Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Mê Gian (1)
rở lại trong điện, thấy Hứa công công vẻ mặt kinh hoàng đang đi qua đi lại ở nơi đó, thấy ta lão vội vàng đi tới:
“... Lần này sợ rằng...”
Ta nhìn lão nháy mắt một cái, ý bảo lão đừng nói tiếp.
Chuyện ta giả mạo Yến Nguyên Tông chỉ có rất ít người biết được, mặc dù Tiểu Trác Tử đã đi rêu rao, nhưng chuyện này quyết không thể để cho những người khác biết.
Ta nhìn Tiểu Trác Tử nói:
“Tiểu Trác Tử, ngươi canh giữ ở ngoài cửa Thiên điện, không có ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần.”
Tiểu Trác Tử liên tục gật đầu, quả nhiên ôm một cây gậy đi trước canh giữ trước cửa Thiên điện, lời ta nói với hắn chính là thánh chỉ, hắn tự nhiên sẽ phải tuân theo vô điều kiện.
Ta kéo Hứa công công đi tới một góc yên tĩnh trong phòng rồi hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Hứa còng công vẻ mặt cầu xin nói:
“Ta… cũng không biết... bệ hạ đột nhiên không ngừng nôn ra máu. Toàn cô nương đang ở bên trong cứu trị.”
Ta thấp giọng nói:
“Nghìn vạn lần đừng để cho những người khác biết chuyện này, ngươi đi lưu ý một chút. Tất cả cung nữ thái giám bao gồm cả quan tướng đều đuổi ra bên ngoài, bảo thị vệ giữ nghiêm Phượng Dương cung, chú ý tình huống xung quanh Phượng Dương cung, khước từ tất cả những lời thăm hỏi.”
Hứa công công nói:
“Điện hạ yên tâm, ngoại trừ Tiểu Trác Tử, tất cả những người khác đều đang ở bên ngoài thu dọn hoa viên.”
Ta hài lòng gật đấu, đối với chuyện bệnh tình của Yến Nguyên Tông đột nhiên nặng thêm ta có phần không giải thích được. Nếu Tuệ Kiều đã cho hắn dùng thuốc, cho dù hiện tại không thể có biến tốt đẹp, cũng không đến mức chuyển biến xấu mà, rốt cuộc là cái vì nguyên nhân gì thúc đẩy bệnh tình của hắn lại tái phát như cũ?
Cửa phòng nội thất cuối cùng cũng mở ra, Tuệ Kiều vẻ mặt uể oải từ bên trong đi ra, ta vội vàng đi tới nghênh đón:
“Thế nào?”
Tuệ Kiều lắc đầu, ta dìu nàng đi tới một bên thấp giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện vì xảy ra vậy?”
Tuệ Kiều buồn bã nói:
“Bó hoa kia rốt cuộc là ai mang vào đây?”
Nàng chỉ về phía sau.
Ta nhìn vào bên trong phòng, thấy trên bệ cửa sổ đang đặt một bó hoa Vũ Trà Ti mới vừa được hái.
Hứa công công nói:
“Thái hậu thấy đóa hoa hoàng hậu mang trên đầu vô cùng thanh nhã nên trong lòng rất thích, lão nô ngày đó theo Toàn cô nương đến trước Húc Dương cung, đúng lúc thấy ở đó có trông không ít mới nói cho thái hậu biết, sáng nay thái hậu đặc biệt mệnh lão nô hái nó...”
Tuệ Kiều tự nhiên không thể đem việc này vạch trần ra được, nàng khẽ nói:
“Muội đã kê cho bệ hạ thêm mấy bài thuốc, có thể tiếp tục cầm cự hay không thì phải nhìn xem tạo hóa của hắn thôi.”
Lời của nàng khéo léo cho thấy mình đã bất lực.
Ta lo lắng nàng đã lao tâm quá độ, liền sai Hứa công công mang nàng đi tạm nghỉ ngơi trước.
Đi vào phòng, thấy Tinh Hậu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Yên Nguyên Tông nằm ở trên giường không hề có phán ứng gì, hơi thở đã cực kỳ yếu ớt.
“Toàn cô nương nói... nếu như trong vòng ba canh giờ Nguyên Tông không tỉnh lại... chỉ sợ không còn cách nào cứu được...”
Tinh Hậu chỉ trong phút chốc dường như đã tiều tụy đi rất nhiều.
Ta khuyên an ủi:
“Mẫu Hậu yên tâm, hoàng huynh cát nhân tự có thiên tướng...”
Tinh Hậu khẽ lắc đầu:
“Ta biết... lần này Nguyên Tông dù thế nào cũng chống đỡ không nổi...”
Nàng nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt theo hai má nàng chậm rãi lăn xuống.
Trong lòng ta thầm than một tiếng, nếu như nàng biết vì sao Yến Nguyên Tông lại biến thành cái dạng này, sợ rằng nàng sẽ phải áy náy cả đời mất.
Ta yên lặng cởi long bào, chuyện ngọc tỉ đã được Tinh Hậu giải quyết tốt đẹp, việc ta giả mạo Yến Nguyên Tông cũng nên đến lúc hạ màn.
Tinh Hậu đột nhiên nói:
“Nguyên Tông không thể chết được!”
Nàng rưng rưng nhìn tạ gằn từng chữ:
“Trước khi sắc lập tân quân, con phải tiếp tục đóng vai làm Nguyên Tông!”
Tinh Hậu cũng không bởi vì chuyện của Yến Nguyên Tông mà bị suy sụp, trong lòng ta mừng thầm, nhưng biểu hiện ra lại giả một bộ cực kỳ khó xử:
“Mẫu hậu, con giả mạo hoàng huynh chỉ có thể qua mắt mọi người nhất thời. Nếu như thời gian lâu chỉ sợ sẽ bị người khác nhìn ra kẽ hở.”
Tinh Hậu thản nhiên nói:
“Ta chỉ muốn con giả mạo qua cuộc nạp phi đại điển lần này, đợi ta dẹp tan chướng ngại, sau đó sẽ thuận lợi đem Trạch vương lên hoàng vị.”
Ta trầm mặc không nói, lẽ nào Tinh Hậu muốn lặp tức hạ thủ đối với Trầm Trì và Yến Hưng Khải rồi sao?
Tinh Hậu nói:
“Trầm Trì nghe được tin tức bệ hạ nạp phi, tất nhiên sê ngày đêm thần tốc chạy về Tần đô, thừa dịp thời cơ lần này, ta muốn diệt trừ hắn trước!”
Ta nhắc nhở nàng:
“Lần trước con phái người ám sát Trầm Trì có lẽ khiến hắn càng thêm cảnh giác, mẫu hậu muốn giết hắn chưa hẳn dễ dàng như vậy đâu.”
Tinh Hậu nói:
“Có biết ta vì sao nhất định phải nạp Khúc Nặc làm phi cho Nguyên Tông hay không?”
Ta lắc đầu.
Tinh Hậu nói:
“Bởi vì ta biết giữa Trầm Trì và Khúc Nặc mặc dù đã có hôn ước, thế nhưng giữa hai người đều đã sớm thầm mến lẫn nhau, Trầm Trì dù cho trời sinh kỳ tài nhưng dù sao hắn vẫn là một phàm nhân, ta không tin hắn có thể tránh được một chữ tình này!”
Ta thấp giọng nói:
“Nhưng mà Trầm Trì cũng không phải là một phàm nhân, cái nào nhẹ cái nào nặng, chắc hắn sẽ biết được lựa chọn, kế sách của mẫu hậu rất khó lừa gạt được ánh mắt của hắn.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Con có biết Trầm Trì vì sao sẽ coi trọng Khúc Nặc không? Đó là bởi vì thời còn trẻ Trầm Trì đã từng yêu một cô gái, cô gái đó sau này bị bệnh chết, Trầm Trì cực kỳ bi thương, từ đó về sau quyết định cả đời không cưới vợ, tướng mạo của Khúc Nặc vừa may cùng cô gái mà hắn yêu thích giống nhau như đúc, cho nên Trầm Trì mới có thể lần nữa rơi vào lưới tình, đây chính là nhược điểm lớn nhất của Trầm Trì.”
Ba canh giờ này với ta mà nói giống như vượt qua một cái thế kỷ, kỳ thực từ vẻ mặt của Tuệ Kiều ta biết Yến Nguyên Tông quả thật đã không có thuốc nào cứu được.
Yến Nguyên Tông cuối cùng vẫn không có tỉnh lại, vẻ bi thương trên mặt Tinh Hậu cũng đã bị thay thế vào đó là sự bình tĩnh thường có.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Yến Nguyên Tông xem mạch, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Hoàng thượng còn có thể sống được bao nhiêu thời gian?”
Giọng nói của Tinh Hậu cực kỳ bình tĩnh.
Tuệ Kiều buồn bã nói:
“Sẽ không thể vượt quá ngày nạp phi, bệ hạ đã triệt để mất đi ý thức, chỉ sợ chống cự không được thời gian dài...”
Tinh Hậu gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Cô đi đi!”
Ta cùng Tuệ Kiều đi ra bên ngoài, giao nàng cho Hứa công công, thấp giọng nhắc nhở:
“Đưa Toàn cô nương về Phong Lâm các.”
Hứa công công cung kính nói:
“Điện hạ yên tâm, lão nô nhất định đưa Toàn cô nương an toàn trở về.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng căn dặn ta:
“Huynh nghìn vạn lần phải cẩn thận!”
Rồi nàng cầm tay ta, rồi nhét một viên đan dược vào lòng bàn tay ta, đây là Thất Nhật Túy ta bảo nàng phối chế, năm đó chính là lợi dụng viên đan dược này mới giúp Yến Lâm bình yên trốn ra khỏi thuyền hoa của Cao Ly.
Ta cười nói: ‘Yến tâm’, rồi sau đó cầm phong thơ trong tay giao cho Tuệ Kiều, khẽ nói:
“Muội giao phong thư này cho Đường Vị.”
Trong phong thư này ta ủy thác Đường Vị hộ tống Tuệ Kiều trở về trước, Yến Nguyên Tông đã không có thuốc nào cứu được, Tuệ Kiều ở lại Tần đô cũng chỉ tăng thêm nguy hiểm mà thôi.
Nhìn theo bóng lưng Tuệ Kiều cùng Hứa công công rời khỏi cửa cung, lúc này ta mới xoay người lại đi vào trong nội thất. Tinh Hậu đang tràn ngập yêu thương chải vuốt búi tóc cho Yến Nguyên Tông, khóe môi vẫn còn mang theo một nụ cười dịu dàng mỉm cười, ta không dám quấy rầy nàng lẳng lặng đứng ở phía sau nàng.
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Khi Nguyên Tông còn nhỏ, mỗi ngày ta thường chải đầu cho nó, nó đã không chỉ một lần nói với ta: ‘mẫu hậu, sau nay chờ con trưởng thành, con sẽ chải đầu cho mẫu hậu’. Nhưng mà sau khi nó lớn lên đã quên mất những lời này...”
Vành mắt Tinh Hậu đột nhiên đỏ lên, nước mắt trong suốt đã chớp động trong đôi mắt đẹp của nàng, giọng nàng càng trở nên run run:
“... Có lẽ kiếp này ta... cũng đã không có phúc để được thấy nó chài đầu cho ta nữa rồi...”
Nước mắt tràn mi theo đường nét trên khuôn mặt nàng chậm rãi chảy xuống, nhẹ nhàng nhỏ xuống trán Yến Nguyên Tông, nhưng Yến Nguyên Tông vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Tinh Hậu cầm lấy trâm gài tóc đầu rồng màu vàng bên giường, cẩn thận cắm lên đầu Yến Nguyên Tông, sau đó nàng quay người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta, mỗi chữ mỗi câu nói:
“Ta muốn cho Trầm Trì và Yến Hưng Khải phải trả giá gấp ngàn lần!”
Cánh tay Yến Nguyên Tông đột nhiên buông thõng xuống, lúc này ta mới biết được, thì ra hắn đã chết rồi.
Tinh Hậu ôm chặt lấy thi thể của Yến Nguyên Tông, nhẹ giọng nức nở...
Ta cùng Hứa công công đem thi thể của Yến Nguyên Tông tạm thời giấu ở hầm băng bên trong Phượng Dương cung, trước khi Tinh Hậu thành công ủng hộ Trạch vương lên ngôi, tin tức Yến Nguyên Tông đã chết không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Sự lạnh lùng của Tinh Hậu vượt xa ngoài ý liệu của ta, có lẽ từ lâu nàng đã chuẩn bị hết tất cả.
Dưới ánh đèn chập chờn, Tinh Hậu cùng ta ngồi đối diện nhau, Hứa công công đuổi hết bọn cung nữ ra ngoài rồi đứng ở một bên.
Tinh Hậu nói:
“Nguyên Tông! Ngày mai nghi thức nạp phi cử hành tại điện Thái Hòa. Con không cần tham gia khánh điển, cứ ở trong Cảnh Dung cung chờ đợi động phòng là được.”
Hình như nàng đã hoàn toàn đem ta trở thành Yến Nguyên Tông mất rồi.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không nghĩ tới mình vô duyên vô cớ có một chuyện tốt, lẽ nào Tinh Hậu muốn cho ta và Khúc Nặc diễn giả thành thật sao?”
Hứa công công nói:
“Căn cứ theo tin tức vừa rồi truyền đến, Trầm Trì đã khẩn trương chạy về Tần đô, nhanh nhất là buổi sáng ngày mai hắn là có thể chạy tới Tần đô rồi.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Chỉ sợ khi hắn chạy tới nơi, tất cả đều đã chậm!”
Hứa công công thấp giọng nói:
“Lão nô đã an bài thỏa đáng tất cả, lần này mặc cho Trầm Trì giảo hoạt thế nào cũng đều phải rơi vào trong lòng bàn tay chúng ta thôi.”
Tinh Hậu ngưng mắt nhìn ta nói:
“Ngày mai con chỉ cần làm tốt bổn phận tân lang của mình, tất cả mọi chuyện cứ để ta tới ứng phó.”
Hứa công công nói:
“Thái hậu, hoàng hậu vẫn đang bị nhốt ở trong Thiên điện, mai là ngày đại hôn, nếu như hoàng hậu không có mặt hình như có phần không hợp lẽ.”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ả tiện nhân này còn giữ lại làm gì? Bảo người thắt cổ ả chết cho ta, cứ nói ả tự sát là được.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi