What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Sắc Dục (3)
ương theo một tiếng rên cực độ sung sướng của Diệu Dung, ta rốt cuộc xâm nhập vào thân thể nàng. Khí lưu trong cơ thể càng phát ra càng cuộn trào mãnh liệt, so với lúc ta triền miên cùng với Diệu Phù đã mạnh hơn mấy lần, Diệu Dung bị kích tình của ta nhanh chóng nhen nhóm, thân thể không ngừng run rẩy. Ta án theo chiêu thức trên Xuân Cung đồ, tận lực khống chế khí lưu trong cơ thể, hiện tại ta mới biết được thuật song tu chỉ là lợi dụng thân thể của đối phương làm cho khí lưu của bản thân mình đạt được sự tuần hoàn nguyên vẹn, cũng không phải chỉ ta và Khinh Nhan phối hợp lẫn nhau mới có thể tu luyện được.
Diệu Phủ vẫn chìm đắm trong sự mê loạn vừa rồi cùng ta, nhìn ta và Diệu Dung kịch liệt quấn lấy nhau, trong đôi mắt toát ra vẻ thẹn thùng vô hạn.
Sáng sớm lúc ta tỉnh lại thì nhị nữ vẫn còn đang ngủ say, hai bờ mông và bắp đùi của hai người đang dây dưa tại trên người ta.
Ta mỉm cười ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người tinh lực cực kỳ dồi dào. Tối hôm qua cùng nhị nữ chiến đấu cả một đêm nhưng ta lại không hề cảm thấy uể oải chút nào cả, Vô Gian Huyền Công quả nhiên huyền diệu vô cùng.
Diệu Dung và Diệu Phù cũng lần lượt tỉnh lại, vừa thấy ta liền không cầm nổi lòng mặt đỏ lên. Diệu Phù dịu dàng nói:
“Bình Vương điện hạ quả là dũng mãnh... ta cũng sắp bị ngài hại chết…”
Diệu Dung ôm lấy người ta nũng nịu:
“Ta cũng vậy…”
Ta cười ha hả nói:
“Đâu có khoa trương như vậy.”
Nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, có người đàn ông nào không thích phụ nữ tán thưởng bản thân mình lợi hại chứ.
Diệu Phủ nhẹ giọng nói:
“Sau khi trải qua việc này, trong lòng tỷ muội chúng ta không bao giờ có vị trí cho một người đàn ông nào khác nữa.”
Diệu Dung nói:
“Chi bằng Bình Vương điện hạ cứ hướng Vương gia đòi hỏi chúng ta đi, tỷ muội chúng ta nguyện cả đời đi theo bên cạnh điện hạ.”
Trong lòng ta nao nao, lẽ nào khi ta chinh phục thân thể hai nàng thì đồng thời cũng chinh phục luôn trái tim của họ sao?
Diệu Dung thấy ta mãi không trả lời, dịu dàng nói:
“Chẳng lẽ điện hạ không thích tỷ muội chúng ta?”
Ta thở dài:
“Ta mặc dù thích các ngươi, thế nhưng quân tử không đoạt điều tốt đẹp của người khác. Túc vương từ trước đến nay luôn xem các ngươi như là hòn ngọc quý trên tay, bảo ta hướng hắn mở miệng thế nào mới tốt đây?”
Nhị nữ thần sắc buồn bã, Diệu Phù nhịn không được rơi lệ:
“Điện hạ cứ coi như chúng ta chưa hề nói qua việc này đi.”
Hai người cẩn thận giúp ta chải tóc cài trâm, thay y phục, lúc này mới cùng ta lưu luyến chia tay.
Đi ra ngoài cửa, Yến Hưng Khải đang chờ ta cùng nhau vào cung.
Thấy ta tinh thần sung mãn đi ra, Yến Hưng Khải nhịn không được cười nói:
“Huynh đệ quả nhiên lợi hại, ta còn tưởng rằng phải chờ tới buổi trưa thì ngươi mới có thể dậy chứ.”
Ta cười ha hả nói:
“Đại ca cố ý an bài hai người đẹp này tới hại ta có phải không?”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Ta chỉ muốn giữ ngươi ở lại trong phủ lâu hơn mà thôi, nhưng mà mục đích cũng không có đạt được.”
Ta tiếp nhẫn cương ngựa từ trong tay Đằng Đa Nhĩ, đang muốn lên ngựa, vừa xoay người lại thấy ngay Diệu Phù và Diệu Dung đang đứng dựa vào lan can, chán nản nhìn về phía ta.
Ta hướng bọn họ phất phất tay.
Khóe môi Yến Hưng Khải hiện ra một tia mỉm cười, y thấp giọng nói:
“Huynh đệ cảm thấy bọn họ thế nào?”
Ta nhân cơ hội than thở:
“Đích thật là vưu vật nhân gian.”
Vốn tưởng rằng Yến Hưng Khải sẽ nói là đem họ tặng cho ta, không nghĩ tới Yến Hưng Khải lại không đề cập tới việc này, cười nói:
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên vào cung thôi.”
Bởi vì Yến Nguyên Tông bị bệnh nặng, Tinh hậu tạm thời thay mặt hắn chấp chưởng chính sự của Tần quốc, ta cùng Yến Hưng Khải đi về hướng Dưỡng Tâm điện để bái kiến Tinh hậu.
Chuyện giữa ta và Tinh hậu cũng không có gì phải dài dòng, dựa theo lễ tiết bái kiến Tinh hậu, rồi nàng ban tọa cho ta và Yến Hưng Khải.
Tinh Hậu có vẻ hơi tiều tụy, thản nhiên nói:
“Việc liên minh nói thì dễ, thế nhưng khi chân chính đảm nhiệm thì có rất nhiều chuyện đều phải bàn bạc rõ ràng, dù sao cũng phải chú ý đến lợi ích giữa hai nước mới được.”
Ta gật đầu:
“Dận Không cũng có ý này.”
Tinh hậu thở dài nói:
“Hiện tại bệnh của bệ hạ đã trở nên như thế, ta căn bản không có tinh lực để chú ý đến việc này nữa, việc liên minh tốt nhất cứ đợi đến lúc bệnh tình của bệ hạ ổn định rồi mới bàn tiếp.”
Ta hiện ra vẻ mặt thất vọng, liền hướng qua Yến Hưng Khải nháy mắt một cái.
Yến Hưng Khải ho khan một tiếng nói:
“Thái hậu, thần cho rằng Bình Vương đưa ra việc nghị hòa đối với hai nước đều có lợi, nếu có thể thì cứ cân nhắc mau chóng một chút cũng được.”
Tinh hậu nói:
“Xem ra hôm nay ngươi tới làm thuyết khách thay Dận Không phải không?”
Trong lòng ta cười thầm, xem ra Tinh hậu cũng rất biết đóng kịch.
Yên Hưng Khải cười nói:
“Thái hậu đừng hiểu lầm, thần chỉ vì xuất phát từ lợi ích của hai nước, hiện tại Hán, Tề, Tấn ba nước đã liên minh, các nước ở Giang Nam cũng đã hình thành công thủ đồng minh, hiện tại chúng ta nếu không muốn xuất ra một ít đối sách, sợ rằng cục diện ngày sau sẽ trở nên rất bị động.”
Tinh hậu nói:
“Dận Không lúc ở đại Hán cũng đã phân tích qua thế cục tương lai với ta, ta cũng không phải là phản đối kết minh, bằng không thì ta dựa vào cái gì mà không cùng ký kết minh ước cùng Hán quốc?”
Nàng hoãn một hơi thở rồi nói tiếp:
“Ta nghĩ cứ đợi thêm mấy ngày nữa, hiện tại bệ hạ sinh tử chưa rõ, ta nào có tinh lực để bận tâm tới việc này đây?”
Yến Hưng Khài chủ động nhận việc:
“Nếu Thái hậu đã không có tinh lực chú ý đến việc này, không bằng cứ giao việc kết minh cho vi thần, thần nhất định sẽ cùng Bình Vương điện hạ trao đổi thỏa đáng việc này, sẽ tận lực đạt được lợi ích mọi mặt cho cả hai nước.”
Tinh hậu gật đầu:
“Ngươi đi làm đi, các điều lệ bàn bạc cụ thể thế nào cứ trình lên sau cho ta xem là được!”
Yên Hưng Khải cười nói:
“Đa tạ thái hậu.”
Hai chúng ta đang muốn cáo từ, Tinh hậu lại gọi Yến Hưng Khải lại nói:
“Túc vương! Hôm qua một đám đại thần vào cung thỉnh nguyện, bảo ta phải sớm tính toán đến việc lập ra người thừa kế.”
Yến Hưng Khải làm ra bộ dạng cực kỳ phẫn nộ, cả giận nói:
“Người nào lại lớn mật như vậy, hiện tại hoàng thượng đang ốm bệnh trên giường, bọn họ làm như vậy thật sự là hơi quá đáng.”
Tinh hậu thản nhiên nói:
“Chuyện này ta đã nhiều lần suy nghĩ qua, họ nói cũng không phải toàn bộ không có đạo lý.”
Yến Hưng Khải suýt nữa đã không thể tin vào cái lỗ tai của mình, trong lúc nhất thời lại đoán không ra dụng ý chân chính trong những lời này của Tinh hậu.
Tinh hậu nói:
“Nếu như Nguyên Tông thực sự chống cự không qua nổi cơn trọng bệnh này, ta cũng phải suy nghĩ đến việc chọn người kế nhiệm, dù sao đại Tần cũng không thể một ngày không có chủ được!”
Hồi lâu Yến Hưng Khải mới nói:
“Trong lòng Thái hậu có phải đã lựa chọn được người rồi phải không?”
Tinh hậu thở dài:
“Thoạt nhìn hiện tại thì Doanh Dương vương Yến Nguyên Tịch trong chư vị hoàng tử chính là một chọn lựa thích họp nhất, tuy nhiên...”
Yên Hưng Khải khẽ động lông mày.
Tinh hậu nói:
“Lúc trước bệ hạ khi lâm chung có để lại di chiếu, ta sao có thể vi phạm nguyện vọng của bệ hạ được.”
Yến Hưng Khải mỉm cười:
“Thái hậu nói chính là...”
Tinh hậu cười lạnh nói:
“Chỉ tiếc là có một số người bằng mặt không bằng lòng, ta nghe nói Trầm Trì đã đến Doanh Dương trước, không biết có chuyện này không?”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Thần cũng nghe qua chuyện này, có điều theo thần được biết thì lần này Trầm Trì chủ yếu là vì đến địa phương để thị sát dân tình, cũng không phải vì đón tiếp Doanh Dương vương trở về.”
Tinh hậu cười ha hả hai tiếng:
“Trong lòng ai gia cũng tự có chừng mực.”
Nàng hướng mắt nhìn về phía ta nói:
“Dận Không, việc liên minh ngươi cứ thương nghị với Túc vương là được, chỉ cần có thể chú ý đến lợi ích của hai nước, ta tự nhiên sẽ không phản đối.”
Ta thành kính tạ ơn, lúc này mới cùng Yến Hưng Khải rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Chúng ta mới vừa đi khỏi, không nghĩ tới Hứa công công lại đuổi theo từ phía sau:
“Túc vương thiên tuế xin dừng bước.”
Yến Hưng Khải dừng chân hỏi:
“Hứa công công có chuyện gì?”
Hứa công công nói:
“Thái hậu còn có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.”
Trên mặt Yến Hưng Khải không dằn nổi hiện ra một tia cười khổ, y hướng ta nói:
“Huynh đệ về trước đi, ngày khác ta sẽ tới quý phủ bái hậu.”
Một mình ta rời khỏi Dưỡng Tâm điện, vừa đi ra cửa cung đã thấy một cung nữ đi tới trước mặt, hướng ta cung kính thi lễ rồi nói:
“Nô tỳ bái kiến Bình Vương điện hạ.”
Ta chưa bao giờ gặp qua tỳ nữ này, mỉm cười nói:
“Hình như ta chưa từng gặp qua ngươi, có chuyện gì hả?”
Cung nữ nhẹ giọng nói:
“Hoàng hậu bảo ta giao phong thư này cho ngài.”
Ta nao nao, tiếp nhận lá thư, nhưng thấy cung nữ vẫn còn đứng ở đó, mỉm cười nói:
“Ta đã nhận rồi, ngươi trở lại phục mệnh đi.”
“Hoàng hậu có nói, nhất định phải chờ điện hạ xem xong mới có thể đi.”
Ta hết cách lắc đầu, Lệ Cơ hành sự đích xác thường khiến kẻ khác đoán không ra ý đồ, nàng đối với ta hản là cực kỳ căm hận, không biết lại muốn giở trò gì với ta nữa đây.
Ta mở ra bao thư, thấy mặt trên viết vài chữ nhỏ: ‘Lúc mặt trời lặn, đình Thê Thảo hồ Yên Chi, không gặp không về.’
Cung nữ thấy ta mở ra bao thư, lúc này mới xoay người đi.
Ta cất bao thư vào trong người, không khỏi cảm xúc dâng trào, không ngờ Lệ Cơ lại chủ động hẹn gặp ta, rốt cuộc nàng là vì muốn kể lể tâm sự với ta, hay là vì muốn ở trước mặt chửi rủa thậm tệ ta bạc tình phụ nghĩa?
Từ đêm đó nghe trộm được mẩu đối thoại giữa nàng và Tinh hậu ở Phượng Dương cung, ta đã mơ hồ cảm giác được Lệ Cơ hiện tại đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, bất kể là bệnh cấp tính của Yến Nguyên Tông hay chuyện ngọc tỷ đột nhiên thất tung đều có quan hệ rất lớn tới nàng. Tâm kế của cô gái này đã vượt xa sự tưởng tượng của ta, ta thậm chí cảm giác được, nàng không chỉ vì báo thù cho phụ thân, hiện tại tất cả những việc của nàng cũng đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi