Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Đào Mộ (4)
iên Việt vọt tới trước cái bẫy, lấy dây thừng thả xuống dưới, ta cầm lấy dây buộc qua lưng mình, lớn tiếng nói:
“Được rồi!”
Liên Việt vặn thần lực, lồi ta lên phía trên.
Khi lên được tới mặt đất, toàn thân ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh hồn táng đởm nhìn qua cái bẫy, sau đó hướng Liên Việt nói một câu tự đáy lòng:
“Cảm tạ!”
Liên Việt cả giận nói:
“Ta đã quên nói cho ngươi biết, ở trong lăng mộ này, ta mới là vương già, hành động phải theo sự phân phó của ta!”
Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, do mình sốt ruột muốn cứu Lệ Cơ, nên mới đạp nhầm cơ quan, nếu như không có Liên Việt thì mình đã chết, hắn quát mình cũng là phải.
Dưới chân ta bỗng nhiên khẽ chấn động, Liên Việt sắc mặt biến đổi thấp giọng nói:
“Không tốt!”
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn thấy quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ ở trên đài đã hạ xuống dưới, ta không khỏi kinh hoảng nói:
“Ta còn muôn mở hai cái quan tài đó.”
Liên Việt lạnh nhạt nói:
“Không cần phải gấp gáp, vẫn còn thời gian.”
Chúng ta theo sườn mộ di chuyển về phía trước, Liên Việt nói:
“Ngươi đi đúng vào những bước chân của ta, ngàn vạn lần đừng có bước nhầm, nếu không thì không thể nào đi tới cái đài kia được, con đường này được thiết kế theo Thất Thập Bát Huyền Cơ đồ.”
Ta cẩn thận từng li từng tí đi sát theo hắn thấp giọng nói:
“Xem ra ngươi vô cùng quen thuộc với lăng mộ của hoàng thất Tần quốc?”
Liên Việt ha hả cười nói:
“Đó là đương nhiên, có cái hoàng lăng Tần quốc nào mà ta chưa tới...”
Nói tới đây hắn cố gắng nuốt trở lại, sắc mặĩ xấu hổ vô cùng.
Ta đột nhiên hiểu ra, thảo nào mà Liên Việt lại ở lại Tần quốc lâu thế này, khó trách chỉ trong một thời gian ngắn hắn lại có thể đào được nhiều động huyệt tới như vậy.
Xem ra hắn đã có ý định vào hoàng lăng, thậm chí đã dự tính với cái lăng mộ của Yến Nguyên Tông từ lâu rồi, lần này cho dù ta có tìm hắn hay không, hắn cũng sẽ đột nhập vào đây.
Khi chúng ta đi tới phía trên cái bình đài, hai chiếc quan tài đã hạ xuống được một nửa.
Liên Việt chỉ chiếc quan tài của Yến Nguyên Tông, nhưng ta lại lớn tiếng nói:
“Trước tiên phải mở cái này trước!”
Liên Việt nghi hoặc nhìn ta, đồ quý bình thường phải để trong quan tài của đế vương mới đúng, ta lại đi chọn quan tài của hoàng hậu, nhưng mà hắn không hỏi, dùng côn sắt toàn lực cậy nắp quan tài.
Ta ân cần nói:
“Cẩn thận một chút!”
Liên Việt cười nói:
“Chỉ là một tử thi mà thôi, chẳng nhẽ ngươi lo lắng nó nhảy ra cắn người?”
Hắn dùng côn sắt cậy được một khe hở, bảo ta cùng nhau nâng lên, khi mở nắp quan tài ra, thân hình của Lệ Cơ xuất hiện, trên mặt vẫn còn một nụ cười, giống như là đang ngủ say.
Liên Việt lớn tiếng nói:
“Sao trong quan tài hoàng hậu, lại chỉ có một cỗ thi thể, ngoài ra chẳng có thứ gì khác?”
Ta đưa tay ôm lấy thân hình Lệ Cơ.
Liên Việt sợ hãi nói:
“Ngươi... làm cái gì vậy?”
Ta thấp giọng nói:
“Đương nhiên là cứu người!”
“Nàng... là một thi thể!”
Ta lạnh lùng nói:
“Ta tuyệt đối không để cho nàng yên nghỉ cùng với Yến Nguyên Tông.”
Trong khi chúng ta nói chuyện, hai chiếc quan tài lại chìm xuống thêm mấy tấc.
Liên Việt còn muốn đi cạy quan tài Yến Nguyên Tông, ta ngăn cản hắn nói:
“Ngươi xem cho ta quan tài an táng Khúc Nặc ở chỗ nào?”
Liên Việt lắc đầu nói:
“Ngươi điên rồi! Ngươi đúng là một người điên!”
Hắn vẫn đi tới chỗ quan tài của Yến Nguyên Tông.
Ta giận dữ hét:
“Khúc Nặc bị chôn sống, nàng vẫn còn sống, ngươi phải cứu nàng ra.”
Liên Việt cả giận nói:
“Long Dận Không, ta chịu ngươi đủ rồi, ngươi rõ ràng biết rõ những quy củ của ta, đúng không? Ta chưa bao giờ trộm nữ nhân!”
Hắn chỉ hướng Lệ Cơ đang nằm trong lòng ta, nói:
“Ngươi đã phá hủy quy củ của ta!”
Ta lớn tiếng nói:
“Đây chỉ là một thi thể!”
Liên Việt nói:
“Được, chuyện này kết thúc ở đây, ta mang ngươi rời đi, hai người không ai nợ ai!”
Ta dứt khoát nói:
“Hôm nay ngươi phải giúp ta cứu Khúc Nặc ra, ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”
Liên Việt lạnh lùng nói:
“Vinh hoa phú quý đối với ta có tác dụng gì? Trong thiên hạ có bao nhiêu phần mộ chứa đầy bảo tàng, ta chỉ cần tới là lấy được, ngươi nghĩ rằng ta sẽ động tâm với lời hứa của ngươi sao? Ngươi có biết vì sao ta đồng ỷ tới đây đào mộ với ngươi không? Bởi vỉ ta đã thề phải đào được hoàng lăng của Tần quốc, mà ngươi lại mang việc Tử Việt ra uy hiếp ta, ta liền thuận nước giong thuyền ngươi hiểu chưa!”
Quan tài của Yến Nguyên Tông đã hạ thấp bằng mặt đất.
Ta thấp giọng nói:
“Liên Việt, ta cầu ngươi giúp ta!”
“Cho ta một lý do?”
Biểu tình của Liên Việt vẫn như cũ.
Ta cắn răng nói:
“Bởi vì trong bụng Khúc Nặc có mang cốt nhục của ta, ta không thể trơ mắt nhìn mẹ con các nàng chết!”
Đây cũng chỉ là ta bia chuyện, môt cái cớ nhất thời mà thôi.
Liên Việt mỉm cười nói:
“Lý do này nghe cũng không tồi.”
Hắn không nhanh không chậm bước đi qua đi lại, mới nói:
“Cứu người cũng được, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”
“Ngươi nói đi!”
Ta lớn tiếng nói.
Liên Việt nhìn Lệ Cơ đang nằm trong lòng ta, nói:
“Ta cứu nàng, hơn nữa lại thêm hai mẹ con kia nữa, tổng cộng là tính mạng của ba người, vậy ngươi phải tha chết cho ta ba lần.”
“Được!”
Ta sảng khoải đáp ứng, nhưng nói thêm:
“Thế nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, tuyệt đối không thể đem chuyện hôm nay nói cho người ngoài biết.”
Liên Việt giảo hoạt cười nói:
“Ta lười quản chuyện tình yêu trong hoàng gia các ngươi.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi