Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Kết Minh (1)
a ôm lấy Lệ Cơ, Liên Việt đi tới trước mặt Khúc Nặc, hắn cười híp mắt nói:
“Cô nương, ta cõng cô nương đi ra ngoài!”
Khúc Nặc lắc đầu nói:
“Ta có tay có chân, vì sao phải để cho ngươi cõng ta.”
Liên Việt mất mặt, cười gượng hai tiếng, nhảy xuống cái hang thông ra ngoài ta giúp Lệ Cơ và Khúc Nặc chui vào, rồi mới là người cuối cùng rời khỏi mộ.
Đi về phía trước được chừng hai mươi trượng, Liên Việt lại bảo ta đưa cho hắn một viên Phích Lịch Đạn, toàn lực ném vào trong, làm cho hầm mộ lại càng lún sâu hơn. Hắn giải thích nói:
“Có câu quân tử ái tài, chúng ta đã đánh cắp được một ngôi mộ nào, sẽ phong kín nó lại, để cho người bên trong có thể an nghỉ không phải lo nghĩ gì nữa.”
Hắn nhìn Lệ Cơ một chút, lại nhìn Khúc Nặc một chút nói:
“Nhưng mà, theo suy đoán của ta, lần này Yến Nguyên Tông không cách nào nhắm mắt được.”
Ta đương nhiên biết, hắn ám chỉ ta cướp đi hoàng hậu và hoàng phi của Yến Nguyên Tông.
Ta không buồn tranh cãi với hắn thấp giọng nói:
“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi hừng đông.”
Liên Việt gật đầu, đi trước mở đường, do có thêm Lệ Cơ và Khúc Nặc, cho nên thời gian chúng ta trở về phải mất thêm một nửa thời gian so với lúc vào.
Từ trong mộ ra ngoài trời vẫn còn tối đen, rừng cây có tác dụng che khuất ánh trăng, mộ của Tần thục phi càng trở nên cô liêu và lạnh lùng.
Liên Việt đem động khâu vào mộ lấp kín rồi mới theo chúng ta xuyên qua rừng cây, đi dọc theo con đường trồng toàn thông của hoàng lăng, tới biên con sông nhỏ bên ngoài.
A Đông và Đằng Đa Nhĩ đang ẩn nấp trong khu rừng bên sông chờ tiếp ứng.
Trong lúc chúng ta vượt qua sông, thì đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, sau đó là tiếng chó sủa liên hồi.
Liên Việt thấp giọng nói:
“Có lẽ là hộ vệ Hoàng lăng tới!”
Hắn hướng ta nói:
“Ngươi mang hai nàng đi ẩn nấp, ta đánh lạc hướng bọn họ.”
Ta thấp giọng nói:
“Chỉ cần chúng ta nấp đi, sau đó cùng nhau đào tẩu là được.”
Liên Việt nói:
“Ngươi có điều không biết, hoàng lăng hộ vệ đội có hai con chó săn, chúng ta ẩn nấp ở nơi này không an toàn.”
Hắn vỗ vỗ cái túi da bên hông nói:
“Ta dẫn chúng nó rời đi!”
Ta có chút ngạc nhiên nói:
“Trong đó là cái gì?”
Liên Việt cười hắc hắc:
“Bên trong là đó là vải ngâm nước tiểu của chó cái, chó săn mà ngửi thấy cái mùi này, thì cái gì cũng quên hết!”
Khúc Nặc khuôn mặt đỏ lên, hiển nhiên bị lời lẽ thô tục của Liên việt làm cho khó chịu.
Liên Việt dặn dò:
“Các ngươi tốt nhất là lặn xuống dưới nước, như vậy sẽ làm mùi cơ thể biến mất!”
Ta cảm giác mấy câu nói này hình như là có chút dát tai, tên hỗn đàn này không phải là đang chửi ta đấy chứ.
Liên Việt đi về hướng tây, ta ôm Lệ Cơ và Khúc Nặc lặn xuống sông. Con sông này tuy rằng không sâu, nhưng mà dòng nước lại chảy xiết, không đứng vững chân thì sẽ không đi được.
Vừa mới nghĩ xong, Khúc Nặc đột nhiên truợt chân, nàng nhào lên người ta, cánh tay của ta vòng qua nàng, lập tức cảm nhận được bộ ngực mềm mại kia đang đàn hồi.
Khúc Nặc nắm cánh tay ta, cúi đầu xuống.
Tiếng chó sửa càng lúc càng tới gần, trong lòng ta có chút lo lắng, nếu như mấy con chó kia không ngửi thấy mùi của Liên Việt, vậy chẳng phải là phiền phức vô cùng hay sao?
Ta và Khúc Nặc ngừng thở, trái tim đập thình thịch.
Tiếng chó sủa bỗng nhiên ngừng lại, chúng hú lên một tiếng, sau đó lại sủa lên không ngừng, hình như là phóng về hướng tây. Ta và Khúc Nặc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên miệng nở một nụ cười.
Sau khi tin tưởng Hoàng lăng hộ vệ đội đã đi xa, chúng ta mới bơi qua sông, khi đi được lên bờ, có hai bóng người tiến đến. Ta theo bản năng cầm lấy chuôi đao, khi thấy rõ người tới là A Đông và Đằng Đa Nhĩ mới bỏ xuống.
A Đông phụ trách đoạn hậu, sau khi quan sát thấy không có người theo dõi, ta và Khúc Nặc theo Đằng Đa Nhĩ mới lẻn vào trong rừng cây, ở đó đã có sẵn xe ngựa chờ.
Ta đỡ Lệ Cơ, sau đó giúp Khúc Nặc lên xe.
Đẳng Đa Nhĩ nói:
“Thải Tuyết cô nương đang ở Phúc Sinh, hạng chờ chúng ta.”
Ta gật đầu nói:
“Chúng ta lập tức tới đó!”
Phúc Sinh hạng (căn nhà làm từ thiện) là sản nghiệp của Mộ Dung Yên Yên, đây là một dãy nhà yên tĩnh, nằm ở phía đông bắc của Tần đô, số hộ dân ở đây rất ít, cho nên không mấy ai biết chúng ta đã từng tới đây.
Khi tới nơi, trời đã là canh năm, Đằng Đa Nhĩ trực tiếp lái xe ngựa vào trong sân, Thải Tuyết từ trong phòng ra đón.
Khúc Nặc bước xuống đầu tiên, ta ôm Lệ Cơ cuống quít tiến vào trong phòng, dưới sự trợ giúp của Thải Tuyết, ta đặt nàng lên giường, hô hấp của Lệ Cơ đã rất yếu, có lẽ phải mất một thời gian, sức khỏe của nàng mới hồi phục lại được.
Ta bảo Thải Tuyết chiếu cố Khúc Nặc và Lệ Cơ, gọi A Đông và Đằng Đa Nhĩ ra ngoài.
A Đông nói:
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã kiểm tra, không có ai theo dõi chúng ta.”
Ta gật đầu nói:
“A Đông, trong vòng hai ngày tới ta có thể kết minh được với Tần quốc, ta muốn ngươi và Đằng Đa Nhĩ hộ tống các nàng trở về Tuyên Thành trước.”
A Đông nói:
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định bảo hộ hai vị vương phi về tới Tuyên Thành.”
Ta thấp giọng dặn dò:
“Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chuyện này không thể đê lộ với bất kỳ ai, cho dù là vương phi cũng không ngoại lệ!”
A Đông ngơ ngác, thấp giọng nói:
“Ý của chủ nhân là gì?”
Ta thở dài nói:
“Chuyện này đợi ta trở về Tuyên Thành, ta sẽ tự mình xử lý, lúc ngươi về tới Tuyên Thành, an bài các nàng ở mục trường trên Lục Hải Nguyên, bảo tổng quản Sát Cáp Thai chiếu cố hai nàng, lát nữa ta sẽ viết một phong thư, ngươi giao cho tổng quản Sát Cáp Thai là được.”
A Đông nặng nề gật đầu.
Khúc Nặc yên lặng đi ra cửa phòng, ta cuống quýt tiến lên chỗ nàng, nói:
“Khúc cô nương định đi đâu vậy?”
Khúc Nặc nhìn ta một cái, cũng không trả lời, tự mình đi ra ngoài.
Ta cản lối đi của nàng, thấp giọng nói:
“Cô nương không thể đi ra ngoài, hiện giờ người trong thiên hạ đều nghĩ cô nương đã chết, nếu cô nương ra ngoài chẳng phải chúng ta đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?”
Khúc Nặc hờ hững nói:
“Vốn ta không nên theo ngươi ra khỏi mộ...”
“Khúc cô nương, Trầm đại nhân còn đang chờ cô nương...”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi