Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Phòng Bị (3)
ực vương hình như cảm thấy được biến hóa của ta, thấp giọng nói:
“Có phải An Dung đã động tay động chân ở trong đó hay không?”
Ta gật đầu:
“An Dung cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là phụ hoàng cùng Thác Bạt Thuần Chiếu lén lút đạt thành hiệp nghị, chỉ cần Bắc Hồ trừ khử được con, ông ấy sẽ giao trả lại vùng đất Lục Hải Nguyên cho bọn chúng.”
Dực vương cả giận nói:
“Loại kế sách nhục nước mất chủ quyền, thiệt thòi đến vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra.”
Ông đứng dậy đi lại trong đình vài bước, mới nói:
“An Dung cùng mẫu thân của nó chẳng qua là vì suy nghĩ cho Hưng vương, chuyện này con cũng đừng để ở trong lòng.”
Hiển nhiên ông vẫn là muốn bảo vệ cho họ.
Ta mỉm cười nói:
“Nhạc phụ yên tâm, con biết nên xử lý chuyện này ra sao, ở trước mặt mẫu phi con tuyệt đối không để lộ ra nửa lời.”
Dực vương thở dài:
“Chuyện này cứ để ta tới xử lý đi. Ta sẽ không để cho nàng ta tiếp tục là địch với con nữa.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không cho Tịnh Đức Phi cùng ta là địch sợ rằng không có dễ dàng như vậy, nàng một lòng muốn cho Hưng vương leo lên ngôi vị thái tử thì sao lại đơn giản buông tha ý thù địch đối với ta được?”
Dực vương nói:
“Bệ hạ bởi vì chuyện của con, hiện tại đối với ta phòng bị rất nghiêm, muốn hoàn toàn lấy đi quân quyền của ta.”
Ta nở nụ cười:
“Ảnh hưởng của nhạc phụ tại trong quân hắn sao lại có thể hoàn toàn xoá bỏ được?”
Dực vương nói:
“Nói thì nói như vậy, tình huống nếu như tiếp tục, một ngày nào đó lực lượng của ta sẽ bị từ từ suy yếu xuống, đến lúc đó chi sợ Tả Trục Lưu cũng sẽ ra tay đối phó ta.”
Ta gặt đầu nói:
“Tả Trục Lưu không trừ, thủy chung vẫn là một tâm phúc đại hoạn.”
Dực vương nói:
“Hôm nay con vừa vào thành, Tả Đông Tường liền suất binh giám thị, chỉ sợ mấy ngày nay con tại Khang đô cũng sẽ không được yên lòng.”
Lúc này rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, Sở Nhi vào gọi chúng ta nhập tiệc, vừa đi ra phòng khách liền thấy Đường Muội, Đường Muội hướng Dực vương hành lễ trước sau đó mới nói:
“Công tử, bệ hạ sai người truyền cậu vào cung.”
Ta lạnh lùng lắc đầu:
“Nói với hắn ta bị bệnh, chờ bình phục sẽ vào cung yết kiến.”
Đường Muội cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.
Dực vương nói:
“Ngoại trừ hôm tiệc chúc thọ, con tốt nhất nên đừng xuất hiện ở trong cung.”
Đêm đó Ung vương Long Thiên Khải cùng mấy vị vương gia qua tới thăm ta, ta nằm ở trên giường tiếp kiến họ. Mấy vị hoàng thúc này hiển nhiên đều hướng ta biểu lộ tâm ý, sau khi cùng bọn họ giả ý hàn huyên một phen, mấy người cuối cùng cũng rời đi. Sau khi Long Thiên Khải rời khỏi, không lâu sau lại lặng yên đi vòng trở lại, hiển nhiên có chuyện muốn lén lút nói riêng với ta.”
Ta ngồi dậy, Sở Nhi cầm ra một cái đệm dựa đặt ở phía sau ta.
Ung vương thân thiết nói:
“Thân thể của hoàng điệt có nặng lắm không?”
Ta mỉm cười nói:
“Đa tạ hoàng thúc lo lắng, chẳng qua trên đường đi bị chút phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không có việc gì.”
Ung vương nói:
“Hiện tại trên dưới toàn bộ triều dã cũng biết lần này bệ hạ muốn lập hoàng điệt làm thái tử, xem ra lần này hoàng điệt cũng là đâm lao phải theo lao.”
Ta cười rồi từ bên giường lấy ra bức mật chỉ kia đưa cho hắn nói:
“Mặt trên viết rất rõ ràng, bệ hạ muốn tại ngày sinh nhật lập ta làm thái tử.”
Ung vương cười nói:
“Cuối cùng cũng trông mong được một ngày này.”
Ta thản nhiên nói:
“Hoàng thúc cho rằng phụ hoàng sẽ thuận lợi truyền lại ngôi vị hoàng đế cho ta sao?”
Ung vương nhíu mày nói:
“Trong khoảng thời gian này bệ hạ say mê với luyện đan cầu dược, gần đây nhất lại tại góc đông bắc hoàng cung xây dựng một đài cao chín tầng, tập hợp tất cả đồng tốt nhất trong thiên hạ đúc ra một cái lô đỉnh rất to, hôm sinh nhật muốn tại bên trong lô đỉnh luyện chế đan dược trường sinh bất lão...”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nghe nói bệ hạ từ nơi đại Khang cực âm, cực dương thu được năm trăm đồng nam đồng nữ, muốn tại hôm ấy đưa vào lô đỉnh xem như là chất dẫn để luyện đan.”
Ta giận không thể nhịn nói:
“Quả thực là hồ đồ!”
Ung vương gật đầu nói:
“Hai ngày trước, hơn trăm cha mẹ của các đứa trẻ đó tìm đến Khang đô, muốn nhảy vào hoàng cung cứu ra cốt nhục của mình, kết quả bị Long Tương Quân giết chết hết, bên ngoài tường cung máu chảy thành sông...”
Ta nắm chặt hai tay, sự ngu ngốc và tàn bạo của Hâm Đức Hoàng đã làm cho ta không thể nhịn được nữa.
Đôi mắt của Sở Nhi cũng ngấn lệ, tất cả những lời của Ung vương đã làm cho nàng bị khiếp sợ.
Ta thật vất vả mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh hơn, nói với Sở Nhi:
“Sở Nhi, nàng đi giúp ta pha một ly trà qua đây.”
Ta mỉm cười nói:
“Gần đây hai vị hoàng huynh của ta có động tĩnh gì không?”
Ung vương nói:
“Tình hình của Cần vương vẫn là như cũ, quan hệ rất vững chắc cùng với Tả Trục Lưu, một bộ cùng tiến cùng lui. Hưng vương gần đây cùng thống lĩnh ngự lâm quân Đông môn Trương Trung Dương lui tới rất thân mật, hơn nữa hắn còn tích cực mở rộng môn khách của vương phủ.”
Ta nhíu mày nói:
“Lẽ nào hắn muốn mưu phản sao?”
Ung vương nói:
“Có thể là hắn sợ hoàng điệt sẽ xuất thủ đối phó với hắn, nên muốn mở rộng lực lượng bảo vệ bản thân mình.”
Ta lắc đầu nói:
“Hắn để ý đến ngôi vị thái tử nhiều năm rồi, chắc sẽ không cam tâm chịu thua như vậy đâu.”
Ung vương cười nói:
“Hắn không cam lòng thì có thể làm được gì? Lẽ nào dám bức vua thoái vị tạo phản hay sao?”
Một câu nói tùy ý của hắn làm cho trong lòng ta đột nhiên bị chấn động, thật có thể nói là một lời là thức tỉnh người trong mộng.
Ta hạ giọng nói:
“Hoàng thúc, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Thần sắc Ung vương ngưng trọng nói:
“Hoàng điệt có chuyện gì cứ phân phó, chỉ cần ta có thể làm được, cho dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Ta ra hiệu cho hắn đi tới bên người ta, ghé vào lỗ tai hắn nói:
“Ta muốn hoàng thúc đem tin tức ta muốn giết Hưng vương lặng lẽ để lộ ra ngoài.”
Ung vương hơi giật mình, lập tức nói:
“Ý của hoàng điệt là muốn ta để lộ tin tức này cho Hưng vương?”
Ta gật đầu:
“Nhất định phải khiến hắn vững tin là thật, chỉ cần ta lên làm thái tử, người thứ nhất sẽ đối phó chính là hắn.”
Ung vương nói:
“Chuyện này do ta tới làm cũng không thích hợp. Ta cùng Hưng vương từ trước đến nay không hoà thuận, nếu để ta nói chưa hẳn hắn sẽ tin đâu.”
Ta nở nụ cười:
“Ta cũng không phải bảo chính miệng hoàng thúc nói cho hắn, hoàng thúc có thể thông qua miệng của những người khác chuyền cáo cho hắn chuyện này, miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Nhất định phải khiến cho Hưng vương cảm thấy đại nạn đã sắp đến.”
Rốt cuộc Ung vương hiểu được dụng ý của ta:
“Có phải hoàng điệt muốn tạo ra một tin tức giả, bức bách hắn liều lĩnh phải hành động, ngăn cản hoàng điệt trở thành thái tử?”
Ta gật đầu:
“Chuyện giữa chúng ta không thể để cho người thứ ba biết được, cho dù là Sở Nhi cũng không ngoại lệ.”
Ung vương nói như đinh đóng cột:
“Hoàng điệt yên tâm, điều này ta đương nhiên rõ ràng.”
Hắn hơi do dự, rốt cuộc nhịn không được hỏi:
“Kỳ thực chuyện này nếu do Dực vương tới làm thì càng thích hợp hơn, vì sao hoàng điệt lại bảo ta làm?”
Ta thở dài nói:
“Dận Thao dù sao cũng là cháu ngoại trai của ông ấy, mặc dù không ra hồn, thế nhưng nhạc phụ cũng không nhẫn tâm đối phó với hắn, huống hồ ta không muốn để cho Sở Nhi phải thương tâm.”
Ung vương gật đầu:
“Ta hiểu rồi hoàng điệt yên tâm, về phía Tịnh Đức Phi ta cũng sẽ lặng yên tiết lộ tin tức này cho nàng.”
Ta cười nói:
“An Dung tại Bắc Hồ đã muốn giết ta, bọn họ biết ta bình yên trở về, hai ngày này nhất định sẽ không yên lòng.”
Ta sở dĩ muốn đem tin tức mình muốn giết Hưng vương tiết lộ cho hắn biết, mục đích chính là khiến cho trận tuyến của Hưng vương bị rối loạn, hắn vì bảo trụ tính mệnh của mình sẽ không tiếc tất cả ngăn cản ta leo lên ngôi vị thái tử, tính tình của Hưng vương dù sao cũng hơi nóng vội, hắn nếu thiếu kiên nhẫn, trong mấy ngày tới sẽ hạ thủ với ta trước, khi đó ta có thể tìm được lý do chính đáng trừ khử hắn đi, càng có thể khiến cho cục diện vốn đang hỗn loạn của Khang đô lại thêm họa vô đơn chí.
Tiễn Ung vương đi khỏi, ta bảo Sở Nhi gọi Tiêu Tín tới đây, đầu tiên Tiêu Tín bẩm bảo cho ta tình huống chuẩn bị trong hai ngày này, sau đó lại đem chuyện Tả thị bộ tộc nắm giữ trong tay giải thích cho ta một lần.
Ta mỉm cười nói:
“Xem ra trong hai ngày này ngươi làm rất tốt.”
Tiêu Tín cười nói:
“Uy vọng của Bình Vương điện hạ tại dân gian cực cao, rất nhiều chuyện căn bản không cần ta đến huy động.”
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi có biết chuyện Hâm Đức Hoàng muốn tại hôm sinh nhật dùng đồng nam đồng nữ luyện chế đan dược không?”
Tiêu Tín gật đầu:
“Ta nghe nói một ít, hai ngày trước Long Tương Quân đã bắn chết hơn trăm bách tính...”
Hắn hình như đã hiểu ý của ta, hỏi dò:
“Điện hạ có phải muốn mượn việc này viết văn chương?”
Ta cười nói:
“Ta muốn để cho bách tính tặng cho phụ hoàng một phần đại lễ cả đời khó quên.”
Mặt Tiêu Tín lộ vẻ vui mừng nói:
“Chuyện này giao cho ta tới lo liệu đi, ta nhất định làm cho chuyện này chấn động toàn bộ đại Khang.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi