If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Mệnh Lý (1)
hời cơ chuyện này nhất định phải khống chế tốt, hôm sinh nhật càng hỗn loạn thì chúng ta cũng càng an toàn.”
Tiêu Tín liên tục gật đầu.
Ta lại nói:
“Con trai trưởng Tả Đông Tường của Tả Trục Lưu hôm nay có hành động gì không?”
Tiêu Tín nói:
“Hắn vẫn mượn lý do bảo vệ an toàn cho điện hạ giám thị tại xung quanh vương phủ.”
Tiêu Tín hạ giọng nói:
“Có cần ta sai người ám sát hắn không?”
Ta lắc đầu nói:
“Võ công của Tả Đông Tường không tệ, hơn nữa bên người nhân số đông đảo, ám sát hắn sợ rằng cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù chúng ta muốn đối phó với Tả Trục Lưu, mục tiêu cũng nên đặt ở trên người những đứa con khác của hắn thì hơn.”
Tiêu Tín nói:
“Tả Đông Hào thân là thống lĩnh Thiên Cơ các, hành tung bất định, sau khi ta đi tới Khang đô vẫn chưa từng thấy hắn xuất hiện, nếu so sánh thì con gái Tả Ngọc Di của Tả Trục Lưu dễ đối phó hơn nhiều.”
Ta cười lạnh nói:
“Theo dõi hành tung của ả, thời cơ thích hợp có thể hạ thủ với ả ngay.”
Sáng sớm tỉnh lại, Sở Nhi vẫn đang quấn bên người ta ngủ say, ta mỉm cười nhìn hai gò má của nàng như hoa hải đường, cúi người khẽ hôn một cái, không ngờ Sở Nhi mở hai cánh tay ôm lấy cổ ta, khẽ mở miệng luồn cái lưỡi thơm tho vào trong miệng ta, thì ra nàng vẫn đang giả bộ ngủ.
Ta đè lên người nàng, mỉm cười nói:
“Không ngờ dám dám gạt ta, xem ta làm sao chỉnh nàng đây.”
Sở Nhi cười khanh khách, dùng đầu gối chống lấy người ta, dịu dàng nói:
“Không được hồ đồ, hôm nay còn có rất nhiều chính sự cần phải làm đấy.”
Ta cười nói:
“Việc chính sự nào cũng không quan trọng bằng việc trong phòng của ta cùng Sở Nhi.”
Rồi ta mạnh mẽ tách ra hai chân của Sở Nhi, tại lúc Sở Nhi còn đang giả bộ chối từ liền tiến nhập vào thân thể nàng, (tập thể dục buổi sáng nào ^^)
Sở Nhi ôm chặt lấy thân thể ta, gắt giọng:
“Tên dâm tặc chàng, thế nào nói vào là vào liền thế.”
Ta cười nói:
“Sao mà giọng điệu của nàng lại biến thành giống như Yến Lâm rồi thế...”
Nói đến Yến Lâm lòng ta hơi buồn, qua thời gian lâu như vậy nhưng Mính Nhi vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, lẽ nào nó đã xảy ra chuyện gì.
Sở Nhi từ trên nét mặt đã đoán được chuyện trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, Mính Nhi nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Ta gật đầu rồi toàn lực đè mạnh xuống thân thể Sở Nhi, Sở Nhi dịu dàng phối hợp với ta, dùng thân thể yên lặng an ủi vết thương trong lòng ta.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng leng keng, ta không khỏi nhíu mày mắng:
“Tên khốn khiếp nào làm ra tiếng động lớn như vậy, không biết người ta đang làm việc sao?”
Trên mặt Sở Nhi đỏ hồng, xuân tình nảy nở, nàng thở hổn hển nói:
“Mặc kệ hắn đi, chúng ta tiếp tục...”
Rồi nàng kéo tấm chăn gấm phủ lên đỉnh đầu chúng ta.
Trong bóng tối, chúng ta bắt đầu điên cuồng triền miên. Qua hồi lâu, chúng ta mới thò đầu ra từ trong tấm chăn gấm, hai người nhìn nhau đều hiểu ý mỉm cười.
Tiếng vang bên ngoài vẫn đang còn tiếp tục, ta cả giận nói:
“Để ta đi coi thằng chó chết nào đang gây rối.”
Ta mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài cửa, nhìn thấy trên bãi đất trống ở hoa viên vương phủ đã đặt một con kỳ lân bằng sắt thép rất to. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ buổi sớm, cánh tay của Dực Hổ cùng bốn võ sĩ đang tiến hành lắp ráp ở đó. Ta lớn tiếng nói:
“Dực Hổ! Sáng sớm mà đã làm ầm ĩ gì ở đó vậy, ngươi không cho ta nghỉ ngơi hay sao?”
Dực Hổ ngoác miệng cười:
“Tỷ phu, ta phải lắp thử con kỳ lân này trước, nhìn xem nó có vấn đề gì hay không thôi.”
Ta hết cách đành lắc đầu, đang muốn đi về đột nhiên thì nhớ tới một việc, chỉ vào kỳ lân nói với Dực Hổ:
“Đi tìm một ít nước sơn vàng, quét cho con Kỳ lân này thành màu vàng đi.”
Dực Hổ sờ sờ gáy, nói:
“Sao ta cảm thấy như thế này thì nó mới đẹp nhỉ?”
Ta nhìn hắn hầm hầm:
“Bảo ngươi đi làm thì ngươi cứ làm, còn đứng đó nói nhảm làm gì?”
Dực Hổ thè lưỡi nói:
“Tỷ phu, vậy ta đi sai người làm ngay đây!”
Từ sau khi đi tới Khang đô ta vẫn tuyên bố với bên ngoài là ta có bệnh, từ đó đến giờ vẫn ở bên trong vương phủ, mấy ngày nay nghe được không ít tin tức các vương công quý tộc đến đây bái hội, ta không chịu nổi phiền hà, cuối cùng dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Ung vương dựa theo phân phó của ta lặng yên truyền ra ngoài tin tức mà ta đã giao phó, ý định ban đầu của ta là đe dọa Hưng vương Long Dận Thao, khiến hắn gia nhập vào vở kịch vốn đang rất hỗn loạn này, người đầu tiên phải kinh nhưng là mẫu thân của hắn Tịnh Đức Phi.
Ta nhàn nhã ngồi nghỉ trong hoa viên, sau giờ ngọ ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người khiến cho ta cảm thấy một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Sở Nhi ở bên cạnh xoa bóp vai cho ta, nhẹ giọng nói:
“Mới gần đây Khang đô có lời đồn, nếu như chàng leo lên ngôi vị thái tử, người thứ nhất sẽ đối phó là Hưng vương hả?”
Ta cười nói:
“Những lời đồn này chẳng qua là những câu chuyện bàn tán nơi đầu đường cuối phố, sao nàng cũng đi tin làm gì?”
Sở Nhi hơi nhăn mày, nói:
“Từ sau khi việc Bắc Hồ xảy ra, chàng đối với mẹ con cô cô của ta vẫn lòng đầy khúc mắc.”
Ta cười ha ha nói:
“Sở Nhi, khi vừa tới đại Khang ta đã tại trước mặt nhạc phụ chính miệng nói qua, chuyện này ta đã coi như chưa từng phát sinh qua.”
Sở Nhi thở dài một hơi nói:
“Chàng không cần gạt ta, ta biết chàng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu.”
Ta đang muốn giải thích với nàng thì thấy A Đông đang đi về phía chúng ta bên này, cung kính nói:
“Chủ nhân, Tịnh Đức Phi tới!”
“Cô cô!”
Sở Nhi kinh ngạc đứng dậy.
Khóe môi ta nở một tia cười nhạt, giữa ta và Tịnh Đức Phi chưa nói tới cái giao tình gì, nàng cũng không phải đến vì thăm Sở Nhi, khả năng duy nhất chính là vì chuyện của Hưng vương rồi.
Ta chậm rãi đứng dậy:
“Ta đến thư phòng chờ cô cô!”
Tịnh Đức Phi vẻ mặt tối tăm đi vào tnư phòng, nhìn bộ dạng như muốn tìm ta khởi binh hỏi tội. Ta uể oải nhìn nàng, vẫn đang ngồi ở trên ghế chưa có ý muốn đứng dậy.
Sở Nhi nhìn ta ngầm đưa mắt ra hiệu, hình như muốn ta đối với Tịnh Đức Phi phải khách khí một chút.
Tịnh Đức Phi lạnh lùng nói:
“Sở Nhi, con đi ra ngoài trước đi, ta cùng Bình Vương điện hạ có chuyện muốn nói riêng với nhau.”
Sở Nhi hướng ta làm một thủ thế, hiển nhiên muốn ta ngăn chặn tâm tình ở trong lòng, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Ta mỉm cười nói:
“Mẫu phi nương nương, thân thể Dận Không đang bị bệnh nên không thể đứng dậy hành lễ, mong rằng thứ lỗi.”
Trong ánh mắt Tịnh Đức Phi toát ra vẻ oán độc không gì sánh được, thấp giọng nói:
“Ngươi đừng có mà diễn kịch ở trước mặt ta, thân thể của ngươi thế nào tất cả mọi người đều rõ ràng.”
Nàng ngồi xuống đối diện với ta, cả giận nói:
“Long Dận Không, nếu ngươi lặp tức đã leo lên ngôi vị thái tử, vì sao còn muốn truyền ra tin tức ấy để đối phó Dận Thao? Rốt cuộc Dận Thao có chỗ nào đắc tội với ngươi đâu mà ngươi phải tận lực bức bách với nó như vậy?”
Ta nở nụ cười ha ha:
“Mẫu phi nương nương từ đâu nghe được tin tức này? Dận Thao là hoàng huynh của ta, người là cô của Sở Nhi, bất kể là xuất phát từ phương diện nào ta cũng không có khả năng hạ thủ với Dận Thao, vả lại, hiện tại đại Khang vẫn đang là thiên hạ của phụ hoàng, cho dù ta muốn đối phó Hưng vương, chỉ sợ cũng không có quyền lợi này mà.”
Tịnh Đức Phi cả giận nói:
“Cuối cùng ngươi vẫn là thừa nhận muốn làm điều bất lợi với Dận Thao?”
Ta thở dài nói:
“Mẫu phi nương nương, người thật là một người mẹ tốt, vì đứa con trai không nên thân này mà người có thể nói là lo lắng hết lòng, dụng tâm thương yêu.”
Tịnh Đức Phi tức giận đến thân thể run rẩy:
“Ngươi khốn khiếp, ngươi... ngươi nói cái gì?”
Ta cười lạnh nói:
“Không biết An Dung có nói qua cho người hay không, nếu như không phải là bận tâm đến tình huynh muội, cô ta cùng đứa con trong bụng từ lâu đã trở thành quỷ dưới suối vàng rồi đấy nhé.”
Tịnh Đức Phi đột nhiên đứng dậy. chỉ vào người ta, nói:
“Long Dận Không! Nếu ngươi dám động đến con của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ta đột nhiên thu lại dáng cười, trong ánh mắt toát ra sát khí bức người, Tịnh Đức Phi dưới ánh mắt sắc bén của ta cũng kìm lòng không được hơi cúi đầu xuống, ta lạnh lùng nói:
“Nếu không phải ta, An Dung làm sao có thể trở thành hoàng Hậu Bắc Hồ? Nếu không phải lòng ta còn nhân từ, Long Dận Thao làm sao có thể sống đến bây giờ? Nhưng ba mẹ con mấy người không những không biết cảm tạ, trái lại còn nghĩ đủ mọi cách muốn dồn ta vào chỗ chết, dụng tâm ác độc như vậy thì ta ta làm sao có thể tha cho mấy người được?”
Tịnh Đức Phi nói giọng the thé:
“Long Dận Không, nếu không phải ngươi tại trước mặt bệ hạ bày chuyện thị phi, Dận Thao đã sớm kế thừa ngôi vị hoàng đế...”
Nàng trong cơn tức giận, cái gì cũng đều nói ra hết.
Mục đích hôm nay của ta chính là muốn làm nàng tức giận, ta cười ha ha nói:
“Hôm nay ta mới biết được, Tịnh Đức Phi của đại Khang lại biết nói truyện cười như thế, là một người mẹ, bà so với bất luận kẻ nào cũng hiểu rõ rốt cuộc Long Dận Thao là một con người như thế nào, nếu hắn có bản lĩnh, vì sao phụ hoàng vẫn kéo dài lập người thừa kế đến tận ngày hôm nay?”
Ta từ trên án thư cầm lấy mật chỉ mở ra cho nàng xem:
“Bà xem cho kỹ!”
Khuôn mặt Tịnh Đức Phi liền trở nên trắng bệch.
Ta cười lạnh nói:
“Bà nhớ kỹ cho ta, Long Dận Không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kể là người nào đã từng mưu hại người của ta, cho dù là người thân của ta cũng không ngoại lệ!”
Tịnh Đức Phi hình như bị những lời này của ta làm cho sợ hãi, lui một bước về phía sau, vô lực ngồi ở trên ghế.
Ta đứng lên chậm rãi đi thẳng qua bên cạnh người nàng, không thèm nhìn Tịnh Đức Phi thêm một lần nào nữa.
Sau khi Sở Nhi tiễn Tịnh Đức Phi đi rồi, nét mặt có vẻ càng lúc càng ngưng trọng, chắc là nàng cảm thấy được giữa ta cùng Tịnh Đức Phi đã xảy ra xung đột.
Sắc mặt ta vẫn ung dung như trước, đứng ở trên cây cầu dài chín khúc nhàn nhã cho cá chép ăn.
Sở Nhi lặng lẽ đi tới bên cạnh và sóng vai đứng cùng ta, nàng nhẹ giọng nói:
“Cuối cùng chàng vẫn chọc giận cô cô!”
Ta thản nhiên cười, sau đó đổ toàn bộ thức ăn cho cá còn thừa lại vào hết trong nước:
“Từ trước đến nay bà cũng không thích ta, tức giặn cũng là bình thường.”
Sở Nhi lắc đầu nói:
“Dận Không, chàng có chuyện gì gạt ta.”
Ta cười ôm lấy vai nàng, nói:
“Sao ta lại đi gạt nàng? Bất luận là chuyện gì ta cũng không bao giờ gạt Sở Nhi của ta hết.”
Sở Nhi buồn bã nói:
“Chớ có quên chúng ta là phu thê, tâm sự của chàng có thể giấu diếm được người khác, nhưng không thể gạt được ta.”
Dáng tươi cười của ta đã hơi khựng lại.
Sở Nhi nói:
“Nếu như ta không có đoán sai, tin tức chàng sẽ đối phó Hưng vương là do chàng cố ý muốn truyền ra ngoài, mẹ con cô cô đã từng hại chàng, lần này dù chàng muốn xuất thủ đối phó với Hưng vương tại trong mắt mọi người cũng là điều đương nhiên. Lúc đầu ta cũng nghĩ đến chàng là vì trút cơn giận tại Bắc Hồ, thế nhưng hôm nay sau khi cô cô đến chơi ta mới phát hiện, thì ra chàng còn có mưu đồ khác.”
Ta không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Sở Nhi nói:
“Mục đích của chàng khiến cho cô mẫu của ta cùng Hưng vương huynh cảm thấy, nếu như chàng leo lên ngôi vị thái tử, mục tiẻu hàng đầu đó là trừ bỏ bọn họ, làm cho trận tuyến của họ triệt để bị hỗn loạn, buộc họ không tiếc phải trả giá ngăn cản chàng trở thành thái tử. Chàng muốn cho quy mô của tràng hỗn loạn này càng thêm to lớn, chàng muốn bức Hưng vương bí quá hoá liều, do đó đem mâu thuẫn phân tán, mục tiêu phân hoá, tất cả là bảo đảm cho an toàn của bản thân mình.”
Ta gật đầu nói:
“Không sai, ta đích thật là đang làm như vậy.”
Sở Nhi thở dài một hơi nói:
“Dận Không, chàng có từng suy nghĩ qua cảm nhận của cha ta, nếu chàng mượn cơ hội trừ khử cô cùng Hưng vương, ông ấy sẽ tiếp nhận được không?”
Ta thấp giọng nói:
“Ta cũng không muốn bức bọn họ vào tuyệt lộ, ta chỉ là muốn cho để cho bọn họ tiến vào để gây rối thêm, khiến cho thế cục vốn đang hỗn loạn trở thành rối lên không chịu nổi, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm an toàn cho chúng ta.”
Ta cầm bàn tay của Sở Nhi nói:
“Tình huống hiện tại làm cho ta không thể lựa chọn.”
Sở Nhi tựa vào trong lòng ta, ôn nhu nói:
“Ta hiểu cho nỗi khổ tâm của chàng, thế nhưng chàng nhất định phải nhớ kỹ, bất kể mọi chuyện phát triển đến tình cảnh cỡ nào, chàng cũng không thể gây tổn thương đến tính mệnh của nhà cô cô.”
Ta nghiêm túc gật đầu:
“Ta đáp ứng với nàng!”
Lúc này đã là hoàng hôn ta đột nhiên nhớ tới lúc trước Dực vương đã nói qua với ta, ta kéo tay Sở Nhi nói:
“Hai ngày này buồn bực muốn chết, chúng ta ra khỏi thành đi hít thở không khí đi.”
Sở Nhi cười nói:
“Tả Đông Tường tại bên ngoài vương phủ theo dõi chàng một tấc cũng không rời, muốn ra ngoài sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu.”
Ta thấp giọng nói:
“Lẽ nào nàng đã quên cái địa đạo mà Gia Cát tiên sinh đã đặc biệt đào cho chúng ta rồi sao?”
Sở Nhi thản nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Ta gọi A Đông cùng Xa Hạo lặng yên từ trong hầm ngầm của vương phủ đi vào bí đạo, bí đạo này tốn thời gian ba năm đã quy tụ vô số tâm huyết của Gia Cát Tiểu Liên, thiết kế rất tinh xảo, bố cục phức tạp, hơn xa bí đạo tại năm đó ta chạy trốn từ Đông Hồ.”
Trong bí đạo bố trí đường ray bằng sắt thép nhẵn bóng, Gia Cát Tiểu Liên đặc biệt thiết kế xe đẩy dọc theo đường ray để tiến về phía trước, tổng cộng có năm chiếc, mỗi chiếc xe có thể chứa được mười người.
Chúng ta dựa vào hình vẽ hướng dẫn khởi động cơ quan của xe đẩy, dọc theo đường ray chậm rãi chuyển động về phía trước, toàn bộ địa hình liên tục nghiêng xuống phía dưới, tốc độ của xe đẩy cũng càng lúc càng nhanh, trên xe có long đầu dùng để nắm tay, có thể khống chế tốc độ chạy của xe(phanh), ta cùng Sở Nhi một bên điều khiển, một bên không ngừng hoan hô nói cười, Gia Cát Tiểu Liên quả nhiên là kỳ tài.
Lộ trình vốn yêu cầu cần một giờ đi bộ, không đến nửa canh giờ đã đi xong, sau khi xe đẩy lướt qua một cái đồi cao thì chậm rãi dừng lại, nơi cửa ra sớm có người nhận được tín hiệu, Tiêu Tín dẫn dắt hai mươi võ sĩ đi lên nghênh đón, vội vàng bước lên phía trước hành lễ:
“Tiêu Tín tham kiến Bình Vương điện hạ, vương phi nương nương!”
Ta cười nói:
“Ta ở trong vương phủ cũng sắp phát điên, hôm nay cùng vương phi dự định ra ngoài đi dạo.”
Tiêu Tín nói:
“Giờ ta đi sai người chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ.”
Ta cùng Sở Nhi đi vào nông trang, ta ở trong tiểu lâu đặc biệt kiến tạo để thay đổi y phục bình thường, vì cẩn thận ta vẫn dán lên hai chòm râu giả, lúc này mới đánh xe ra khỏi nông trang. Sau khi hỏi rõ bách tính ở vùng lân cận địa điểm của cây cầu tử, rồi Xa Hạo, A Đông hộ tống đánh xe chạy qua đó.
Đi tới dưới tàng cây cầu tử thì màn đêm đã phủ xuống, bàn đá bên cạnh thân cây vẫn có khói lửa, có hai ba đôi thiện nam tín nữ đang quỳ lạy dâng hương ở nơi đó.
Ta nói với Xa Hạo:
“Hai người các ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Xa Hạo cùng A Đông hiểu ý cười rồi đứng lại.
Sắc mặt Sở Nhi hơi đỏ lên, dù sao nàng không muốn để cho người khác biết được tâm sự của chúng ta.
Đợi cho những người khác đi hết chúng ta mới châm hương nến quỳ lạy trước cây cầu tử, lặng im cầu nguyện.
Ta thầm đọc trong lòng:
“Trời xanh phù hộ cho Mính Nhi được bình an vô sự.”
Khi mở mắt thấy Sở Nhi đang thành kính quỳ lạy, chúng ta dùng tay áo của cả hai bao lấy các cống phẩm như trái nhãn, đậu phộng kết thành cẩu tử kết(l), ta nói với Sở Nhi:
“Chúng ta hợp lực vứt cầu tử kết này đến nơi cao nhất đi!”
(1): Cầu tử kết ở đây là cái bọc trong đó có các cống phẩm khi đi cầu nguyện.
Sở Nhi dịu dàng cười rồi gật đầu, chúng ta cùng nhau vung cánh tay, cầu tử kết bay lên cao, quả nhiên đọng ở trên nhánh cây tận đinh. Sở Nhi cười một tiếng, kìm lòng không được ôm lấy ta.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng khóc thê lương làm chúng ta hơi giật mình.
Tiếp đó nghe được phía sau thân cây truyền đến giọng nói khàn khàn của một nam sinh:
“Mẹ nó ơi, chúng ta lại cầu nguyện thêm đi?”
Một giọng nói thống khổ đáp lại:
“Ta không muốn cầu nguyện gì hết, ta... chỉ muốn đòi lại con của ta...”
Người đàn ông kia nói:
“Con của chúng ta... sợ rằng cũng không trở về nữa đâu… tên hôn quân Hâm Đức Hoàng kia đã đem con của chúng ta để...”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi