Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Tỷ Muội (4)
a cười nói:
“Mới vừa bắt đầu săn thú, chúng ta nên đi săn thêm một con nữa, chúng ta trở lại gọi bọn Gia Cát tiên sinh và Sát Cáp Thai cùng nhau tới ăn.”
Phía sau truyền đến những tiếng vó ngựa, chúng ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Sát Cáp Thai và Lang Thứ cưỡi ngựa chạy tới.
Ta cười to nói:
“Vừa mới nhắc tới mấy người, không ngờ các ngươi đã tới.”
Sát Cáp Thai nhảy xuống ngựa, trên mặt có chút ngưng trọng, ta ý thức được có chuyện phát sinh, đem cung tiễn để trên yên ngựa sau đó nhảy xuống.
Sát Cáp Thai thấp giọng nói:
“Chủ nhân, Khả Hãn Bắc Hồ Thác Bạt Thọ Thiện đã băng hà!”
Ta ngơ ngác, lông mày nhíu chặc lại:
“Chuyện này có thật không?”
Sát Cáp Thai gật đầu nói:
“Bắc Hồ đặc sứ đang chờ người ở mục trường.”
Ta nhíu mày, việc này đối với Thác Bạc Lục Châu quả là một tin xấu. Ta thấp giọng nói:
“Hắn có đến Tuyên Thành hay không?”
Sát Cáp Thai nói:
“Bởi vì Lục Hải Nguyên là con đường chắc chắn phải đi qua, Bắc Hồ đặc sứ lại nghe nói chủ nhân ở đây nghỉ ngơi, cho nên cho người đến đây thông tri...”
Hắn dừng lại một chút lại nói:
“Thuộc hạ đã cho Lang Thứ và Đột Tạ đi đến Tuyên Thành đón Lục Châu công chúa đến dây.”
Trở lại mục trường, Bắc Hồ đặc sứ đã chờ ở đây rất lâu, thấy ta đi vào, liền cuống quýt quỳ rạp xuống đất, hai tay dáng mật hàm mà Thác Bạt Thuần Chiếu tự mình viết lên.
Ta xem xong, yên lặng đưa tín hàm cho Sở Nhi, thấp giọng nói:
“Chúng ta sợ rằng không thể đến kịp lễ tang của phụ hãn.”
Bắc Hồ đặc sứ nức nở nói:
“Đại Hãn lúc còn sống yêu thương nhất chính là Lục Châu công chúa, cuối tháng bảy là ngày mà linh hồn đại hãn về trời có được cuộc sống trường sinh, xin phò mã gia đưa Lục Châu công chúa trở lại để tiễn đưa Đại Hãn.”
Ta trầm giọng nói:
“Ta đã phái người đến đón Lục Châu công chúa, trước ngày cuối tháng bảy chúng ta nhất định sẽ đến thành Ô Khố Tô.”
Đặc sứ liên tục quỳ lại tạ ơn, ta cho Đột Tạ dẫn hắn đi nghỉ ngơi.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Huynh cũng muốn đi?”
Ta gật đầu nói:
“Trước kia Thác Bạt Thuần Chiếu có mời ta thương nghị việc kết minh, ở trận chiến này Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, hắn chắc chắn sẽ cần sự trợ giúp của ta.”
Sở Nhi giơ giơ mật hàm trong tay:
“Thác Bạt Thuần Chiếu cho dù là tâm cơ hay lòng dạ đều rất xuất sắc, trong thư hắn đưa ra việc kết minh có thể là để gạt ta hay không?”
Ta cười nhạt nói:
“Hắn vừa đăng cơ, địa vị chưa ổn định, huống hồ chiến tranh với Đông Hồ đã làm cho quốc khố của hắn trống rỗng, so với tình hình của chúng ta gần đây còn tệ hơn.”
Sở Nhi đạo:
“Xem ra huynh đã quyết định.”
Ta gật đầu nói:
“Từ Lục Hải Nguyên đi đến Ô Khố Tô cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu như tất cả thuận lợi thì trong vòng hai mươi ngày là có thể trở về.”
Ta gọi Sát Cáp Thai nói:
“Sát Cáp Thai ngươi đi thông tri cho Nhã Khắc, lần này ta muốn dẫn theo hắn đi Bắc Hồ một chuyến.”
Sát Cáp Thai nói:
“Thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Sở Nhi nói:
“Muội sẽ đi với huynh!”
Ta thấp giọng nói:
“Ta cùng Lục Châu lần này vội vã sang Bắc Hồ chịu tang, muội không cần thiết phải đi theo... còn nữa Tuyên Thành vừa mới trải qua bệnh dịch, đang trong thời gian phục hồi, ta cần nàng ở lại để quản lý nó giùm ta.”
Sở Nhi sâu xa nói:
“Lục Châu dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, muội sợ rằng nàng không thể chiếu cố chu toàn cho huynh.”
Ta cười lắc đầu nói:
“Lẽ nào muội cho rằng ta cần người khác chiếu cố sao?”
Trong bóng đêm âm trầm, Gia Cát Tiểu Liên ngồi một mình trên đống tuyết ngửa đầu lên nhìn tinh không, ta lặng yên đi tới sau lưng hắn bắt chước bộ dạng của hắn ngửa đầu lên nhìn trời.
Ta mỉm cười nói:
“Gia Cát tiên sinh đưa cho ta hai quyển sách tử vi ta đều đã xem qua, nhưng vẫn như cũ không thể hiểu được ảo diệu bên trong đó?”
Gia Cát Tiểu Liên khóe môi mỉm cười:
“Thật ra, từ khi sinh ra, con người đã khác nhau, có người thích hợp thống lĩnh thiên quân vạn mã, có người thích hợp anh dũng đấu tranh, trí tuệ của công tử không dùng vào việc Tử Vi này.”
Ta cười vỗ vỗ hắn vai:
“Gia Cát tiên sinh đêm xem thiên tượng, xin xem giúp ta chuyến này hung cát thế nào?”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Vị trí ngôi sao của công tử, Tiểu Liên đã không thể nhìn ra.”
“A?”
Ta hứng thú.
Gia Cát Tiểu Liên quay đầu nhìn về phía ta nói:
“Nếu công tử đã quyết định làm chuyện gì, cho dù có hung cát ra sao, cuối cùng người cũng có thể hoàn thành, hơn nữa kết quả cuối cùng đều có thể hóa hung thành cát, ánh sáng của đế vương tinh vị đủ để hóa giải bất cứ điềm xấu nào. Tiểu Liên không dám ngông cuồng suy đoán, nó chỉ làm tăng thêm sự phiền não của công tử mà thôi?”
Ta cười ha ha:
“Ý nghĩa trong lời nói của tiên sinh ta đã hiểu, hành trình đi Bắc Hồ của ta lần này quả là có chút phiêu lưu.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Thật ra, nếu muốn dùng thiên tượng để phân tích, phải kết hợp cả với tình hình thực tế mới có thể đưa ra những suy đoán gần với hiện thực. Cho dù sư phụ ta còn sống trên đời này, người cũng chỉ có thể dựa vào thiên tượng để suy đoán ra đại thế phát triển trong thời gian tới mà thôi.”
Ta gật đầu nói:
“Những lời này của Gia Cát tiên sinh thật hợp với ý ta.”
Gia Cát Tiêu Liên nói:
“Lần này tới Bắc Hồ của công tử, không chỉ đơn giản là tới chịu tang thôi đâu.”
Ta mỉm cười nói:
“Dựa theo lễ tiết, ta là phò mã Bắc Hồ nên phải về để phúng viếng, nhưng mà ta đi lần này quả thực là còn có một mục đích khác.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử có thể tiết lộ một chút hay không?”
Ta thấp giọng nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu muốn cùng ta kết minh.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử và Thác Bạc Thuần Chiếu kết minh hay là Đại Khang và Bắc Hồ kết minh?”
Ta mỉm cười nói:
“Đương nhiên là ta và hắn kết minh.”
Gia Cát Tiểu Liên đạo:
“Công tử cho rằng thời cơ đã tới chưa?”
Ta thong thả đi trên mặt tuyết, bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Trước khi chết, Trầm Trì đã từng cho ta một kiến nghị, dùng Tuyên Thành làm bàn đạp, mở rộng Tây Cương, lúc đầu ta còn cho rằng là hắn muốn hại ta, bây giờ ta càng nghĩ càng thấy đúng.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử muốn khơi mào chiến tranh với ba nước ở phương Tây?”
Ta mỉm cười nói:
“Quả thật là ta định như thế, nhưng mà không phải bây giờ. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phát triển kinh tế, đợi đến lúc tất cả ổn định, thì mưu đồ chiến tranh với ba nước cũng không muộn. Trong mấy năm tới ta sẽ mang trọng điểm thế lực của ta dời về phía Tây.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Cho nên tiến thêm một bước vững chắc trong quan hệ với Bắc Hồ càng thêm trọng yếu, công tử đi chuyến này là vì mục đích này.”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ có bảo đảm không có nỗi lo về sau, ta mới có thể toàn tâm toàn ý mở rộng bản đồ về phía Tây.”
Gia Cát Tiểu Liên có chút sầu lo nói:
“Trước lợi ích, Thác Bạt Thuần Chiếu chẳng lẽ không muốn chia một chén canh ư?”
Ta ngửa đẩu nhìn trời đêm đáp:
“Thác Bạt Thuần Chiếu đích thật là trời sinh làm kẻ đứng đầu, thế lực và năng lực của hắn không dưới ta. Ta và hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận, nhưng mà chưa phải là bây giờ.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi