức thư của Trân phi, tuy rằng cầm chén rượu, nhưng chỉ đưa lên mép mà thôi.
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Ngươi sợ ta hạ độc trong rượu?”
Ta cười nhạt nói:
“Hài nhi không dám nghĩ như vậy.”
Hâm Đức hoàng đế uống cạn chén rượu, nói:
“Ngươi bây giờ có thể yên tâm chưa?”
Ta cười cười, chậm rãi đặt chén rượu lên bàn:
“Phụ hoàng, hài nhi không dám uống.”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Vì sao?”
Nếu như hắn đã ngả bài ta cũng chẳng còn gì phải cố kỵ, bình tĩnh nói:
“Hài nhi đúng là sợ phụ hoàng hạ độc trong rượu.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi