There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Khốn Cảnh (4)
hác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Như vậy thì quá tốt.”
Hắn uống cạn ly rượu trước rồi giơ lên ly không cho ta xem, ta cũng sảng khoái uống hết ly rượu.”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười lớn vỗ vai ta nói:
“Phò mã quả nhiên rất có cá tính.”
Mọi người cùng vỗ tay cười rộ lên.
Thác Bạt Thuần Chiếu lại dùng bầu rượu của gã rót đầy rượu vào ly sau đó đi tới chính giữa đại điện, nhìn mọi người chung quanh nói:
“Ngày mai là ngày anh linh của phụ hãn thăng thiên, chúng ta dùng ly rượu này để tưởng nhớ đến một đời phụ hãn anh hùng!”
Mọi người đồng thời đứng dậy, cung kính uống cạn ly rượu trên tay.
Thác Bạt Thuần Chiếu một lần nữa trở lại ngồi xuống vị trí của mình, hắn lớn tiếng nói:
“Moi người tùy ý đi!”
Chúng thần bắt đầu kính rượu cho nhau, ta cùng ánh mắt của Bác Thiếp Nhĩ gặp nhau, ta bưng lên ly rượu trước tiên, Bác Thiếp Nhĩ hơi do dự, lúc này ánh mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu vừa vặn nhìn về phía chúng ta, hắn rốt cuộc cầm lấy ly rượu trên bàn.
Khóe môi Thác Bạt Thuần Chiếu lộ ra một tia mỉm cười, nhìn ta cùng Bác Thiếp Nhĩ uống cạn ly này, y bỗng nhiên nói:
“Lần này phò mà dự định khi nào thì trở về?”
Trong lòng ta giật thót, rốt cuộc Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn đem chuyện của ta nói vào việc chính.
Ta bình tĩnh đáp:
“Đợi đến sau nghi thức thăng thiên của phụ hãn vào ngày mai ta sẽ trở về Tuyên Thành, dù sao công việc bê bộn, ta muốn việc gì cũng phải tự làm lấy!”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Phò mã không thể đi vội vàng như thế được, căn cứ theo quy củ của Bắc Hồ chúng ta, thân là con cái tất phải tại trước lăng mộ chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đợi đến khi anh linh của người thân thăng nhập trường sinh thiên mới có thể rời khỏi. Phụ hãn ta lúc sinh thời thương yêu nhất chính là Lục Châu, vì để cho anh linh của phụ hãn được yên nghỉ, phò mã hãy cứ ở lâu một ít thời gian đi.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, tên khốn khiếp này rõ ràng là bịa chuyện để giam lỏng ta ở đây, tuy nhiên trong nội tâm ta cũng cảm thấy trấn an một chút, hắn đã có ý nghĩ như vậy xem ra tạm thời đối với ta không có sát niệm.
Ta thở dài nói:
“Nhưng mà bên Tuyên Thành đích thật là sự vụ bận rộn, ta sợ rằng vô pháp rời khỏi thời gian dài như thế! Không bằng như vậy, ta bảo Lục Châu ở tại chỗ này chịu tang, đợi được sau khi hết thời hạn chịu tang lại làm phiền đại hãn đưa nàng trở về Tuyên Thành…”
Trên bàn ở phía góc đông nam bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ‘Phanh’, đó là một đại hán Bắc Hồ dũng mãnh, y vỗ mạnh lên bàn một chưởng rồi đột nhiên đứng dậy, nhìn hầm hầm ta nói:
“Thân là con cái mà không có hiếu tâm, người Hán các ngươi cái gọi là lễ nghi là như thế này sao hả?”
Hắn chính là đệ nhất dũng tướng Lạt Thiên Đô của Bắc Hồ, trong lòng ta lại cực kỳ rõ ràng, đây rõ ràng là Thác Bạt Thuần Chiếu đã an bài trước đó. Lạt Thiên Đô vượt qua mặt bàn, đi nhanh về phía ta.
Thác Bạt Thuần Chiếu cả giận nói:
“Lạt Thiên Đô! Chớ có vô lễ!”
Lạt Thiên Đô phát ra một tiếng cười quái dị:
“Đại hãn! Ngài muốn trách phạt ta thế nào, Lạt Thiên Đô cũng cam nguyện tiếp nhận, nhưng ta thực sự không quen nhìn tiểu nhân bất tận hiếu đạo này!”
Ta buông ly rượu xuống.
A Đông lạnh lùng lách người ra từ phía sau ta, trợn mắt nhìn thẳng Lạt Thiên Đô, trên người tỏa ra sát khí âm lãnh không gì sánh được.
Lạt Thiên Đô xem thường nói:
“Thế nào? Mang giúp đỡ tới? Muốn đánh nhau sao?”
A Đông không nói một lời, hai mắt thủy chung không rời khỏi ánh mắt Lạt Thiên Đô.
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
“Phò mã không phải sợ, Lạt Thiên Đô là đệ nhất dũng sĩ của Bắc Hồ ta, tính tình có phần lỗ mãng.”
Ta thản nhiên cười nói:
“Đại hãn suy nghĩ nhiều rồi, đối với dũng sĩ ta chỉ có thưởng thức, làm sao mà phải sợ!”
Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta gặp nguy không loạn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không khỏi lộ ra vẻ thưởng thức.
Bác Thiếp Nhĩ hồi lâu chưa mở miệng, lúc này mới nói:
“Mọi người việc vì mà phải tổn thương hòa khí, Lạt Thiên Đô nếu ngươi đã đứng dậy, thẳng thắn cùng vị dũng sĩ thủ hạ của phò mã tỷ thí bản lĩnh đi, cho mọi người nàng có thêm hào hứng, được chứ?”
Mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.
Lạt Thiên Đô đột nhiên bỏ đi áo giáp da màu đen trên người, lộ ra một cơ thể to lớn, làn da ngăm đen dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm rạng rỡ, y bất luận là thân cao hay là khí lực đều phải lớn hơn A Đông một số, phần lớn ánh mắt của mọi người đều hướng lên trên người y.
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:
“Nếu mọi người hăng hái như vậy thì cứ theo đề nghị của Bác Thiếp Nhĩ nguyên soái đi, tuy nhiên tỷ thí đến yếu điểm thì phải dừng, nghìn vạn lần không thể làm tổn thương hòa khí.”
Ánh mắt của ta cùng An Dung gặp nhau, trong đôi mắt đẹp của nàng xẹt qua một tia hổ thẹn, thế cục trước mắt cởi mở không gì sánh được. Thác Bạt Thuần Chiếu rõ ràng là bày cho ta một bữa tiệc Hồng Môn yến(bữa tiệc giả tạo).
Lạt Thiên Đô hét lớn một tiếng, đưa tay chộp tới bả vai A Đông, A Đông trực tiếp vọt tới, đồng thời trong khi Lạt Thiên Đô nắm lấy bả vai, hắn dùng đầu gối thọi một cái vào bụng Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngửa lưng một cái, ôm cả người A Đông ngã sấp xuống mặt đất cứng rắn.
Ta chậm rãi bưng lên ly rượu, yên lặng dùng độ cay mãnh liệt của rượu thấm vào môi ta, một loại cảm giác tê tê như muôn đốt cháy thần kinh của ta.
A Đông nhanh chóng đứng dậy, đấm một quyền vào hàm dưới của Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô căn bản không thèm né tránh gì, một quyền của A Đông chỉ đấm cho đầu của y hơi nghiêng qua một bên, sau đó y liền bắt được cánh tay của A Đông, đoạn dùng toàn lực vặn mạnh một cái quăng ngã A Đông ra xa cả hơn hai trượng.
Ta đã nhìn ra Lạt Thiên Đô trời sinh thần lực, hơn nữa da dày thịt béo, A Đông rất khó tạo thành thương tổn đối với y.
Trên mặt tất cả chúng thần của Bắc Hồ đều cười xem thường, bọn họ cho rằng A Đông căn bản không phải là đối thủ của Lạt Thiên Đô, chỉ có ta thì không cho là như vậy, A Đông sở dĩ bị vây vào tình thế không thuận lợi là bởi vì hắn đang thăm dò đối thủ mà thôi, sự mạnh mẽ nhất của A Đông cũng không phải là võ công mà là ý chí của hắn, một khi hắn phát hiện ra khuyết điểm của đối thủ, hắn sẽ nhanh chóng đánh bại đối phương.
Lạt Thiên Đô cười lạnh hướng lại gần A Đông, A Đông vẫn chưa đứng lên.
Lạt Thiên Đô giơ lên chân tính đạp xuống bụng của A Đông, ngay khi đó A Đông đồng thời dùng song chưởng ôm lấy chân của Lạt Thiên Đô, dùng lực vặn mạnh một cái làm thân thể cao lớn của Lạt Thiên Đô té lăn trên đất.
Mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, A Đông giống như một con báo săn đang phẫn nộ đột nhiên ôm lấy cả người Lạt Thiên Đô, hai chân hắn kẹp lấy thắt lưng Lạt Thiên Đô, hai cánh tay siết chặt lấy Lạt Thiên Đô, cổ họng phát ra tiếng thét như dã thú, dùng cái trán của mình đập liên tiếp lên mũi của Lạt Thiên Đô.
Tiếng kinh hô của mọi người đã biến thành kinh hoảng, máu me lẫn lộn trên mặt của A Đông và Lạt Thiên Đô, chúng ta không thể nào phân ra rốt cuộc đó là máu của ai nữa.
Thác Bạt Thuần Chiếu chậm rãi thu lại dáng cười. Hắn nháy mắt ra hiệu một cái, ngự tiền võ sĩ hai bên xông lên phía trước liều mạng tách ra hai người A Đông và Lạt Thiên Đô vẫn còn đang liều chết vật lộn.
Lạt Thiên Đô kịch liệt thở hổn hển, trong ánh mắt y mang theo một tia sợ hãi. A Đông đẩy ra võ sĩ đang lôi kéo hắn rồi lắc lư đi tới bên người ta, cánh tay trái của hắn khi vật lộn đã bị trật khớp, thế nhưng vừa rồi sự cường hãn hắn biểu hiện ra từ lâu đã làm chấn động mọi người ở đây.
Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha hả nói:
“Hay! Hay! Hay! Quả nhiên đều là dũng sĩ!”
Hắn quay sang phía sau nói:
“Đem kim khôi của trẫm cầm tới đây!”
Không bao lâu ngự tiền võ sĩ cầm kim khôi của Thác Bạt Thuẩn Chiếu trở lại trước điện, Thác Bạt Thuần Chiếu tự mình rót đầy rượu vào kim khôi.
Võ sĩ cầm kim khôi đưa đến trước mặt Lạt Thiên Đô, Lạt Thiên Đô cũng đã từ trong kinh hãi vừa rồi bình tĩnh trở lại, cũng không dám nói ra những lời kiêu ngạo như vừa rồi nữa, bưng lên kim khôi uống cạn rượu xong trở lại vị trí của mình thành thật, ngồi xuống.
Thác Bạt Thuần Chiếu lại rót đầy rượu vào kim khôi, tiếp đó võ sĩ kia bưng kim khôi đi tới trước mặt A Đông.
A Đông đã sửa cánh tay trật khớp trở lại vị trí cũ, hắn nhìn ta rồi dứt khoát bưng lên kim khôi ngửa đầu uống cạn rượu trong đó, trong nội tâm ta dâng lên một trận kích động khôn kể, hôm nay hắn lại ngoại lệ uống rượu một lần nữa ý nghĩa chính là đã bỏ ngoài tai chuyện sinh tử, theo ta cộng đồng tiến lui, tình nghĩa như vậy sao không khiến cho ta cảm động được.
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:
“Phò mã suy nghĩ thế nào rồi?”
Ta cười nói:
“Nếu đại hãn thịnh tình yêu cầu như vậy, nếu lúc này ta vội vã đi thì đích xác có chút cô phụ tâm ý của ngài. Điều gì tới ắt sẽ tới, đêm nay sau khi trở về ta lập tức viết thơ thông tri cho bên Tuyên Thành báo cho họ ta trở về trễ hơn.”
Ta mỉm cười hướng An Dung nói:
“Hoàng muội ly rượu này ta muốn chúc mừng muội cùng đại hãn, xem ra không lâu sau ta sẽ được làm cậu rồi.”
An Dung xấu hổ cười nói:
“Đa tạ hoàng huynh!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi