A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117: Kinh Hãi (1)
ến Hưng Khải nói:
“Huynh đệ, thái hậu mặc dù là nghĩa mẫu của đệ, nhưng mấy ngày nay bận nhiều việc, không có tinh lực chú ý tới chuyện kết minh.”
Ta liên tục gật đầu, tới linh đường bái tế Yến Nguyên Tông, trong linh đường có hai cỗ quan tài, một cỗ trong đó chắc chắn là của Lệ Cơ. Tính ra nàng đã ngủ ba ngày, không biết là có chịu đựng được tới thời gian Yến Nguyên Tông hạ táng hay không? Trong lòng ta yên lặng cầu khẩn, khẩn cầu trời xanh cho ta một cơ hội bù đắp cho Lệ Cơ.
Sau khi rời khỏi Dụ Đức điện, ta đi thẳng tới Phượng Dương Cung, từ khi tin tức Yến Nguyên Tông chết được truyền ra, Tinh Hậu không ra khỏi cửa.
Hứa công công thấy ta đi tới, cuống quít mời ta vào phòng, hắn thấp giọng nói:
“Thái hậu bị bệnh, ta mới cho người uống thuốc.”
Ta gật đầu, thấp giọng nói:
“Ta vào thăm mẫu hậu.”
Tinh Hậu mặc bộ trang phục màu đen, cứ nhìn mãi vào vách tường, trên vách tường là một bức họa của Tinh Hậu. Ta nhận ra đây chính là bức họa mà ta đích thân vẽ cho nàng trong yến hội khi ta mới nhập tần, lời tựa là do Yến Nguyên Tông đề.
Ta im lặng tới phía sau nàng, cung kính nói:
“Mẫu hậu!”
Tinh Hậu gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn trên bức họa:
“Ta có đúng là quá mức ích kỷ hay không, chẳng bao giờ quan tâm tới cảm thụ của Nguyên Tông?”
Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
“Hoàng huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu.”
Tinh Hậu nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt từ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống:
“Nó biết ư? Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của nó, có sợ hãi, có cừu hận...”
Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Tinh Hậu vô lực rúc đầu vào trong ngực ta, nói:
“Ta chợt phát hiện mình là một mẫu thân không ra gì nhất thiên hạ, hai đứa bé... đều chết ở trong tay ta...”
Tinh Hậu lớn tiếng khóc ồ lên.
Ta ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của nàng, áp mặt vào khuôn mặt băng lạnh của nàng, nhẹ giọng nói:
“Người không như vậy, cái chết của hoàng huynh không có liên quan gì tới người.”
Tinh Hậu liều mạng lắc đầu:
“Nếu như ta không ép buộc nó kế thừa ngôi vị hoàng đế, chắc chắn... nó sẽ không thống khổ như thế...”
Ta vuốt ve khuôn mặt đầy lệ của nàng, thâm tình nói:
“Người không sai, hoàng huynh là do Trầm Trì và Yến Hưng Khải hại chết, không liên quan gì tới người!”
Tinh Hậu ‘Oa!’ một tiếng khóc lớn, nàng giống như một tiểu cô nương bị ủy khuất, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, thoả thích phát tiết áp lực và bi thương nhiều ngày của mình.
Qua hồi lâu, nàng mới ngẩng đâu lên, ta trìu mến lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói:
“Nàng phải sống cho tốt!”
Tinh Hậu cắn môi, rưng rưng gật đầu, nàng dùng khăn lụa lau nước mắt, nói:
“Ngươi và Hứa công công đến thiên lao một chuyến, ta muốn Trầm Trì chính mồm thừa nhận việc thông dâm với Khúc Nặc.”
Ta thấp giọng nói:
“Vì sao mẫu hậu không giết hắn?”
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Yến Hưng Khải đã liên hệ với thần tử trong triều cầu xin cho hắn, hơn nữa đang đại tang của Nguyên Tông, ta muốn sau khi tang lễ mới xử tử hắn.”
Ta nhắc nhở:
“Đêm dài lắm mộng, hiện giờ nếu mẫu hậu không hạ thủ với Trầm Trì, sợ rằng sẽ bỏ qua thời cơ.”
Tinh Hậu cười nhạt nói:
“Cho nên ta mới bảo ngươi đi.”
Nàng kín đáo đưa cho ta một bình ngọc, thấp giọng nói:
“Trong bình ngọc này là dược hoàn chứa chất độc của chín loại, tuyệt đối không có thuốc nào cứu được, nếu như hòa nó vào trong rượu, chắc chắn Trầm Trì sẽ chết.”
Ta gật đầu nói:
“Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định làm tốt việc này.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Trầm Trì có bản lĩnh cũng không sống qua mười hôm nữa.”
Dưới sự hướng dẫn của Hứa công công, ta đi tới một thiên lao nằm ở phía tây bắc của hoàng cung. Đây là một cái hầm rất sâu, có tường cao bao quanh, có hơn trăm thị vệ bố phòng.
Đồng thời để phòng ngừa vạn nhất, còn có hơn hai mươi con chó dữ. Cánh cửa được chế tạo từ sắt thép rất dày, cho dù có võ công tuyệt đỉnh, cũng không thể nào phá được.
Ta và Hứa công công, cầm ý chỉ của Tinh Hậu, sau khi trải qua kiểm tra mới được bước vào đại môn.
Đi dọc theo bậc đá vào trong chừng hai trăm bặc, mới thấy một cái lồng sắt, cái lồng này chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Sau khi chúng ta đi qua, binh sĩ thủ vệ dùng cái ròng rọc thả chúng ta xuống thêm ba mươi trượng vào sâu trong lòng đất.
Ta không khỏi cảm thán nói:
“Canh phòng nghiêm ngặt như thế này, cho dù là chim cũng không bay vào được.”
Hứa công công nói:
“Thiên lao này là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nhất trong hoàng thành, trong ký ức của lão nô, thì chỉ khi Lục An vương làm phản mới được sử dụng một lần.”
Vệ binh, dẫn chúng ta đi tới căn phòng cuối cùng trong mê cung, đây chính là nơi giam Trầm Trì, phải có ba gã vệ binh đồng thời khởi động cơ quan, cánh cửa mới mở ra, ta bảo Hứa công công đứng ở bên ngoài đợi, một mình đi vào bên trong.
Bên trong đốt một ngọn nến, Trầm Trì đang ngồi đọc sách, chân tay hắn đều bị đeo khóa sắt, sắc mặt hắn tái nhợt, thế nhưng biểu tình vẫn ung dung, thấy ta đi vào, hắn cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Ta mỉm cười ngồi đối diện với hắn:
“Trầm tiên sinh có khỏe không?”
Trầm Trì cười nhạt một tiếng, để quyển sách trên tay xuống nói:
“Bình vương nghĩ sao?”
Ta cố ý thở dài nói:
“Dận Không nghĩ tình cảnh của Trầm tiên sinh, không được tốt cho lắm”
Trầm Trì gật đầu nói:
“Đúng là không ổn, lúc nào cũng có thể toi mạng, nếu như Trầm mỗ không đoán sai, thì Bình vương tới chỗ này là để đưa tiễn ta.”
Ta ha ha nở nụ cười, đem cạp lồng đặt trước mặt Trầm Trì, nói:
“Bên trong là rượu và thức ăn cho thái hậu chuẩn bị, chúng ta cùng uống chứ?”
Trầm Trì mặt không đổi sắc nói:
“Được!”
Mở cặp lồng, ta lấy rượu và thức ăn ra, rót một chén rượu đưa tới trước mặt Trầm Trì.
Trảm Trì nói:
“Trong rượu có độc?”
Ta lắc đầu nói:
“Hiện giờ không phải là thời gian hạ độc.”
Trầm Trì nở nụ cười, tiếp nhận chén rượu, cùng ta chạm chén, sau đó cạn sạch.
“Cuộc đời thật kỳ diệu, trước kia ta đưa Trầm tiên sinh từ Tế châu trở về, căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày ta lại đích thân tới đưa tiễn tiên sinh.”
Trầm Trì nói:
“Thành cũng chết mà bại cũng chết, tốt hơn hết là trong lòng mình phải có định luận.”
Ta nhíu mày nói:
“Có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, không biết Trầm tiên sinh có thể nói cho ta biết hay không?”
Trầm Trì mỉm cười nói:
“Bình vương mời nói!”
“Cho dù từ phương diện nào mà nói Yến Hưng Khải cũng không phải là một quân chủ sáng suốt, vì sao Trầm tiên sinh lại cam lòng cho hắn sử dụng?”
Trầm Trì hỏi ngược lại:
“Trầm Trì cũng có một câu muốn hỏi, trong quan hệ giữa Thái hậu cùng Bình vương, là ai lợi dụng ai?”
Ta thấp giọng nói:
“Mục đích của tiên sinh là làm cho Đại Tần sụp đổ hay sao?”
Trầm Trì thản nhiên gật đầu nói:
“Không sai! Có biết vì sao ta cam tâm ở Tế châu nhiều năm không? Bởi vì ta vẫn luôn đợi cơ hội trả thù, Tuyên Long hoàng đế Yến Uyên đã từng là bằng hừu tốt nhất của ta, mà cũng chính hắn hủy diệt hạnh phúc của ta...”
Trong mắt Trầm Trì hiện lên cừu hận thấu xương.
Ta tràn ngập nghi vấn nhìn về phía hắn.
Trầm Trì rơi vào trong hồi ức thống khổ:
“Ta đã từng yêu một nữ nhân, ngay khi ta gần cưới nàng, thì phát hiện nàng với bằng hữu tốt nhất của ta cấu kết…”
Hắn tay thống khổ nắm chặt lại một chỗ, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Trầm Trì lại có mối hận với Tần quốc sâu đậm như vậy, mối thù đoạt thê, chính là chuyện mà nam nhân không cách nào tha thứ được.
Trầm Trì nói:
“Ta đã đích thân giết nàng... Nhưng khi ta ôm thi thể nàng, ta mới phát hiện mình đã hối hận…”
Trầm Trì rơi lệ.
Hắn run giọng nói:
“Ta phát thệ nhất định phải làm cho cơ nghiệp Yến thị hoàn toàn sụp đổ!”
Hắn nhìn về phía ta nói:
“Là ngươi cho ta cơ hội này.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi