People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Qua Cửa Ải (2)
ai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ trên khuôn mặt A Y Cổ Lệ, nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta nói:
“Ân công, van cầu ngài, nghìn vạn lần đừng mang ta đến cho tên Yên vương kia, thất hoàng tử đó là một người ngu si... van cầu ngài mà...”
Ta thản nhiên cười nói:
“Cô không cần cầu ta, chuyện này vốn cũng không có bất cứ quan hệ gì với ta cả, ta đương nhiên sẽ không mang cô đến Yên vương.”
A Y Cổ Lệ bán tín bán nghi nhìn ta.
Ta chỉ vào bọc hành lý đã chuẩn bị cho nàng:
“Yên vương đã có bức họa của cô, nếu cô tiếp tục ở lại Yên kinh khẳng định sẽ nguy cơ trùng trùng, sớm muộn gì thân phận cũng sẽ bị bại lộ, mang theo những thứ này rồi trở về đi.”
A Y Cổ Lệ run giọng nói:
“Ta... chỉ sợ là trở về không được...”
Ta cùng A Đông liếc mắt nhìn nhau, nếu bảo một cô gái nhu nhược một mình băng qua một sa mạc mênh mông, căn bản là chuyện không có khả năng.
Ta thở dài nói:
“A Đông, đưa mặt nạ của ngươi cho cô ấy.”
A Đông gật đầu, quay người lại và bóc xuống mặt nạ trên mặt giao cho A Y Cổ Lệ.
A Y Cổ Lệ tràn ngập kinh ngạc nhìn chúng ta, không nghĩ tới ta và A Đông cũng là trải qua dịch dung.
Ta trợ giúp A Y Cổ Lệ đeo lên mặt nạ, lại tìm một bộ quần áo của mình đưa cho nàng vào rừng để thay. Y phục của ta đối với nàng dù sao cũng hơi rộng, may là hiện tại là mùa đông, mặc dầy một ít cũng không khiến người khác hoài nghi. Sau khi vững tin không hề có kẽ hở gì, ba người chúng ta mới chậm rãi đi về hướng Ngọc Môn quan.
Mặc dù Ngọc Môn quan là thị trấn quan trọng biên phòng của người Yên, tuy nhiên phòng thủ cũng không có nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của ta. Khi qua kiểm tra cũng chỉ nhìn bề ngoài của chúng ta một chút, lặt đồ đạc mang theo ra xem, ba người tổng cộng giao nộp ba mươi lượng lệ phí thì đơn giản lẫn vào bên trong thành. Chính như lời của A Đông, trên thành tường dán bố cáo của Yên vương, còn có mấy bức họa của A Y Cổ Lệ.
Sau khi rời khỏi biên cảnh Bắc Hồ, nội tâm ta hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều, hôm ấy tại bên trong Ngọc Môn quan tìm một quán trọ sạch sẽ và mướn ba gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm ngày mai sẽ khởi hành trở về đại Khang.
Cuối cùng ta cũng có thể thoải mái mà tắm nước nóng một lần, sau khi tẩy đi tất cả gió bụi trên người, nhất thời cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Sau khi thay y phục xong, A Đông cầm tới bản đồ mới vừa mua xong.
Ta trải bản đồ lên trên bàn, từ Ngọc Môn quan đi đến biên cảnh Yên Khang khoảng chừng mất ba mươi ngày. Trên đường đều bằng phẳng, hẳn là không có hung hiểm gì.
A Đông nói:
“Nếu như tất cả thuận lợi, ba ngày sau chúng ta có thể đến cảnh nội Sở Châu.”
Ta mỉm cười nói:
“Xem ra ta phải cân nhắc lần nữa về mối quan hệ giữa Bắc Hồ.”
A Đông nói:
“Chủ nhân, ngươi dự định xử lý A Y Cổ Lệ như thế nào?”
Ta thờ dài nói:
“Nếu cô ấy không muốn ở lại chỗ này, thôi thì chúng ta cứ mang cô ấy đến Tuyên Thành, sau đó có cơ hội sẽ đưa cô ấy trở về nhà.”
A Đông gật đầu, vẫn đang có chút lo lắng, nói:
“Nhưng chuyện này ngày sau nếu bị Yên quốc biết, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ song phương.”
Ta cười lạnh nói:
“Giữa Đại Khang cùng Yên quốc có khi nào hữu hảo đâu, chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, sớm muộn gì ta cũng ăn hắn.”
Chợt ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
A Đông thu hồi bản đồ còn ta đi ra mở cửa phòng, bên ngoài là A Y Cổ Lệ đang bưng một cái mâm đứng ở đó. Nàng mang theo tấm mặt nạ da người, tại trong mắt ta ít nhiều cũng có chút buồn cười, chỉ là cặp mắt xanh xinh đẹp thì không cách nào che giấu được.
A Y Cổ Lệ cười cười, đem hai chén cháo ngân nhĩ trong khay đặt lên bàn:
“Hai vị ân công, cái này là ta mới vừa mua được ở bên ngoài, hai người nếm thử trước một chút đi.”
Ta cười nói:
“Cô không cần khách khí với chúng ta như vậy, sau này cô cứ gọi ta một tiếng Long đại ca, gọi hắn một tiếng A Đông ca là được rồi.”
A Y Cổ Lệ tự mình bưng chén cháo ngân nhĩ đến trước mặt ta:
“Long đại ca, huynh uống nhanh đi, lạnh sẽ không ngon.”
Ta nhìn hai bàn tay thon thon của nàng, trong lòng bất giác khẽ bị rung động.
Cháo ngân nhĩ vừa vào bụng thì có cảm giác trơn mềm ngọt ngào, ta khen:
“Rất ngon.”
A Đông cũng ăn xong phần cháo của mình, đương nhiên phản ứng của hắn cũng không khoa trương như ta vậy, chỉ là yên lặng đặt xuống cái chén không.
Ta mỉm cười nói:
“Chỉ ăn có chén cháo ngân nhĩ này thì no bụng không nổi, ta mời hai người đi ra ngoài ăn một bữa cho thỏa thích đi.”
Màn đêm buông xuống, đèn hoa bắt đầu rực rỡ, toàn bộ bên trong Ngọc Môn quan có vẻ náo nhiệt phi thường. Bởi vì cư dân xung quanh đây rất đông, các loại ẩm thực đều hội tụ nơi này, người Yên lại hào hiệp hiếu khách, thích uống rượu bằng chén lớn ăn miếng thịt to. Ta tại Bắc Hồ từ lâu đã ăn chán các loại thịt rồi, tìm kiếm nửa ngày mới tìm được một gian tửu lâu lịch sự tao nhã, trên chiêu bài viết chính là ‘Hoài Dương tửu lâu’, thế nhưng khi đi vào cũng chỉ toàn là thịt bò với thịt cừu.
Đã tới thì cũng phải vào ăn, ba người chúng ta chọn một vị trí trước cửa sổ, chọn một đĩa thịt bò kho, một đĩa thịt dê và hai hũ rượu Y Lê, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn uống.
A Y Cổ Lệ mặc dù mặc nam trang, thế nhưng giơ tay nhấc chân vẫn đang là thần thái của phụ nữ. cũng may những khách nhân xung quanh cũng chỉ lo uống rượu tán gẫu với nhau, hẳn là sẽ không chú ý tới chúng ta ở bên này.
Trong tửu lâu còn có một người mù đang kéo hồ cầm và hát. Mặc dù ta nghe không hiểu hắn đang hát cái gì, song thanh âm thê lương khiến tâm tình của người nghe nhịn không được bắt đầu thấy có áp lực, ta không khỏi nhớ tới Lục Châu vẫn còn đang ở Bắc Hồ, không biết bệnh tình của nàng có chuyển biến tốt đẹp chút nào hay không? Sau khi trở về, ta phải bằng mọi cách đón nàng trở về mới được.
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:
“Long đại ca đang có tâm sự hả?”
Ta thản nhiên cười, cầm lấy ly rượu để lên mép, lúc này mới phát hiện ly rượu đã hết từ lâu.
A Y Cổ Lệ nhịn không được nở nụ cười, nàng cầm lấy bầu rượu rót thêm cho ta.
A Đông ăn hai miếng bánh nang rồi lau miệng nói:
“Ta no rồi!”
A Y Cổ Lệ hiếu kỳ nói:
“A Đông ca chưa bao giờ uống rượu hả?”
A Đông không có trả lời, ánh mắt nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Ta biết hắn tất nhiên lại đang nhớ tới Ô Linh, trong lòng âm thầm than một tiếng, lại uống thêm một ly rượu.
Lúc này vị trí bên cạnh có một đại hán rống lên:
“Hát hò cái gì, tất cả tâm tình của lão tử đều bị tên mù nhà ngươi phá hỏng hết rồi, mau cút đi ra ngoài cho ta!”
Người mù kia sợ quá hơi run lên, vội vàng thu lại hồ cầm và đứng dậy, khi hắn cầm mâm đi qua người ta, ta liền bỏ vào bên trong một ít bạc vụn.
Người mù thiên ân vạn tạ đi đến một cái bàn khác, khi đi qua bên cạnh tên đại hán vừa rồi, không ngờ tên đại hán kia vươn chân ra gạt vào chân hắn một cái, mâm cùng hồ cầm trong tay người mù đều bị văng đi, rất nhiều người cười ầm lên khoái chí.
A Y Cổ Lệ vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh người mù và nâng hắn dậy, khi giúp hắn nhặt lên cái mâm trên mặt đất, thình lình tên đại hán giơ chân lên tính đạp xuống tay nàng.
A Y Cổ Lệ tránh né không kịp, bàn tay bị tên đại hán đạp trúng, đau đến cắn chặt môi dưới.
Ta đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ tên đại hán kia, đại hán cười lạnh nhìn ta, nhưng không có ý muốn thu chân về, hai tên đồng bạn của y cũng đứng dậy đi về phía ta, A Đông lạnh lùng đi lên nghênh đón.
Ta vung lên nắm tay, khóe miệng đại hán nổi lên một nụ cười xem thường, cũng không chờ nụ cười của y biến mất, nắm tay của ta đã như tia chớp rơi vào mặt y, y thậm chí không kịp có vẻ mặt kinh hãi, tốc độ ta xuất quyền đã vượt xa sự tưởng tượng của y.
Thân thể cao lớn của đại hán bay ngược ra sau, nặng nề va vào rào chắn trên thang gác. Lan can bị chấn đến gẫy đôi, y kêu thảm thiết ngã xuống dưới lầu.
Ngay sau đó hai tên đồng bạn của y cũng bị A Đông đánh cho văng xuống dưới lầu.
Ta rất sợ đưa tới Yên binh, kéo A Y Cổ Lệ và A Đông cùng nhau nhanh chóng ly khai gian tửu lâu này.
Mới vừa rời khỏi tửu lâu liền thấy một đội Yên binh đi về phía chúng ta, trong lòng ta thầm kêu không ổn, tuy nhiên lập tức đã phát hiện mục tiêu của đội Yên binh kia cũng không phải chúng ta, bọn họ sau khi đi ngang qua bên người chúng ta thì chuyển hướng đi về phía nam.
Toàn bộ bách tính chung quanh đều to nhỏ thì thầm, sắc mặt ngưng trọng.
Ta hỏi một nho sinh bên cạnh mới biết được, đội Yên binh này là đang chuẩn bị đi đến biên cảnh Yên Hàn, hai nước không biết vì chuyện gì xảy ra xung đột, quan hệ hữu hảo nhiều năm trong khoảnh khắc đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trong lòng ta mừng thầm, điều này đối với ta mà nói là một tin tức cực tốt, quốc lực của hai nước Yên Hàn tại trong tám nước là yếu nhất, giữa họ phát sinh nội chiến đối với kế hoạch mở rộng của ta rất có ích lợi, ngày đó trước khi Trầm Trì chết đã từng đề xuất kế hoạch mở rộng tây cương, dưới tình huống như vậy, tuyệt đối có thể thực hiện được.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi