Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Chia Tay (3)
a thấp giọng nói:
“Quay về giúp ta nói cho sư phụ của cô, ta đã đem tàng bảo đồ cho cô rồi, sau này đừng tìm tới làm phiền ta nữa.”
U U nói:
“Chỉ cần phần tàng bảo đồ này là thật, sư phụ đương nhiên sẽ không tìm ngươi...”
Nàng dừng một chút mới nói:
“Ta đi đây, sau này ngươi hãy tự bảo trọng lấy!”
Ta xoay người lại, thấy bóng hình xinh đẹp của U U đã biến mất ở trong bóng đêm, không biết vì sao trong lòng ta đột nhiên có một loại cảm giác vắng vẻ trống rỗng, U U hiển nhiên đang tận lực kéo xa cự ly đối với ta, nàng càng làm như thế càng chứng minh nàng đối với ta đã sản sinh chân tình, ở trước mặt ta đã vô pháp biểu hiện tự nhiên như lúc đầu.
Bản đồ giao cho Lãnh Cô Huyên ta đã động một ít tay chân vào đó, chỉ là tại trên bức của Quản Thư Hành giao cho lúc ban đầu trên căn bản đã sửa đổi mấy chỗ, Lãnh Cô Huyên dựa theo bản địa đồ này của ta vô luận như thế nào cũng tìm không được vị trí của bảo tàng Mậu thị. Đối với ta mà nói có thể kéo dài một lúc thì cứ nghĩ biện pháp kéo dài, dù sao thì Lãnh Cô Huyên cũng không biết bức bản đồ có bộ dáng chân chính gì nữa. Đợi đến lúc nàng ý thức được là ta giả tạo, ta hẳn là đã sớm về tới Tuyên Thành, nàng nếu muốn lại tìm ta gây phiên phức, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.
Có thể nói là ta có một chút nghĩ không rõ, lần này Lãnh Cô Huyên vì cái gì lại đơn giản buông tha ta như vậy, chẳng lẽ là U U đã gây ảnh hưởng gì ở trong đó rồi?
Ta rời khỏi Tần đô sớm hơn một ngày so với thời gian dự định, ta không có tiết lộ cho bất kỳ ai biết hướng đi của ta, thậm chí ngay cả Tinh Hậu cũng không ngoại lệ.
Hôm rời khỏi Tần đô trời đổ cơn mưa, nhóm chúng ta tất cả đều thay y phục thường phục ngụy trang thành thương đội bình thường, chậm rãi đi về phương hướng Miện Trì.
Mưa mặc dù không lớn, thế nhưng dầm mưa sẽ phát lạnh, xem ra mùa đông đã không xa.
Ta cùng Xa Hạo đi ở đầu tiên trong đội ngũ. Xa Hạo nói:
“Chiếu theo tiến trình hiện tại của chúng ta, không có bảy ngày sợ rằng không cách nào đến được biên cảnh Khang Tần.”
Ta cười nói:
“Ta vốn là dự định lộ trình một ngày thì chia làm hai ngày hành tẩu, chúng ta vừa vặn có thể du lãm một chút phong cảnh danh thắng ở ven đường.”
Xa Hạo nói:
“Có chuyện ta thủy chung không rõ, nếu Hâm Đức Hoàng đã đáp ứng lập ngươi làm thái tử, vì sao ngươi còn muốn đến Tuyên Thành trước? Buông tha cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như hắn thực sự có ý định lập ta là thái tử, ta cho dù đến Khang đô trễ mấy ngày thời gian thì vẫn là thái tử. Nếu như hắn mượn cơ hội muốn đem ta trừ khử, hiện tại ta đến Khang đô trước chẳng phải lả đưa dê vào miệng hổ rồi sao?”
Xa Hạo cảm thán nói:
“Thân tình của gia đình đế vương khác xem ra kém xa so với người thường.”
Ta thấp giọng nói:
“Gia đình đế vương căn bản không được phép có thân tình tồn tại, quyền lực có thể cải biến bản tính của con người.”
Xa Hạo đột nhiên hỏi:
“Nếu có một ngày, ngươi thu được quyền lực vô thượng, ngươi có thể thay đổi hay không?”
Ta trầm mặc hồi lâu, mới hồi đáp:
“Ta không dám cam đoan, tuy nhiên ta tin tưởng bản thân tuyệt sẽ không bị quyền lực làm mê thất bản tính...”
Xa Hạo thưởng thức gật đầu, hắn chân thành nói:
“Ta tin tưởng ngươi sẽ không!”
Chúng ta trên đường đi dừng một chút, mất mười ngày đêm mới đến thành Miện Trì. Theo ta tính toán thì nhóm của Tiêu Tín hiện tại hẳn là đến được Khang đô rồi, tạm thời vẫn chưa nghe nói có tin tức đặc biệt gì.
Tiến vào thành Miện Trị thủ vệ sâm nghiêm ở đây không khỏi làm cho ta kinh hãi. Trước cổng khách qua đường rất ít, hơn năm mươi binh sĩ đang ở kiểm tra từng cái xe qua lại, có bốn lang trung bắt mạch cho từng người đi đường, sắc mặt hình như có chút ngưng trọng.
Ta xoay người xuống ngựa, cùng đi với Xa Hạo đến trước cổng, hai binh sĩ chỉ dẫn chúng ta đứng đi vào trong đội ngũ để đứng đợi bắt mạch.
Ta mỉm cười nói:
“Xin hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Một binh sĩ có vóc người khá cao hơn nói:
“Hai ngày này Vi Châu không ít người mắc phải quái bệnh hoài nghi là do ôn dịch. Thành chủ có lệnh, mỗi một bách tính ra vào thành Miện Trì đều phải trải qua kiểm tra theo lệ quy định.”
Ta không khỏi nhíu mày, nếu như thực sự như binh sĩ này nói đã xảy ra ôn dịch, quốc vận vốn đang suy sụp của đại Khang chẳng phải là họa vô đơn chí? Vi Châu cự ly cách Tuyên Thành của ta rất gần, chỉ cần chỗ đó phát sinh ôn dịch, Tuyên Thành cũng nhất định khó có thể tránh khỏi.
Chúng ta vượt qua kiểm tra thân thể, lúc này mới tiến vào bên trong thành Miện Trì, trên đường cực kỳ trống trải, mọi nhà đều đóng cửa không ra ngoài càng lộ vẻ hiu quạnh vắng vẻ.
Xa Hạo nói:
“Nếu như thật sự có ôn dịch, trốn ở trong nhà chỉ sợ cũng tránh không khỏi.”
Nhã Khắc nói:
“Chuyện này còn chưa có chứng thực, có lẽ tình hình cũng không phát triển nghiêm trọng như lời của họ đâu.”
Ta gật đầu nói:
“Người phụ trách tiếp ứng chúng ta hẳn là tới rồi, chúng ta đến quán trọ Hồng Nhạn trước đợi mọi người rồi hãy tính tiếp.”
Quán trọ Hồng Nhạn là quán trọ lớn nhất bên trong thành Miện Trì, nó nằm phụ cận cảng Miện Trì tiếp giáp với bờ sông Hoàng Hà, vị trí của cả quán trọ năm trên mảnh thổ địa vừa vặn gồ lên trong sông Hoàng Hà, giống như một bán đảo trên sông. Sáu toà tiểu lâu cao ba tầng tô điểm giữa bóng mát của những tán cây xanh rậm rạp, có thể vào ở một nơi có cảnh sắc động lòng người thế này nhất định thân phận bất phàm.
Khi vừa phóng ngựa lướt qua chiếc cầu nhỏ phía trước quán trọ, thấy một người thanh niên nhân thân hình cao lớn miệng rộng nghênh đón, từ xa đã hô:
“Nhã Khắc thúc thúc! Mọi người làm cho ta đợi thật là khổ a!”
Nếu như không phải là hắn lên tiếng, ta hầu như không có nhận ra hắn chính là Dực Hổ. Gần nửa năm ta chưa từng gặp qua hắn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn một mực đi theo sống chung với Sát Cáp Thai của mục trường Lục Hải Nguyên.
Dực Hổ hiển nhiên không cách nào nhận ra ta sau khi đã dịch dung, khắp nơi nhìn một chút, sờ sờ cái ót nói:
“Tỷ phu của ta đâu!”
Ta cùng Nhã Khắc đồng thời phá lên cười, Dực Hổ nghe được tiếng cười của ta, vẻ mặt bối rối nhìn phía ta:
“Ngươi...”
Ta cười nói:
“Hỗn tiểu tử, chắc ngươi không nhận ra ta hả?”
Dực Hổ cười lên ha ha:
“Vừa rồi nhìn không giống, hiện tại càng xem càng giống, huynh quả nhiên rất giống tỷ phu của ta!”
Ta lập tức nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
“Hảo tiểu tử, không ngờ đã trưởng thành một hán tử rồi!”
Dực Hổ cười nói:
“Tỷ phu, tỷ tỷ của ta cũng tới đó.”
Ta vui vẻ nói:
“Vân Na cũng tới à!”
Dực Hổ gật đầu nói:
“Hai người chúng ta đã ở Miện Trì đợi mất bảy ngày, mỗi ngày tỷ tỷ đều bảo ta chờ ở chỗ này, ta cũng sắp bị buồn bực chết rồi đây.”
“Mau mang ta đi tìm tỷ tỷ của ngươi đi!”
Ta cùng Dực Hổ sóng vai đi về hướng quán trọ, Vân Na thuê một tiểu lâu ở góc phía nam quán trọ Hồng Nhạn, ta vừa bước đến trước tiểu lâu, Vân Na đã lệ quang dịu dàng lao ra cửa.
Mấy tháng không gặp, thân thể của nàng càng phát ra vẻ thướt tha thành thục, phong vận mê người làm cho hô hấp của ta không khỏi hơi cứng lại, Nhã Khắc kéo Dực Hổ đi an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người.
Ta mở rộng hai tay, mỉm cười hướng Vân Na nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân lẽ nào chính là dùng phương pháp này để hoan nghênh trượng phu sao?”
Vân Na thản nhiên cười, nhưng cũng không có lao vào vòng tay của ta, dịu dàng nói:
“Ngoại trừ Long Dận Không ra, trong thiên hạ không có bất cứ người đàn ông nào có thể chạm vào ta!”
Ta cười lên ha hả, không ngờ nàng không vừa ý vẻ mặt dịch dung này của ta.
Ta cùng Vân Na đi vào trong phòng, đem nước thuốc đã chuẩn bị trước đó đổ vào trong nước sạch và tẩy đi dịch dung trên mặt.
Vân Na cười duyên từ phía sau ôm lấy ta nói:
“Đây mới là Dận Không của ta...”
Lời của nàng còn chưa nói hết, miệng ta đã bịt lấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng, duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng khẽ mút vào, Vân Na kịch liệt hôn trả ta, môi lưỡi chúng ta quấn quít lấy nhau không rời, thoả thích cảm thụ phần nhiệt tình của đối phương.
Hai cánh tay ta cố sức ôm chặt lấy vòng eo của nàng và đẩy nàng ngã lên giường, từng chút từng chút cởi đi quần áo của Vân Na, Vân Na ý loạn tình mê nói:
“Mấy ngày nay ta rất nhớ chàng...”
Tiếp đó ta hôn như mưa xuống thân thể mềm mại của nàng.
Vân Na kích tình ôm lấy đầu ta, chân ta cùng hai chân tròn nhẵn bóng của nàng dán lại với nhau, theo hô hấp càng ngày càng gấp của nàng, ta rốt cuộc cảm thụ được cái loại cảm giác chặt chẽ ấm áp...
Vân Na ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ta, mái tóc dài màu hồng giống như ngọn lửa rơi lả tả trên ngực ta, hô hấp cùng nhịp tim đập dồn dập của chúng ta hồi lâu mới lắng lại.
Ngón tay ta nhẹ nhàng khiêu khích điểm đỏ tươi trước ngực Vân Na, Vân Na cười khanh khách nói:
“Đừng có mà nghịch, ta còn chuyện nghiêm chỉnh muốn nói đây.”
Nàng hầu hạ ta mặc vào quần áo, chải tóc gài trâm cho ta, tại sau đầu tỉ mỉ bện cho ta một bím tóc thông thường của người Hồ.
Ta cười nói:
“Nàng làm cho ta cái đuôi heo đó để làm gì?”
Vân Na cười gõ lên đầu ta một cái, ghé sát vào vai ta nói:
“Ta chính là để cho người khác biết, trâm tóc của chàng là do tự tay ta chải.”
Trong lòng ta ấm áp, ôm ngang lấy nàng đặt ở trước đầu gối của ta, nhẹ giọng nói:
“Tình huống bên Tuyên Thành thế nào?”
Vân Na nói:
“Tất cả cũng đang tiến hành theo kế hoạch, Sát Cáp Thai tại Lục Hải Nguyên huấn luyện ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, hơn nữa thêm hai ngàn người trong Nhã Khắc bộ tộc, tổng cộng hình thành một đội kỵ binh năm nghìn người, nhân số mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng sức chiến đấu cũng khá mạnh mẽ.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi