Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Phòng Bị (2)
ó người trong đám người gọi lên trước:
“Hiện tại nên gọi thái tử điện hạ được rồi!”
“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ...”
Khóe môi ta nở một nụ cười, Tiêu Tín khẳng định trước đó đã an bài nhân thủ ở trong đoàn người để tạo xu thế, có dân tâm của bách tính chẳng khác nào như tăng thêm mấy phần lực lượng. Từ xưa tới nay người được dân tâm được thiên hạ, Hâm Đức Hoàng lo sợ cùng thù địch với ta chỉ sợ cũng là nguyên do này.
Tại nơi bắc môn Khang đô, một đoàn ngựa thồ hơn nghìn người đang chỉnh tề đứng ở nơi đó, một người dẫn đầu kim khôi kim giáp, không ngờ là Tả Đông Tường con trai trưởng của Tả Trục Lưu.
Y phóng ngựa tới trước mặt ta, lớn tiếng nói:
“Long Tương Quân thống lĩnh Tả Đông Tường tham kiến Bình Vương điện hạ!”
“Thái tử điện hạ rồi chứ!”
Ta thản nhiên cười:
“Ngựa của Tả đại tướng quân hình như cao hơn của ta một chút thì phải?”
Tả Đông Tường giật mình, lập tức minh bạch ý của ta, trong hai tròng mắt lộ ra một tia phẫn nộ. Y xoay người xuống ngựa quỳ một gối trước ngựa của ta, nói:
“Giáp trụ trên người của ty chức không thể toàn lễ, mong Bình Vương điện hạ thứ lỗi.”
Ta cười ha ha nói:
“Tả tướng quân là tới nghênh tiếp ta đó sao?”
Tả Đông Tường thấp giọng nói:
“Khởi bẩm Bình Vương điện hạ, mạt tướng phụng mệnh của bệ hạ đặc biệt tới đón tiếp điện hạ, cũng phụ trách bảo vệ an toàn của điện hạ.”
Ta cười lạnh nói:
“Ngươi không nói ta còn tưởng rằng các ngươi muốn đi đánh giặc đấy chứ, một đám khôi giáp sáng bóng, tay cầm đao thương, loại tràng diện nghênh tiếp thế này ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đó.”
Tả Đông Tường nói:
“Theo thám báo đáng tin cậy, có người ý đồ ám sát điện hạ, cho nên ty chức mới tăng cường phòng hộ.”
Ta lạnh lùng nói:
“Nói như vậy, từ hôm nay trở đi Tả tướng quân muốn một tấc cũng không rời đi theo ta sao?”
Tả Đông Tường nói:
“Điện hạ có thể dùng hai chữ bảo vệ thì thỏa đáng hơn.”
Lúc này lại có một đội nhân mã từ cửa thành chạy tới, chính là Dực vương Lâm Bi Phong mang theo gia tướng đến đây nghênh tiếp ta cùng Sở Nhi.
Tả Đông Tường thấy tình thế không bình thường, liền bảo bọn binh sĩ thủ hạ thối lui qua một bên.
Dực vương bất mãn trừng mắt với y một cái:
“Tạo ra cục diện lớn như vậy làm gì? Đi đánh giặc hay là đi giết người đây?”
Tả Đông Tường hiển nhiên đối với Dực vương có phần kiêng kỵ, cung kính nói:
“Ty chức phụng mệnh của bệ hạ đặc biệt tới bảo vệ điện hạ.”
“Nực cười! Bệ hạ không phải nói đại Khang chính là thái bình thịnh thế. Khang đô sao lại có nguy cơ gì, cho dù phải bảo vệ, bằng vào công phu mèo ba cẳng của ngươi có thể bảo vệ được ai?”
Dực vương căn bản không lưu lại cho Tả Đông Tường chút thể diện nào.
Tả Đông Tường xấu hổ cười nói:
“Tychức...”
Dực vương không nhịn được nói:
“Được rồi, ngươi mang đám thủ hạ này nhanh đi đi, an toàn của Bình Vương tự có lão phu phụ trách!”
Trước mặt mọi người Tả Đông Tường bị ta cùng Dực vương trước sau làm nhục một trận, quả nhiên là vừa thẹn vừa giận, thế nhưng tại trước mặt chúng ta cũng không dám phát tiết, giận dữ phất tay nói:
“Chúng ta đi!”
Trong nháy mắt mang theo thủ hạ của y rút lui không còn một mống.
Ta vội vàng nhảy xuống ngựa, hướng Dực vương cung kính thi lễ:
“Nhạc phụ ở trên, xin nhận tiểu tế một lậy.”
Dực vương kéo cánh tay của ta ngăn lại, thấp giọng nói:
“Nơi đây không thích hợp nói chuyện, quay về vương phủ trước rồi hãy nói.”
Sở Nhi đã nghe được thanh âm của phụ thân mình, cũng nhẫn nại không được nỗi nhớ trong lòng, đẩy cửa xe đi xuống, vừa khóc vừa nói:
“Cha!”
Dực vương thấy con gái, vành mắt không khỏi đỏ lên, vội đi nhanh lên trước hai cha con ôm đầu khóc nức nở.
Nhóm người chúng ta chậm rãi đi vào Khang đô, từ cửa thành đến Bình Vương phủ, tất cả các bách tính ven đường đều là hoan nghênh ta, cho dù các huynh đệ hộ tống ta đến đây cũng đều bị lây nhiễm bởi tình cảnh nhiệt liệt trước mắt.
Trên dưới Bình Vương quý phủ biết chủ nhân sắp trở về, từ lâu đã được quét dọn sạch sẽ, trên con đường trước cửa còn rải thảm đỏ, ta một bên hướng bách tính ven đường mỉm cười tỏ ý, một bên cùng Sở Nhi dắt tay đi vào vương phủ.
Ta cùng Sở Nhi mời Dực vương đến phòng khách, lúc này cả hai mới cùng quỳ gối trước mặt ông.
Dực vương vội vàng nâng chúng ta dậy:
“Con ngoan, vi phụ biết các con có tâm ý như vậy đã thỏa mãn rồi, mau mau đứng lên.”
Hai người chúng ta kiên trì dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng dậy.
Từ sau khi chúng ta kết hôn, Sở Nhi chưa từng trở về qua nhà, giữa hai cha con có lời khó nói hết, ta rất sợ những người khác làm phiền hai người cho nên đích thân đi pha trà cho họ.
Sở Nhi lau khô nước mắt, tiếp nhận ấm trà từ trong tay ta:
“Chàng nói chuyện với cha đi, ta đi pha trà nóng đến cho hai người.”
Dực vương thấy hai người chúng ta tương kính như tân(vợ chồng tôn trọng nhau) cũng không khỏi thoả mãn vuốt râu nở nụ cười.
Sau khi Sở Nhi đi, Dực vương thở dài nói:
“Dận Không, ta vẫn lo lắng con sẽ đến đây, nhưng mà con cuối cùng vẫn tới.”
Ta mỉm cười nói:
“Nhạc phụ cho rằng phụ hoàng sẽ hại con sao?”
Dực vương nói:
“Hiện tại bệ hạ căn bản đã thay đổi là một người khác, trong đầu hắn chỉ còn có trường sinh bất lão, vĩnh bào hoàng quyền, chuyện khác đối với hắn cũng không quan trọng nữa.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu con dám đến đây thì đã chuẩn bị đủ tất cả, nhạc phụ không cần suy nghĩ nhiều, cho dù ông ta có đối phó với con, con cũng nắm chắc có thể toàn thân thoát ra ngoài.”
Dực vương nói:
“Từ sau khi biết con muốn tới Khang đô, ta đã liên lạc với một đám thần tử, lưu truyền ở trong triều, việc Hâm Đức Hoàng muốn sắc phong con làm thải tử, hiện tại cả triều dã cũng biết lần này con đến đây là vì thụ phong, hiện tại danh tiếng của chuyện này hầu như đã vượt qua cả đại thọ của bệ hạ rồi.”
Ta phá lên cười ha ha, đây chính là kết quả mà ta mong đợi.
Dực vương cười nói:
“Hai ngày này, bệ hạ tĩnh tâm điều tra, ở trong triều động một tí là răn dạy đại thần, hiển nhiên đã bị thanh thế của chúng ta tạo ra làm nhiễu loạn trận tuyến.”
Ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng đích xác có chút hồ đồ, vì dẫn ta tới Khang đô lại có thể làm ra một đạo mật chỉ, không biết chuyện này đã cho ta một nhược điểm quá tuyệt.”
Dực vương nói:
“Hắn mặc dù hồ đồ, thế nhưng đối với quyền lợi so với bất cứ lúc nào cũng đều cuồng nhiệt hơn. Lần này bất kể như thế nào cũng phải nghĩ cách khiến cho hắn lập người thừa kế, ngôi vị thái tử này vốn là của con, nếu hắn lật lọng, thân là vua của một nước, sao lại có thể nói không giữ lời?”
Ta hỏi:
“Phía Tả Trục Lưu có phản ứng gì không?”
Nhẳc tới Tả Trục Lưu. trong hai mắt Dực vương không khỏi toát ra sự phẫn nộ, ông giận không thể nhịn vỗ mạnh bàn trà, nói:
“Lão gian tặc này, không biết kiếm từ đâu được mấy tên phương sĩ lừa cho bệ hạ đầu óc rối mù, mượn cơ hội này dùng người không khách quan, trắng trợn đề cao lực ảnh hưởng của bản thân mình tại trong quân, còn biểu hiện ra là ủng hộ Cần vương cầm quyền, kỳ thực sợ là dự định cho chính lão.”
Ta gật đầu nói:
“Lấy sự thông minh của Tả Trục Lưu hắn nhất định có thể thấy được Cần vương quyết không phải là người có điều kiện tốt nhất để kế thừa ngôi vị hoàng đế, sở dĩ cố sức bồi dường hắn, chẳng qua là muốn nâng đỡ một khôi lỗi mà thôi.”
Dực vương nói:
“Nếu như lần này bệ hạ thực sự nguyện ý lập con làm thái tử, có lẽ tính toán của Tả Trục Lưu sẽ bị thất bại.”
Ta lạnh lùng nói:
“Cho nên Tả Trục Lưu tuyệt đối sẽ không cam tâm để cho con thuận lợi ngồi lên vị trí này.”
Dực vương tràn đầy đồng cảm nói:
“Bất kể lão ta hay là bệ hạ, sợ rằng cũng sẽ không cam tâm cho con lên làm thái tử đâu.”
Sở Nhi đã bưng trà đến cho chúng ta, cười nói:
“Hai người cha vợ chàng rể gặp mặt, lẽ nào ngoại trừ chính trị thì không có chuyện khác để mà nói hay sao?”
Ta cười nói:
“Chúng ta đang nói chuyện về nàng đấy chứ.”
Sở Nhi đỏ mặt nói:
“Ta có cái gì để mà nói đâu?”
Dực vương cười to nói:
“Sở Nhi ngoan của cha hiện tại đã thực sự trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ gặp chuyện gì cũng phải dựa vào cha chăm sóc hết.”
Sở Nhi cười duyên nói:
“Cha lại giễu cợt người ta rồi, bỏ đi, con không quấy rầy hai người nữa, con đi chuẩn bị bữa cơm cho hai người đây, ngày hôm nay chúng ta cũng đã được xôm tụ với nhau rồi.”
Nàng nói xong lại đi ra ngoài cửa.
Dực vương nhìn bóng lưng của Sở Nhi cười lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi ta:
“Hai đứa kết hôn cũng có một đoạn thời gian rồi, sao còn...”
Ta có chút lúng túng nói:
“Có một số việc nên thuận theo tự nhiên mới tốt.”
Dực vương gật đầu nói:
“Ta cùng mẫu thân của Sở Nhi cũng rất muộn mới có Sở Nhi, ngoại thành phía tây Khang đô có một cây cầu tử(câu con cái), nghe nói rất linh nghiệm, nếu như hai đứa lúc rảnh rỗi thì có thể đến đó cầu thử xem sao.
Ta đáp ứng cho qua rồi chuyển trọng tâm câu chuyện sang vấn đề khác, dù sao con rể cùng nhạc phụ thảo luận loại vấn đề này thực sự quá xấu hổ đi.
Dực vương cũng nghe nói chuyện ta gặp nạn tại Bắc Hồ liền truy hỏi tình hình cụ thể, ta hơi do dự, dù sao Tịnh Đức Phi là tỷ tỷ và An Dung là cháu gái của ông, ta cũng không muốn làm khó ông làm gì.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi