Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Kết Minh (3)
ộ Dung Yên Yên khuôn mặt đỏ lên, nhẹ giọng phì nói:
“Điện hạ bây giờ đã là Đại Khang thái tử, sao vẫn không nghiêm chỉnh như vậy chứ.”
Ta ha hả cười nói:
“Dận Không nói lời thật lòng, Mộ Dung cô nương cũng nên suy nghĩ một chút.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Điện hạ đừng vội cười, ta tới đây là mời điện hạ đi dùng cơm!”
“Ai làm chủ vậy?”
“Chú cháu Tây Môn Bá Đống!”
Ta gật đầu nói:
“Xem ra hai chú cháu này muốn cám ơn chuyện làm ăn, nhưng mà trong thời gian này chuyện thái hậu giao cho ta thực sự quá nhiều, ta không có thời gian để đi.”
Ta suy nghĩ một chút rồi nhìn Mộ Dung Yên Yên nói:
“Cơm thì ngày sau có thể ăn, ngày mai ta phải vào cung gặp thái hậu, thuận tiện nói chuyện làm ăn của Tây Môn gia. Nếu như có thể giúp hắn hoàn thành chuyện này, thì bảo hắn thiết yến cũng không muộn.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Nhưng mà bọn họ đã đặt tiệc rượu rồi.”
Cả đêm nay ta không ngủ, người bây giờ cảm thấy rất uể oải, hơn nữa hôm nay còn phải suy nghĩ xem nên nói việc liên minh như thế nào với Tinh Hậu, bữa tiệc này chắc chắn ta không thể đi được.
Mộ Dung Yên Yên thấy ta kiên quyết, đành phải thôi, ân cần nói:
“Điện hạ trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta trở lại nói với chú cháu Tây Môn Bá Đống.”
Tiếp xúc với Mộ Dung Yên Yên càng nhiều, ta càng phát hiện ra những ưu điểm ở nàng, ở bên cạnh nàng, ta cảm thấy khác với những nữ tử khác.
Tình cảm của ta với nàng còn xen lẫn giữa tình bằng hữu, chắc là do nàng đã từng trải, cho nên tình cảm của chúng ta mới vi diệu như thế này.
Trong công việc, nàng luôn luôn duy trì một khoảng cách với ta, vậy mà vẫn không làm cho ta cảm thấy nàng xa lánh, đây chính là chỗ cực kỳ thông minh của nàng.
Trở lại Phong Lảm Các, Tiêu Tín đã hoàn thành những điều ước trong bản kết minh lần này, trải qua một thời gian rèn luyện, hắn đã trưởng thành nên rất nhiều, hành sự kín đáo, mỗi động tác đã thấp thoáng có phong độ của một đại tướng.
Ta nhìn những điều ước mà hắn soạn thảo, hài lòng gật đầu.
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ, thuộc hạ còn có một kiến nghị!”
“Nói!”
Tiêu Tín đem bản đồ tám nước mở ra, chỉ vào biên giới Khang, Tần nói:
“Chiến tranh của người Hồ tuy rằng vẫn chưa kết thúc, thế nhưng chỉ cần họ phân định thắng bại, hoặc đình chiến, chờ hồi phục là họ lại quấy nhiễu biên cảnh của chúng ta, Tần quốc cũng đối mặt với một vến đẻ tương tự. Địch nhân chủ yếu của ta bây giờ cũng là mấy quốc gia phía nam, thế nhưng cái mầm họa bắc này cũng không thể bỏ quan, huống chi, phương bắc lại chính là cơ sở để lập quốc của điện hạ, là chỗ đặt chân thực sự của ta.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi có đề nghị gì?”
Tiêu Tín nói:
“Tần quốc từ sau trận chiến với Đông Hồ, đã cho xây dựng ở biên giới phía bắc một cái trường thành từ Tùng Giang thành kéo dài sang phía tây, một lần nữa xây dựng lại phòng tuyến.”
Ánh mắt của ta sáng ngời, đã mơ hồ hiểu được ý của Tiêu Tín.
Tiêu Tín nói:
“Phía bắc của chúng ta tuy rằng có Âm Sơn và Bắc Hồ, địa hình phức tạp, bất lợi cho việc phòng thủ, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, kiến nghị xây dựng một cái trường thành chung của hai nước Khang Tần. Nếu thành công, hai nước Khang Tần đã có một phòng tuyến kiên cố, miễn trừ được họa quấy nhiễu của người Hồ. Hơn nữa việc này bề ngoài là xuất phát từ đại cục, nhưng thực thế người thu lợi lại là điện hạ, mấy tòa trọng trấn phía bắc đã thuộc về sự quản lý của người, vậy thì vì sao chúng ta không mượn quốc khố, xây dựng phòng tuyến cho mình. Nếu như trường thành này xây dựng xong, điện hạ có thể quản lý được đất đai của mình một cách hiệu quả nhất!”
Ta thưởng thức vỗ vỗ vai Tiêu Tín, nói:
“Ý kiến hay, cứ dưa theo ngươi nói mà làm!”
Tiêu Tín cười khép bản đồ lại, dường như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự lại không mở miệng.
Ta mỉm cười nói:
“Tiêu Tín, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, đừng có khách sáo trước mặt ta.”
Tiêu Tín nói:
“Ngày mai thuộc hạ muốn xin nghỉ về Tướng quân thôn thăm lại nơi xưa.”
Tướng quân thôn là nơi hắn sinh ra, đương nhiên hắn có một cảm tình đặc biệt với nơi nay.
“Ngươi đii đi!”
Ta thoải mái đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, ta vào cung yết kiến Tinh Hậu. Yến Nguyên Tông chết không ảnh hưởng mấy tới địa vị chính trị của nàng, ngược lại còn củng cố quyền lực của nàng thêm một bước.
Nguyên nhân là chúng ta loại bỏ được Trầm Trì, làm rối loạn trận tuyến của Yến Hưng Khải, bây giờ hắn đã thu liễm hơn trước rất nhiều.
Khi tới Phượng Dương Cung, ta đã thấy toàn bộ nơi này biến thành một vườn hoa màu tím, trồng toàn loại hoa Viêm Trà Ti, loại hoa đã hại Yến Nguyên Tông chết. Hứa công công đang chỉ huy đám cung nữ bố trí, Tinh Hậu ngồi trong hành lang, thưởng thức bình minh.
Nàng mặc bộ một đồ màu đen, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, mặc dù có được quyền lực cao nhất Đại Tần, nhưng có thể bù lại sự tổn thương trong lòng cho nàng hay sao? Bên người nàng làm gì còn thân nhân, còn ai chia sẻ cho nàng nữa đây?
Ta đi tới bên cạnh nàng, cung kính nói:
“Mẫu hậu thức dậy sớm vậy!”
Tinh Hậu u oán thở dài nói:
“Không phải ta dậy sớm, mà là cả đêm nay ta chưa ngủ.”
Nàng quay đầu sang nơi khác, che giấu sự uể oải trên khuôn mặt.
Ta ngồi xuống cạnh nàng, nhìn những bông hoa màu tím, nhẹ giọng nói:
“Vì sao mẫu hậu lại trồng hoa này?”
Tinh Hậu nói:
“Sức sống của loại hoa màu tím này cực kỳ ngoan cường, tuy rằng đã cuối mùa thu, thế nhưng vẫn ngạo nghệ đứng trong gió, cành lá tốt tươi, chẳng có dấu hiệu suy tàn nào cả.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Tinh Hậu hình như đã tìm được điểm giống nhau giữa mình và loài hoa này?”
Tinh Hậu nói:
“Điều ước kết minh ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Ta gật đầu, đem những điều ước đó dâng lên cho nàng.
Tinh Hậu nói:
“Ta có chút khát nước, không bằng về cung rồi hãy xem.”
Ta cùng nàng vào trong Phượng Dương cung.
Tinh Hậu nhìn kỹ những điều ước, sau đó đặt lên bàn, mỉm cười nói:
“Dận Không, những điều ước này ngươi chuẩn bị rất khá, làm cho ta rất khó cực tuyệt. Ngày mai ta sẽ đem nó cho chúng thần thương lượng, ta nghĩ họ sẽ đồng ý.”
Ta vui mừng nói:
“Đa tạ mẫu hậu!”
Tinh Hậu nói:
“Mẹ con chúng ta còn phải nói lời khách sáo này hay sao?”
Ta lại nghĩ tới chuyện Tây Môn Bá Đống nhờ vả, thấy tâm tình hôm nay của nàng tốt hơn trước rất nhiều, nên nhân cơ hội đưa ra nói:
“Mẫu hậu, hài nhi còn có một việc xin người.”
Tinh Hậu nói:
“Nói nghe một chút, xem ta có thể làm được hay không?”
Ta thấp giọng nói:
“Nghe nói binh khí của Tần quốc hiện giờ phần lớn đều là do thương nhân Trách Chính cung cấp, trong khi đó số lượng giao cho Tây Môn gia tộc lại giảm đi rất nhiều.”
Tinh Hậu nhíu mày nói:
“Chuyện này ta vẫn chưa nghe nói gì, vũ khí của Tây Môn gia tộc chẳng phải là tốt nhất hay sao? Vì sao lại thay đổi người cung cấp?”
“Hài nhi nghe nói, hình như là Yến Hưng Khải đã động tay động chân.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi