The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Thương Tình (3)
ệ Cơ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi hãy săn sóc bệ hạ cho tốt, ta đi nấu một chén súp cho hoàng thượng.”
Trong lòng ta run lên, lập tức hiểu được ý đồ của nàng.
Tuệ Kiều đã từng nói qua, tình huống lúc này của Yến Nguyễn Tông quyết không thể lại dùng sâm Cao Ly để tránh khỏi kích phát độc tố trong cơ thể, Lệ Cơ rõ ràng là muốn tiến thêm một bước nhằm gia tăng thêm bệnh tình của Yến Nguyên Tông, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lệ Cơ bưng tới bát súp, dựa theo quy củ vẫn là do Hứa công công đích thân thử trước, sau đó mới đút cho ta ăn.
Ta không phải là Yên Nguyên Tông, đương nhiên không có nhiều cố kỵ như vậy, ngay khi Lệ Cơ đút cho một môi đầu tiên, ta liền không ngại ngần ăn hết cả chén. Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra một tia vui mừng.
Trong hơi thở ngửi được một mùi hương thản nhiên, ta lặng yên tìm tòi nơi phát ra của mùi hương này, rốt cuộc phát hiện trên trâm gài tóc của Lệ Cơ có cắm hai đóa hoa Viêm Trà Ti nhỏ màu tím. Nàng quả nhiên hung ác, rất sợ chi dựa vào sâm Cao Ly hại Yến Nguyên Tông không chết được, nên đã nghĩ ra thêm biện pháp này.
Ta hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, loại độc tố mãn tính này sẽ không nguy hiểm cho cơ thể của ta.
Dưới ánh nên, Lệ Cơ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, trong thâm cung lạnh lẽo như ở đây càng thêm vẻ lẻ loi cô quạnh. Chỉ cần ta huỷ đi ngọc tỷ, Tinh Hậu sẽ không chút do dự hạ thủ với nàng, ta quyết không thể nhìn nàng chết ở trước mắt ta như vậy, nỗi thống khổ mà nàng chịu đựng đã quá nhiều, bất kể đối mặt với gian nguy thế nào, ta cùng phải giải thoát nàng ra từ trong thống khổ.
Tin tức Yến Nguyên Tông thức tỉnh đã chấn động toàn bộ triều dã, kinh hoảng nhất đương nhiên là Yến Hưng Khải rồi sáng sớm ngày hôm sau y đã chạy tới Phượng Dương cung từ rất sớm nhằm tìm hiểu hư thực của sự việc.
Tinh Hậu đích thực không đơn giản, mặt mày biểu hiện ra hết sức hớn hở.
Khi Yến Hưng Khải thấy ta quả nhiên đã tỉnh lại nên không cách nào che giấu sự chán nản trong ánh mắt, nhưng mặt ngoài vẫn cứ giả ra bộ dạng đặc biệt vui vẻ, nhìn vẻ mặt của y thật sự là quá sức buồn cười.
“Cuối cùng bệ hạ cũng tỉnh rồi!”
Yến Hưng Khải cung kính nói.
Ta gật đầu, khàn giọng nói:
“Trẫm sinh bệnh mấy ngày nay… khổ cực cho... hoàng thúc…”
Yến Hưng Khải vẫn chưa phát giác ra điều gì.
Lệ Cơ ở bên cạnh thì trong mắt toát ra ánh mắt cực kỳ kinh hãi, nàng ở bênh cạnh giường bệnh chăm sóc ta cả một buổi tối, nhưng lại không biết ta có thể mở miệng nói được, hơn nữa lời nói và cử chi của ta lại dường như rất thanh tỉnh, nào có dáng dấp ngu dại si ngốc như ngày hôm qua.
Yên Hưng Khải nói:
“Bệ hạ có thể khang phục thật sự là phúc của đại Tần ta, ngày mai chính là đại điển phi của bệ hạ, quả nhiên là song hỷ lâm môn.”
Ta vô lực nói:
“Nhưng... không biết... là con gái nhà ai...?”
Yến Hưng Khải nói:
“Thiên kim Khúc Nặc của Khúc phụng thường.”
Ta yếu ớt gật đầu nói:
“Trẫm... không muốn nạp phi... ngươi thay ta trả lời đi...”
“Bệ hạ! Việc nạp phi đã chiếu cáo thiên hạ, sao lại có thể đổi ý được?”
Tinh Hậu đang đi cùng Tiểu Trác Tử, chậm rãi đi ra từ nội cung.
Yển Hưng Khải phụ họa nói:
“Việc này trăm triệu không, sao không thể thay đổi xin bệ hạ suy nghĩ kỹ.”
Ta khoát tay, thở hồng hộc nói:
“Ngươi... lui ra... đi, trầm mệt mỏi...”
Yên Hưng Khải đang muốn rời khỏi thì Tinh Hậu nói:
“Hoàng thúc dừng chân!”
Yến Hưng Khải xoay người lại thưa:
“Thái Hậu còn có chuyện gì phân phó?”
Tinh Hậu nói:
“Lúc bệ hạ phát bệnh đã vô ý làm thất lạc đi ngọc tỷ.”
Ta chưa bao giờ nghe Tinh Hậu nói trong tay nàng còn có một viên ấn tỷ khác, trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra ánh mắt oán độc không gì sánh được, nàng đã hiểu dụng ý chân chính của Tinh Hậu.
Yến Hưng Khải biến sắc vô cùng kinh hoàng nói:
“Điều này... điều này nên làm thế nào cho phải?”
Tinh Hậu thản nhiên cười nói:
“May mà ở trong cung còn có ngọc tỷ khai quốc, ta sẽ sai người tẩy trừ nạm vàng rồi làm mới lại, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Ta ho khan một tiếng mới nói:
“Việc này đều là trẫm... quá mức sơ sẩy... đã làm thất lạc ngọc tỷ...”
Yến Hưng Khải cứng họng, còn chưa nói kịp gì Tinh Hậu đã giành nói trước:
“Kỳ thực năm đó tiên hoàng không nên thay đổi ngọc tỷ. Từ sau khi thay đổi ngọc tỷ, tiên hoàng liền bệnh suốt không dậy nổi, hiện tại hoàng thượng lại nhiễm trọng bệnh, ngọc tỷ này bây giờ chính là vật bất tường, hôm nay bệ hạ làm thất lạc nó có lẽ là chuyện tốt, một lần nữa sử dụng lại ngọc tỷ khai quốc, cũng có lẽ biểu thị long thể của hoàng thượng đã gần khang phục, đại Tần ta sẽ lại phục hưng.”
Cái lý do này của Tinh Hậu quả thực xác đáng không chê vào đâu được, nàng từ tốn nói:
“Hoàng thúc cho rằng ngọc tỷ này hẳn là có thể thay đổi được chứ?”
Yến Hưng Khải vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, thấp giọng nói:
“Bệ hạ nếu đồng ý thay đổi ngọc tỷ tiền triều tự nhiên có thể bắt đầu dùng được, thần lập tức sẽ đi thông tri cho chúng thần.”
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Không cần làm phiền hoàng thúc đại giá, ta đã phái người thông báo việc này cho các đại thần trong triều rồi, vốn là muốn cho Hứa công công đi Túc vương phủ thông tri cho hoàng thúc, nhưng nghe được hoàng thúc muốn đích thân qua đây thăm bệ hạ, suy nghĩ lại vẫn là để ai gia chính miệng nói cho hoàng thúc thì càng tốt hơn.”
Yên Hưng Khải trong vài lần giao phong gần đây với Tinh Hậu đều bị rơi vào hạ phong, lúc này sắc mặt đã khó coi đến cực kỳ. Tinh Hậu lại giao cho y một phần ý chỉ đã chuẩn bị sẵn:
“Ngày mai Hoàng thượng đã phải nạp phi, ta muốn đem cả chuyện đại điển cũng giao cho hoàng thúc đi làm.”
Yến Hưng Khải tiếp chỉ lui ra.
Tinh Hậu có phần đắc ý ngồi xuống trên ghế, nàng hơi đảo mắt một cái, lại nói:
“Hoàng Hậu sao không nói gì?”
Sắc mặt Lệ Cơ trắng bệch nói:
“Ngọc tỷ này là giả!”
Tinh Hậu cười ha hả nói:
“Giả? Có một số việc nghìn vạn lần không thể nói bậy, trước khi vào cung phụ thân con lẽ nào chưa có dặn qua với con như vậy hay sao?”
Lệ Cơ liều lĩnh thét to:
“Ngọc tỷ đó là giả? Tất cả đều là cái tròng ngươi bố trí!”
Nàng hiển nhiên vô pháp tiếp thu tất cà sự thật trước mắt, tinh thần đã gần như tan vỡ.
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Lệ Cơ! Ngươi cho là giấu đi miếng ngọc tỷ kia là có thể áp chế được ta sao? Nằm mơ!”
Lệ Cơ giặn dữ nhìn Tinh Hậu, ánh mắt lặp tức chuyển hướng về phía ta, nàng gào lẻn:
“Lừa đảo! Tất cả các ngươi đều là lũ lừa đảo!”
Tinh Hậu chậm rãi đứng dậy:
“Lệ Cơ, ngươi vốn có thể yên ổn mà sống cuộc sống trong hoàng cung, an ổn làm Hoàng hậu nương nương của ngươi, chỉ tiếc ngươi lại muốn như người cha đã chết đi của ngươi, lúc nào cũng muốn đối nghịch với ta.”
Lệ Cơ điên cuồng cười lên ha hả:
“Ngươi giấu được Yến Hưng Khải, nhưng không thể gạt được người trong thiên hạ, chỉ cần ngọc tỷ kia rơi vào tay Yến Hưng Khải, ngươi chính là kẻ cướp hoàng quyền, hẳn là phải chịu tội chết!”
Tinh Hậu cười nói:
“Ai dám trị tội ta? Ai có cái bản lĩnh tới trị tội ta hả? Cho dù Yến Hưng Khải đạt được ngọc tỷ kia thì cũng đã chậm. Ngươi có biết mình sai ở điểm nào không?”
Tinh Hậu cố ý dừng lại một chút, sau đó lại nói:
“Sai chính là ngươi một lòng muốn dùng ngọc tỷ tới áp chế ta, sai chính là ngươi đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để đối phó ta, sai chính là ngươi đối với nhân thế còn có lưu luyến, ngươi sợ chết, ngươi muốn lợi dụng ngọc tỷ này làm lá chắn cho mình!”
Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra sự bi thương vô tận.
Đột nhiên nàng rút ra một thanh chùy thủ lóng lánh liều lĩnh lao về phía ta, ra sức đâm mạnh vào ngực ta.
Bởi vì cự ly giữa nàng và ta rất gần, lại chuyện xảy ra quá đột ngột nên người xung quanh căn bản không kịp ngăn cản.
Ta chuẩn xác vặn lấy cổ tay nàng, một tay đẩy nàng té dụi xuống mặt đất.
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Trước tiên giam giữ ả lại cho ta!”
Ta đang muốn ngăn cản, đã thấy Hứa công công hoảng hốt chạy tới, run giọng nói:
“Thái hậu... việc lớn không tốt... hắn... hắn...”
Ta thấy dáng dấp của lão, ngờ tới nhất định là Yến Nguyên Tông đã xảy ra chuyện.
Tinh Hậu quá mức sợ hãi, cũng không quản tới Lệ Cơ, vội vàng chạy về hướng trong cung.
Lệ Cơ chậm rãi nhặt lên chủy thủ từ mặt đắt, đặt lên trên ngực mình.
Ta đã sớm ngờ tới nàng muốn tự sát, lặp tức nắm lấy cánh tay nàng đoạt lấy chùy thủ, nói với Tiểu Trác Tư:
“Giam giữ tiện nhân này ở đâu?”
Tiểu Trác Tử đột nhiên thấy xảy ra nhiều biến hóa như vậy, đầu tiên là Tinh Hậu và hoàng hậu bất hoà, sau đó là ta đang hấp hối lại đứng lên được, từ lâu đã chết lặng cả người, chỉ chỉ về phía Thiên điện.
Ta kéo Lệ Cơ vào trong Thiên điện, Lệ Cơ liều mạng giãy dụa, cắn mạnh một cái lên cánh tay ta, ta cố nén đau đớn đẩy nàng vào trong phòng. Tiểu Trác Tử sợ đến run rẩy nói:
“Bệ ha... nên... làm như thế nào đây?”
Ta cả giận nói:
“Đi tìm dây thừng, trói tiện nhân này lai chứ sao?”
Tiểu Trác Tử lúc này mới hoảng hốt rời khỏi Thiên điện.
Lệ Cơ phì một tiếng, phun ra một ngụm nước bọt lẫn với máu lên mặt ta, ta duỗi tay áo lau đi nước bọt trên mặt.
Lệ Cơ khàn giọng nói:
“Ngươi nhanh giết ta đi!”
Ta hạ giọng nói:
“Lẽ nào cô không đợi con chim đực kia trở về hay sao?”
Lệ Cơ người run lên, không thể tin được nhìn vào mặt ta. Ta thấp giọng nói:
“Cho ta một cơ hội để bồi đắp... ta sẽ dẫn nàng rời khỏi cái lồng chim này...”
Nước mắt trong suốt nhất thời không ngừng tuôn ra từ đôi mắt Lệ Cơ, từng giọt từng giọt như chuỗi hạt nhỏ xuống mặt đất.
Tiểu Trác Tử cầm đến một đoạn vải màu trắng dài ta thầm cười khổ, tên tiểu thái giám này cũng quá ngốc đi, cũng không cần phải bóp chết Lệ Cơ, hắn cầm vải trắng tới làm gì trời.
Lệ Cơ vẫn không ngừng tuôn ra nước mắt, ta dùng đoạn vải trói nàng lại, rồi nhét vào trong góc thiên điện.
Sao đó xoay người cùng Tiểu Trác Tử đi ra ngoài cửa, dùng khóa đổng khóa lại cửa phòng.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi