We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Mê Gian (3)
húc Nặc nói:
“Tình huống của bệ hạ hình như đã khôi phục rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Nhờ có hoàng hậu ngày đêm chăm sóc nên ta mới có thể khang phục được, trên đời này ta cảm kích nhất là Lệ Cơ.”
Ta cố ý phân tán sự chú ý của Khúc Nặc.
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Cảm tình của bệ hạ đối với hoàng hậu hình như rất sâu đậm?”
Ta thở dài nói:
“Trên đời này không người nào có thể thay thể được vị trí của nàng trong lòng ta. Chỉ tiếc lần này bởi vì việc nạp phi nên nàng rất tức giận, không biết khi nào mới có thể tha thứ cho ta đây.”
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Thảo nào không thấy hoàng hậu nương nương tham gia đại điển nạp phi.”
Ta cười khổ nói:
“Khúc Nặc, ta không gạt cô, căn bản ta không muốn nạp cô làm phi, lần này tất cả đều là môt tay mẫu hậu ta lo liệu hết.”
Ánh mắt của Khúc Nặc dần dần đã dịu xuống, nàng đồng tình nói:
“Ta cũng không hề nghĩ đến sẽ mang lại cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương nhiều phiền phức như vậy.”
Ta hư tình giả ý nói:
“Có đôi khi ta thực sự muốn làm một người bình thường, mang theo hoàng hậu cùng nhau nam canh nữ chức( nam cày mộng, nữ dệt vải), tiêu diêu sống cuộc sống tự tại, người trong thiên hạ ai cũng đều ước ao cuộc sống ba nghìn phi tần của ta, nhưng không biết thật sự trong đó có bao nhiêu chân ái đây?”
Nét mặt ta cũng tỏ ra buồn bã.
Khúc Nặc thấp giọng nói:
“Vì sao bệ hạ không giải thích rõ ràng với thái hậu?”
Trên mặt ta lộ vẻ khó xử:
“Mẫu Hậu một lòng muốn cho hoàng hậu sinh hạ cho ta một thái tử, thế nhưng hoàng hậu vào cung đã nhiều năm thủy chung vẫn chưa hoài thai, lần này nạp phi cho ta cũng chính là vì việc này.”
Khúc Nặc mặt ửng đỏ cúi đầu xuống.
Ta cố ý nói:
“Nếu cô năm đó đã bằng lòng nguyện vọng này, vì sao không nói sớm với thái hậu?”
Khúc Nặc nói:
“Dân nữ nào có cơ hội được nhìn thấy thái hậu?”
Ta giả ra một bộ dạng chân thành:
“Khúc Nặc, ngày mai khi nhìn thấy thái hậu cô có dám nói với thái hậu như thế hay không?”
Khúc Nặc hơi do dự, rốt cuộc dứt khoát gật đầu.
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi nói cho thái hậu biết, ta cũng không muốn cưới cô, cô cũng không muốn gả cho ta, vậy thì cứ tuyên bố xoá bỏ cuộc hôn nhân này với người trong thiên hạ đi.”
Trong đôi mắt Khúc Nặc hiện lên ánh mắt kinh hỉ, nàng có phần không thể tin được hỏi lại:
“Bệ hạ thực sự nguyện ý làm như vậy sao?”
Ta gật đầu:
“Trong lòng ta chỉ có hoàng hậu, căn bản không có vị trí cho những người khác, ngày mai cô nhất định phải giúp ta giải thích rõ ràng với hoàng hậu, chẳng qua...”
Khúc Nặc hỏi:
“Chẳng qua cái gì?”
Ta có vẻ lo lắng:
“Chẳng qua nếu thái Hậu biết chúng ta không muốn kết hợp, tất phải giáng tội cho cô.”
Khúc Nặc nói:
“Bệ hạ yên tâm, tội của Khúc Nặc đương nhiên sẽ do bản thân Khúc Nặc gánh chịu, nếu Thái hậu muốn giáng tội cho ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Khúc Nặc lại đơn thuần như vậy, nói mấy câu thì nàng đã hoàn toàn tin cả mười phần, Trầm Trì lòng dạ tàm cơ sâu như vậy, sao lại đi yêu một cô gái đơn thuần như thế này được?
Ta trầm tư hồi lâu, mới nói:
“Không bằng như vậy, chúng ta cứ kết bái làm huynh muội trước mặt mẫu hậu dù sao cũng có một giao phó, thái hậu bận tâm đến quan hệ giữa chúng ta chắc cũng sẽ không giáng tội với cô đâu...”
Khúc Nặc vành mắt ửng đỏ, lẳng lặng đứng ở trước mặt ta, kim trâm trong tay từ lâu đã thả xuống.
Ta biết cô gái đơn thuần này nhất định đã bị màn biểu hiện hư tình giả ý của ta khiến cho cảm động, cố ý nói:
“Cô... cô không muốn à?”
Khúc Nặc quỳ hai đầu gối xuống đất, vừa khóc vừa nói:
“Bệ hạ, trọn đời Khúc Nặc cũng khó quên đại ân đại đức của ngài...”
Ta kéo cánh tay nàng đỡ nàng đứng lên, cầm qua kim trâm từ trong tay nàng, rồi khẽ châm lên ngón tay nàng một cái, nặn ra một giọt máu nhỏ vào trong ly rượu, sau đó lại đâm vào ngón tay của mình tích ra một giọt máu vào trong rượu. Giành trước cầm lấy ly rượu không có Mê Tình tán, sau đó hơi do dự mới đem một ly khác đưa cho Khúc Nặc.
Khúc Nặc có vẻ đặc biệt cảm động, nàng căn bản không nghĩ đến kế tiếp đang chờ đợi nàng sẽ là cái gì.
Ta ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi mỉm cười nhìn Khúc Nặc uống hết ly rượu kia. Ta thấp giọng nói:
“Sau này chúng ta huynh muội, ngày mai ta sẽ dẫn muội bẩm báo tất cả cho mẫu hậu, sau đó sẽ thả muội ra khỏi cung.”
Mặt Khúc Nặc hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Đa tạ bệ hạ!”
Ta cười nói:
“Sao còn gọi ta bệ hạ? Cần phải gọi ta là hoàng huynh chứ!”
Khúc Nặc gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Hoàng đế ca ca!”
Thấy hình dáng của nàng đơn thuần như vậy, nội tâm ta không khỏi có chút do dự. Khúc Nặc là một cô gái không hề có tâm cơ, không am hiểu thế sự, nếu ta hạ thủ với nàng, chẳng phải là quá mức đê tiện hay sao? Cho dù việc đó ta dùng để đối phó với Trầm Trì, nhưng mà điều đó có quan hệ gì đến cô gái vô tội này đâu? Kỳ thực muốn nhiễu loạn nội tâm của Trầm Trì thì chỉ cần tạo ra hiện tượng giả tạo cho hắn thấy là đủ rồi, ta cần gì phải chân chính đoạt đi trinh tiết của Khúc Nặc làm gì? Nếu như ta thực sự dùng thuốc mê nàng, hành vi như thế có khác gì so với một tên dâm tặc đâu? Chư vị ái thê của ta nếu biết ta làm ra hành vi như vậy thì sẽ nghĩ về ta thế nào đây? Nếu đã cùng nàng kết bái qua thì đó là huynh muội, sao ta có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được?
Ta ngẩng đầu nhìn Khúc Nặc, lúc này mặt nàng ửng đỏ, có vẻ càng phát ra vẻ diễm lệ động lòng người. Không biết thé nào, tim ta bắt đầu đập loạn lên, cảm giác nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu không ngừng tăng cao.
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Hoàng đế ca ca, huynh có cảm thấy nóng quá hay không?”
Nội tâm ta chấn động, vốn ta còn tưởng rằng chỉ là do thấy vẻ kiều diễm của Khúc Nặc như vậy nên ta mới không cầm lòng mình được. Hiện tại mới phát giác, định lực của bản thân mình bắt đầu đang không ngừng giảm xuống, chỉ hận không thể lặp tức xé đi y phục tân lang trên người, lập tức chiếm hữu thân thể của Khúc Nặc. Hai tay ta cũng bắt đầu thấy run lên.
Ánh mắt ta nhìn vào gương đồng, lúc này mới phát hiện sắc mặt mình dù chưa biến đổi gì, thế nhưng hai mắt đã trở nên đỏ bừng, một bộ dạng như đang bị dục hỏa thiêu đốt. Trong lòng ta hoảng sợ, vội chuyển ánh mắt qua ly rượu trong mâm, ta nhớ kỹ ly rượu có bỏ Mê Tình tán chính là ly Khúc Nặc đã uống hết, nhưng vì sao ta cũng có phản ứng như vậy?
Khi nhìn qua Khúc Nặc, nàng đà bắt đầu xẻ mở cổ áo của mình, lộ ra một nửa bộ ngực mịn màng trắng như tuyết, từng đường cong mê người càng làm cho huyết mạch của ta như trương lên, chỉ muốn bạo phát.
Ta rốt cuộc đã hiểu, Tinh Hậu rất sợ ta đến lúc này sẽ thay đổi chủ ý nên hai ly rượu giao bôi bưng tới bên trong đã bỏ sẵn vào Mê Tình tán cả rồi, bất kể ta hay là Khúc Nặc đều không thể thoát khỏi dược lực của nó.
“Nóng quá...”
Lượng Mê Tình tán Khúc Nặc ăn vào phải gấp đôi so với ta, hơn nữa thể chắt của nàng vốn không bằng ta cho nên phản ứng của nàng sẽ đến càng nhanh chóng hơn.
Ta mạnh mẽ áp chế xung động ở trong nội tâm, nỗ lực đem ánh mắt rời khỏi trên người Khúc Nặc, nhưng không ngờ Khúc Nặc lại dịu dàng nói:
“Hoàng đế ca ca... ta khó chịu quá...”
Ta quay đầu lại, ánh mẳt nhất thời như dán vào trên người Khúc Nặc, từ lâu nàng đã bỏ xuống mũ phượng, mái tóc dài như thác nước đã xòa xuống bờ vai, cả áo khoác ngoài cũng bị kéo hở ra, bờ vai mềm mại cong cong đã hoàn toàn hiện ra dưới ánh nến, bên dưới là cái yếm màu hồng bó chặt lấy thân thể lả lướt của nàng bao quanh lấy đôi gò bồng đảo mê người phác hoạ ra những đường vòng cung tuyệt đẹp, dường như nó muốn giãy dụa khỏi sự bó buộc của cái yếm.
Bởi tác dụng của Mê Tình tán trên mặt Khúc Nặc giờ đây đã đầy màu đỏ, càng thêm kiều diễm ướt át. Ta kìm lòng không được hô hấp đã trở nên gấp gáp, trước mắt thỉnh thoảng hiện ra tràng diện cực kỳ dâm mỹ, ý nghĩ chà đạp Khúc Nặc dũng mãnh tiến vào trong óc ta, tiềm thức ta vẫn đang không ngừng đấu tranh vật lộn, tứ chi của ta cũng đã không bị ý nghĩ nắm trong tay, một cảm giác nóng rực trong cơ thể không ngừng cuộn trào lên. Ta cố sức cắn môi dưới, nỗ lực đi về phía bồn tắm, muốn mượn nước lạnh để làm nguội đi cỗ dục hòa đang không ngừng tăng vọt trên người mình.
Thế nhưng không đợi ta đi đến bồn tắm, Khúc Nặc đã túm lấy tay áo của ta, gần như là rên rỉ kêu lên:
“Ta... thật khó chịu...”
Ta vùng vẫy đi về phía trước một bước, y phục tân lang trên người đã bị ta xé rách xuống, lộ ra thân thể cường tráng bên trong.
Trong đôi mắt Khúc Nặc chớp động quang mang mê muội, trên thân thể của nàng cũng chỉ còn lại có cái yếm. Từ góc độ của ta nhìn xuống, trên thân thể tuyết trẳng của nàng cũng chỉ còn lại duy nhất một sợi dây màu hồng đang buộc tại phía sau, hiện ra rõ ràng vẻ kiều diễm nhìn thấy mà giật mình.
“Trầm đại ca...”
Khúc Nặc gợi tình duyên dáng gọi một tiếng, nhất thời dấy lên phẫn nộ tràn ngập trong lòng ta, không ngờ nàng lại coi ta thành Trầm Trì, khi châm lên phẫn nộ cũng đồng thời châm lên dục hỏa vô biên của ta.
Ta đột nhiên ôm lấy nàng, tiện thể xé xuống cái yếm còn sót lại đang che đậy trên người nàng, thân thể hoàn mỹ không tì vết của Khúc Nặc nhất thời đã hoàn toàn hiện ra trước mắt ta.
Da thịt của chúng ta cũng bỏng đến dọa người, môi ta vừa chạm đến đôi môi anh đào của nàng, Khúc Nặc liền cuồng nhiệt hôn lấy ta, nụ hôn của nàng mới lạ mà cuồng dã, chúng ta kịch liệt hôn đến mức môi của hai người cũng bị rách thấm ra máu.
Y phục vướng víu trên người ta cũng đã bị xé xuống, ta và Khúc Nặc thẳng thắn tiếp xúc với nhau. Trong đầu ta đâu còn có lý trí gì nữa, chỉ biết là bản thân muốn tìm một chỗ để thoả thích phát tiết mà thân thể của Khúc Nặc vừa vặn là lựa chọn tốt nhất lúc này của ta.
Khúc Nặc điên cuồng vẫn còn đang ở trên người ta, dược lực cực mạnh của Mê Tình tán đã đem một liệt nữ trinh tiết hoàn toàn biến đổi thành một dâm phụ. Giữa ta và nàng đã phân không rõ cuối cùng là ai đang chủ động, cả hai gần như là điên cuồng quấn lại với nhau, đây là một buổi tối cực kỳ điên cuồng...
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi