"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Đảm Sắc (1)
a một câu hai ý nói:
“Hoàng muội chi cảm tạ ta như thế thôi sao?”
An Dung hơi đỏ mặt, nàng tất nhiên là nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của ta rồi.
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Được rồi, nàng còn chưa kính rượu cho hoàng huynh kìa!”
An Dung gật đầu, cầm ly rượu chậm rãi đi về phía ta. Trong nội tâm ta bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mặt, An Dung trong bụng hoài thai cốt nhục duy nhất của Thác Bạt Thuần Chiếu, chiếu theo cục diện như trước mắt ta đã rơi vào khốn cảnh, với ta mà nói chỉ có thể binh hành hiểm chiêu (3) thì mới có một đường sinh cơ.
(3): Dụng binh vào nước hiểm.
Thác Bạt Thuần Chiếu dù sao cẩn thận mấy cũng có sơ sót, hắn sẽ không nghĩ đến ta sẽ lớn mật như vậy. Cuộc đấu giữa ta và Thác Bạt Thuần Chiếu không chỉ có giới hạn trong trí tuệ cùng mưu lược, thời điểm mấu chốt còn phải xem sự can đảm của song phương thế nào.
An Dung đã đi tới trước mặt và rót đầy ly rượu cho ta, hai tay nâng lên ly rượu nói:
“An Dung kính hoàng huynh một ly.”
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng muội muội có biết ly rượu này đối với ta nó quan trọng cỡ nào hay không!”
An Dung từ trong ánh mắt của ta dường như ý thức được cái gì, con ngươi chợt co rút lại, thế nhưng ngón tay đã bị ta cầm chặt, ta cười nói:
“Hoàng muội, ta có câu muốn nói cho một mình muội nghe!”
Thác Bạt Thuần Chiếu là người đầu tiên có phản ứng, sắc mặt chợt biến đổi.
Một tay ta cầm cổ tay An Dung, một tay để tại bên hông nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng mới có thể nghe được:
“Trong tay của ta có một cây trâm gài tóc, chỉ cần ta thoáng dùng sức, nhất định có thể dễ dàng đâm vào tiểu phúc của muội.”
Sắc mặt An Dung trở nên trắng bệch, đôi môi nhắt thời run lên bần bật.
Ta mỉm cười nói:
“Đại hãn, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, có lẽ ta xin cáo lui trước đây!”
Ánh mắt Thác Bạt Thuần Chiếu âm lãnh như mắt hổ, hắn cười lạnh nói:
“Đã như vậy, ngươi cứ đi đi!”
Ta cười nói:
“Hoàng muội, muội đang có thai, hà tất phải miễn cường đưa tiễn ta?”
Trâm gài tóc trong tay lại nhẹ nhàng đâm và bụng nàng.
An Dung hoa dung thất sắc, cố gắng giả bộ trấn tĩnh nói:
“Huynh muội chúng ta lâu rồi chưa có nói chuyện riêng nhiều với nhau, muội cũng nên đích thân tiễn hoàng huynh chứ!”
Ta cười ha ha nói:
“Đã như vậy ngu huynh cũng không thể cự tuyệt!”
Lập tức nắm lấy tay An Dung đi ra ngoài cung.
Biến hóa đột nhiên phát sinh làm cho chúng thần Bắc Hồ đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Ngự tiền võ sĩ muốn tiến lên, Thác Bạt Thuần Chiếu lạnh lủng nói:
“Để cho hoàng Hậu đưa phò mã đi ra ngoài.”
Ta chậm rãi đi ra cửa cung, A Đông cảnh giác mười phần đi theo sát phía sau ta.
An Dung thấp giọng nói:
“Ngươi đang tự đi tìm đường chết.”
Ta cười lạnh nói:
“Cho nên không thể làm gì khác hơn là mời hoàng muội theo ta đi ra khỏi nơi quỷ môn quan này!”
A Đông ở phía sau ta khẽ nói:
“Bọn họ không đuổi theo!”
Ta quay đầu lại, thấy đám người Thác Bạt Thuần Chiếu đứng ở cửa cung đằng xa, cũng không dám tiến lên.
An Dung nói:
“Buông ta ra đi, có lẽ ta có thể xin đại hãn cho ngươi một cơ hội giữ mạng sống.”
Hai mắt ta đột nhiên bắn ra một tia hàn quang, An Dung bị ta nhìn gần như thế kìm lòng không đậu run rẩy một cái. Ta lạnh lùng nói:
“Tiện nhân! Lại dám cấu kết dị tộc muốn mưu hại huynh trưởng của mình, ngươi có mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Long thị?”
An Dung nói:
“Ngươi cho là bắt cóc ta thì có thể chạy ra khỏi Bắc Hồ sao? Đại hãn hùng thao vĩ lược, làm sao có thể bởi vì ta mà bỏ qua việc tru sát ngươi!”
Ta mỉm cười nói:
“Cho nên ta sẽ đấu với hắn một lần này, để xem rốt cuộc cốt nhục trong bụng An Dung ở trong cảm nhận của hắn tới cùng có địa vị như thế nào?”
Nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu không tiếc hi sinh An Dung cũng muốn diệt trừ Long Dận Không ta, coi như ta bị bại tâm phục khẩu phục, hắn đích thực là nhân vật nhất đại thiên kiêu(l) có ánh mắt rộng lớn. Còn nếu như hắn coi mẫu tử An Dung như sinh mệnh của mình, như vậy hắn sớm muộn gì cũng trở thành thủ hạ bại tướng của ta! Ta sở dĩ dám mạo hiểm cùng đấu với hắn như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng, trong đông đảo thê tử của Thác Bạt Thuần Chiếu, chỉ có An Dung mới mang thai được, cho nên điều này đối với hắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
(1 ): Ý chỉ nhân vật xưng hùng một đời.
Ta khẽ chọt trâm gài tóc vào bụng nàng một cái, cười lạnh nói:
“Bây giờ cô nên lo lắng cho tính mệnh của mình thì hay hơn.”
Ta uy hiếp An Dung đi ra ngoài hoàng cung, A Đông bắt bọn thị vệ trước cửa dắt đến cho chúng ta hai con tuấn mã, lại từ trên người thị vệ đoạt lấy hai thanh trường đao. Ta và An Dung cùng cưỡi một con, A Đông cưỡi một con, trực tiệp đi thẳng về hướng cửa nam Ô Khố Tô.
Thác Bạt Thuần Chiếu hiển nhiên đã hạ qua mệnh lệnh, bất luận kẻ nào bên trong thành cũng không được tiến lên ngăn cản chúng ta, cửa thành đà được mở từ lâu, chúng ta không gặp phải bất cứ trở ngại nào, thuận lợi ra khỏi cửa nam.
An Dung bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thấp giọng nói:
“Ngươi... nếu đã trốn thoát, vì sao còn không thả ta ra?”
Ta cười lạnh nói:
“Thả cô? Cô cho ta là kẻ ngu à?”
An Dung run giọng nói:
“Ngươi không phải là muốn bắt ta về đại Khang đấy chứ?”
Ta dửng dưng nói:
“Cô nói xem?”
Lúc này đã là hoàng hôn, ta tin chắc ở phía sau cũng không có truy binh, lúc này mới xoay người xuống ngựa, cũng đem An Dung từ trên ngựa áp giải xuống.
A Đông tháo xuống túi nước đưa cho ta trước, ta uống vài ngụm, nhìn về phương hướng thành Ô Khố Tô đằng xa. Thác Bạt Thuẩn Chiếu tuyệt sẽ không để cho ta dễ dàng đi như thế, hiện tại hắn sở dĩ không có phái truy binh đên đây, nguyên nhân là sợ ném chuột vỡ đồ, sợ ta làm tổn thương với mẫu tử An Dung.
An Dung nói:
“Ngươi trốn không thoát đâu...”
“Im miệng!
Ta giận dữ hét.
An Dung sợ đến ngậm miệng lại.
Ta nắm lấy trâm gài tóc của nàng, tàn bạo nói:
“Tiện nhân! Rốt cuộc là ai sai cô hại ta như vậy? Cô có nói hay không?”
An Dung sợ đến nước mắt cũng chảy ra:
“Hoàng huynh, ta... chỉ là nhắt thời hồ đồ... ngươi tha thứ ta... một lần này đi!”
Ta cười lạnh rút ra trường đao từ trong vỏ, mũi đao chỉ thẳng và bụng nàng:
“Nếu cô không nói thật, hôm nay ta sẽ một đao mổ ra đứa nghiệt chủng của Thác Bạt Thuần Chiếu!”
Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, An Dung sợ đến thân thể run rẩy che lấy bụng còn không ngừng lui về phía sau:
“Đừng...”
Ta tiến sát từng bước, bộ dạng rất hung thần ác sát.
An Dung cắn môi dưới, rốt cuộc nói:
“Đây... đây đều là chủ ý của phụ hoàng...”
Ta nhíu mày, mặt đầy hồ nghi nói:
“Cô dám gạt ta?”
An Dung vừa khóc vừa nói:
“Ta... nếu có nửa câu dối trá, cứ để cho ta cùng cốt nhục trong bụng chết cũng không được yên thân.”
Nếu nàng đã dám phát thề độc như vậy, nghĩ đến chắc cũng sẽ không gạt ta đâu?
Ta thấp giọng nói:
“Ông ấy vì sao phải hại ta?”
An Dung nói:
“Đại hãn cùng phụ hoàng từ lâu đã lén đạt thành minh ước, phụ hoàng đem cương vực ở Lục Hải Nguyên trả lại cho đại hãn, đại hãn trợ giúp phụ hoàng trừ khử ngươi...”
Ta nghe đển đó lòng đầy căm phẫn, lão già Hâm Đức Hoàng khốn khiếp này, không ngờ lão dám ngu xuẩn đến nông nổi mượn ngoại lực để trừ khử ta, lẽ nào lão thực sự cho rằng bản thân có thể thiên thu vạn năm, thọ cùng trời đất hay sao?
Đang phẫn nộ mũi đao không khỏi tiến gần hơn về phía trước, An Dung sợ đến hét to một tiếng, vậy mà đã bị hôn mê bất tỉnh. Ta còn tưởng rằng lỡ tay đã đâm mũi đao vào bụng ả rồi chứ, khi cúi đầu nhìn mới biết được chẳng qua là đâm xuyên qua y phục của ả mà thôi, cũng chưa có làm tổn thương đến da thịt.
A Đông nhìn ta, ta thấp giọng nói:
“Ta tạm thời mang cô ta đến phía đông trong rừng để trốn, ngươi đi xung quanh kiểm tra tình huống một chút, thuận tiện tìm hai bộ y phục của Đông Hồ qua đây.”
A Đông gật đầu, quay đầu ngựa phi về hướng xa xa.
Ta ôm vào An Dung vào trong rừng cây, nàng hiển nhiên bị ta hù cho đến lúc này vẫn còn mê man bất tỉnh. Không bao lâu sau A Đông trở về, mang đến hai bộ trang phục Đông Hồ, hắn khẽ nói:
“Phụ cận nơi đây cũng không có triển khai lục soát quy mô lớn, bên phía Ô Khố Tô mặc dù không có truy binh, thế nhưng ta nghe nói đồn trú quân gần đây đã bắt đầu điều động, đường đi thông đến Tuyên Thành hẳn là đã hoàn toàn bị phong tỏa.”
Ta gật đầu, hiện tại Thác Bạt Thuần Chiếu nhất định đang ở trong tình cảnh cực độ mâu thuẫn, hắn sẽ không cam tâm bỏ mặc cho ta đi dễ dàng như thế.
A Đông nhìn An Dung đang mê man trên mặt đắt:
“Còn cô ta thì sao?”
Ta thản nhiên cười, xẻ xuống áo khoác ngoài trói tay chân An Dung và bịt kín hai mắt của nàng lại, sau đó cùng A Đông đi vào sâu trong rừng cây thay y phục người Hồ, lấy ra mặt nạ da người mà Thải Tuyết đã chuẩn bị cho chúng ta trước đó để đeo vào, cùng A Đông nhìn nhau, hai bên đều không nhận ra được dung mạo của đối phương. Hai tấm mặt nạ này Thải Tuyết làm được tinh xảo không gì sánh được, ngoại trừ con ngươi không cách nào che giấu, còn bề ngoài chúng ta hoàn toàn không khác gì người Hồ.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi