We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Tỷ Muội (3)
ở Nhi nói:
“Bảo là đi giải sầu, sao muội lại cảm giác huynh càng ngày càng phiền muộn? Đến tột cùng là có tâm sự gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Có một chuyện, ta nghĩ hai người các muội nên biết.”
Trong đôi mắt Sở Nhi hiện lên một tia mê hoặc, nhẹ giọng nói:
“Huynh đến tột cùng là đã gạt chúng ta việc gì?”
Ta thở dài một hơi nói:
“Lần này, ta có mang theo Lệ Cơ từ Tần đô trở về...”
“Tỷ tỷ!”
Tư Hầu kinh hỉ dị thường, bật thốt lên.
Khuôn mặt Sở Nhi lạnh lùng, nàng chậm rãi ngồi dậy:
“Huynh lại dám lừa cả hoàng hậu Tần quốc về đây?”
Ta thấp giọng nói:
“Không chỉ có như vậy, ta còn dẫn theo cà Khúc Nặc trở về, nàng còn... mang cốt nhục của ta nữa...”
Sở Nhi lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói:
“Long Dận Không, cho dù hụynh nạp ai làm phi, muội cũng không ngăn cản, thế nhưng huynh lại hồ đồ đến mức này. Nếu tin tức huynh lừa gạt Hoàng Hậu, Hoàng Phi Tần quốc bị truyền ra ngoài việc này đối với Tần Quốc là vô cùng nhục nhã, liên minh mà hai nước vừa xây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, muội nhìn nhầm huynh rồi!”
Trong mắt nàng có hai dòng nước mắt chảy xuống, xoay người đi ra ngoài.
Ta thật không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy.
Ta đứng dậy muốn đuổi theo thì bị Tư Hầu kéo lại, nàng nhẹ giọng nói:
“Trong một thời gian ngắn Sở Nhi không cách nào tiếp nhận được, hãy để muội đi khuyên nhủ nàng.”
Ta bắt đắc dĩ gật đầu, yên lặng suy nghĩ, ta biết chuyện này có chút hoang đường, Sở Nhi cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Thế nhưng mấy ngày qua, rất nhiều tỷ muội trước sau đều có thai chỉ có nàng là chưa có động tĩnh gì, tất nhiên có chút sốt ruột, hiện tại ta lại đem hai thê tử của Yến Nguyên Tông về, một người trong đó lại mang cốt nhục của ta, cũng khó trách nàng lại tức giận như vậy.
Khoác thêm áo choàng lông chồn đi ra ngoài, ta thấy Sát Cáp Thai đang hoang mang đi về phía ta, hắn thở hổn hển nói:
“Chủ nhân, đại sự không tốt, hai vị vương phi nương nương đã đi về phía Tử Vân Hồ.”
Sát Cáp Thai xấu hổ nói:
“Vương phi hỏi ta, ta tưởng rằng chủ nhân đã nói cho các nàng biết, vì thế ta đã nói ra nơi ở Khúc Nặc và Lệ Cơ.”
Trong lòng ta vô cùng khủng hoảng, Sở Nhi dưới cơn thịnh nộ nghìn vạn lần đừng nên làm ra viêc gì nha.
Ta cuống quít bảo Sát Cáp Thai chuẩn bị ngựa, chạy như bay về phía Hồ Tử Vân.
Đi tới trước cửa căn nhà gỗ của Lệ Cơ, quả nhiên thấy hàng rào trước cửa có buộc hai con ngựa, bên trong nhà gỗ có ánh sáng hắt ra, xem ra Tư Hầu và Sở Nhi đã đến nơi này. Ta hơi chút thoải mái, lặng yên xuống ngựa, đem con tuấn mã buộc bên trụ đá, rón ra rón rén đi tới bên cạnh nhà gỗ.
Cửa sổ của nhà gỗ đều bị da dê bịt kín, rất khó thấy tình hình bên trong, ta dán chặt lỗ tai trên mặt gỗ, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Ta nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc mơ hồ của hai nữ tử, từ thanh âm ta phản biệt được hai người đó là Tư Hầu và Lệ Cơ.
Sở Nhi an ủi:
“Tỷ muội các cô mới gặp lại, phải nên vui vẻ mới đúng, sao lại ôm nhau khóc thế này.”
Lệ Cơ nói:
“Trước kia tỷ tỷ đối với muội như vậy, nhưng muội lại không hận tỷ chút nào, tỷ tỷ thấy thật xấu hổ trong lòng.”
Tư Hầu nói:
“Tỷ tỷ đừng nói vậy, sau khi cha chết tỷ tỷ vẫn luôn chiếu cố muội, ngoại trừ tỷ tỷ Tư Hầu không còn thân nhân nào khác trên đời, hôm nay có thể gặp lại tỷ tỷ, muội rất vui.”
Lệ Cơ nói:
“Đa tạ vương phi nương nương cho tỷ muội ta cơ hội gặp nhau.”
Ta nghe đến thời điểm then chốt, không nhịn được lại đem lỗ tai dán trên vách cửa.
Sở Nhi thở dài nói:
“Ta cũng không biết giữa các cô lại có nhiều khúc chiết như vậy, Dận Không tính ra vẫn là người có lương tâm, ta sẽ giúp cô thành hôn với huynh ấy, sau này chúng ta đều là tỷ muội, Lệ Cơ tỷ tỷ không cần khách khí với ta như thế.”
Nghe đến đây trong lòng ta vui sướng đến cực điểm, hận không thể lặp tức lao vào hôn Sở nhi lương thiện của ta một cái.
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Vương phi nương nương, tuy rằng người đồng ý tiếp nhận ta, thế nhưng ta lại không thể làm như vậy!”
Tư Hầu kinh ngạc nói:
“Vì sao?”
Lệ Cơ nói:
“Sau khi trải qua sinh tử, ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, danh phận đối với ta mà nói đã không còn quan trọng. Chỉ cần các ngươi có thể chấp nhận ta, thế là đủ rồi, ta không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến đại nghiệp của Dận Không.”
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ hiểu rõ đại nghĩa, Sở Nhi vô cùng bội phục.”
Lệ Cơ cười nhạt nói:
“Ta đã làm rất nhiều việc tổn thương đến người khác, ta không muốn gây hại đến người khác nữa.”
Nàng hơi ngừng lại, nói:
“Về sự tình của Khúc Nặc, Dận Không cũng là thân bất do kỷ, mong rằng vương phi nương nương có thể thông cảm cho huynh ấy.”
Sở Nhi trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Đáng giận nhất là huynh ấy từ Tần quốc trở về lâu như vậy nhưng mà huynh ấy vẫn giấu ta, lẽ nào trong lòng huynh ấy ta lại lại hẹp hòi như thế ư?”
Lệ Cơ nói:
“Vương phi nương nương không nên nghĩ quá nhiều, Dận Không làm như thế càng chứng minh là người rất trọng yếu trong lòng huynh ấy.”
Ta thầm khen trong lòng, Lệ Cơ quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, nàng luôn vì ta mà suy nghĩ.
Tư Hầu nói:
“Đúng vậy, Sở Nhi, Dận Không nếu thật sự muốn giấu diếm tỷ thì hắn sẽ không cho tỷ biết rồi.”
Sở Nhi nhàn nhạt thở dài một hơi:
“Ta cũng không thật sự tức giận!”
Ta nghe thế thì trong lòng mừng rỡ, đẩy cửa phòng ra đi vào:
“Sở Nhi!”
Ba nàng lúc này mới biết ta nãy giờ đang nghe trộm bên ngoài, hoàng sợ cùng kêu lên.
Sở Nhi thấy ta xuất hiện, mặt mày nghiêm túc lại, xoay người đi ra ngoài. Lệ Cơ và Tư Hầu cuống quít nhìn ta, ý bảo ta hãy đuổi theo nàng.
Sở Nhi mới đi vài bước, đi tới bên ngoài đột nhiên ngồi xổm xuống bắt đầu khóc nức nở. Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Sở Nhi cố sức đấy ta ra, ta làm bộ đứng không vững, ngã người trên tuyết cố ý thống khổ kêu lên.
Sở Nhi ân cần hỏi:
“Huynh không sao chứ?”
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhân cơ hội kéo nàng vào lòng, hai người chúng ta cùng nhau ngã trên mặt tuyết, ta hôn lên đôi môi anh đào của Sở Nhi một chút.
Thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt Sở Nhi, ta tràn đầy thương yêu ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Sở Nhi ngoan của ta, muội vẫn còn giận ta sao?”
Sở Nhi kêu lên:
“Muội không có giận huynh, muội chỉ giận chính mình, vì sao cho tới bây giờ vẫn không thể có thai, vì sao muội tới bây giờ không thể sinh cho ngươi một đứa con.”
Ta mỉm cười hôn lên trán nàng, đỡnàng đứng lên, nhẹ giọng nói:
“Ta tin tưởng ông trời nhất định sẽ cho chúng ta một hài tử khả ái, chẳng qua là vẫn chưa tới lúc mà thôi.”
Sở Nhi gật đầu, nằm trong lòng ta khóc nức nở.
Ta và Sở Nhi các nàng thương lượng một lúc, vẫn là quyết định tiếp tục giấu việc cốt nhục mà Khúc Nặc đang mang là con của ta, đợi đến lúc nàng sinh hạ hài tử, mới từ từ tiết lộ cho nàng biết, có lẽ là nhờ vào tình mẫu tử, nàng có thể chấp nhận sự thật này. Sở Nhi khoan hồng độ lượng đã giúp ta thuận lợi giải quyết vấn đề của Lệ Cơ, Sở Nhi mời Lệ Cơ đến Tuyên Thành Vương Phủ ở, thế nhưng Lệ Cơ vẫn kiên trì ở lại mục trường, nàng không muốn thân phận của mình bị người khác biết, rồi làm ảnh hưởng đến đại nghiệp của ta.
Lúc ở Lục Hài Nguyên giải buồn, Gia Cát Tiểu Liên đem tình hình huấn luyện Cơ Giáp quân gần đây báo cáo với ta. Chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đông Hồ rốt cục cũng hoàn toàn kết thúc, kết cụ lưỡng bại câu thương làm cho Bắc Hồ ý thức được mình vẫn chưa đủ thực lực đánh bại Đông Hồ. Ngày mười chín tháng chạp, Khả Hãn Bắc Hồ Thác Bạt Thọ Thiện bị bệnh chết, thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu tuyên bố đăng cơ, trở thành tân nhiệm Khả Hãn của Bắc Hồ.
Ta giương cung cài tên nhắm vào bụi cỏ trước mặt, “Vù” một tiếng, bắn ra một mũi tên chuẩn xác bắn trúng con thỏ rừng. Sở Nhi và Lệ Cơ cùng nhau hoan hô, trong khoảng thời gian này các nàng sống chung với nhau thập phần hòa hợp, tình cảm giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Ta thấy vậy, trong lòng rất vui, gia hòa vạn sự hưng, chỉ có gia đình sự hòa thuận ta mới yên tâm đi tranh giành thiên hạ.
Hai người đều mặt trang phục bằng da hồ, dáng người yểu điệu, cười duyên chạy về phía bụi cỏ. Sở Nhi nhặt thỏ rừng lên, xoay người lại cười nói:
“Có nó chúng ta có thể một bữa no nê!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi