A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Báo Ứng (1)
ứa công công cuống quít bảo cung nữ đóng cửa sổ, Phượng Dương Cung một lần nữa trở nên im lặng, hầu không khí này tạo nên áp lực nặng nề.
Qua hồi lâu, Lệ Cơ mới chán nản nói:
“Bệ hạ bỗng nhiên mất đi tri giác, hài nhi hỏi ngự y mới biết là... bệnh tình của bệ hạ và tiên hoàng giống nhau tới bảy phần...”
“Được rồi!”
Tinh Hậu lớn tiếng quát, nàng bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Lệ Cơ nói:
“Ngươi ở trước mặt ta nói tới chuyện này là có mục đích gì?”
Lệ Cơ vẫn bình tĩnh như thường, lạnh nhạt nói:
“Hài nhi chỉ nói tình hình thực tế, hình như mẫu hậu lại nghĩ khác.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Tình cảm của ngươi với Nguyên Tông như thế nào, ta biết rất rõ ràng.”
Lệ Cơ đối chọi gay gắt nói:
“Mỗi việc của mẫu hậu ở trong và ngoài cung như thế nào, hài nhi cũng biết rõ.”
Ta vô cùng kinh ngạc về sự can đảm của nàng, phải biết rằng hiện giờ tuy rằng Nguyên Tông bệnh nặng, nhưng mà Tinh Hậu vẫn còn nắm quyền bính trong tay.
Nơi này là hậu cung Đại Tần, một ngón tay của Tinh Hậu cũng có thể che trời, nàng muốn đối phó Lệ Cơ chẳng phải là dễ dàng hay sao?
Sao Lệ Cơ lại dám ở trước mặt nàng đôi co, xem ra chắc chắn là sau lưng nàng mới có chỗ dựa, chứ không phải là nàng không để ý tới sự sống chết.
Từ trong ánh mắt bình tĩnh và lý trí của nàng, ta có thể khẳng định, chắc chắn sau lưng Lệ Cơ có chỗ dựa nào đó.
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Hứa công công, thay ra đưa hoàng hậu trở về!”
Lệ Cơ ha hả cười một tiếng:
“Mẫu hậu hình như đã quên hài nhi còn phải chăm sóc hoàng thượng.”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Nguyên Tòng đã có ta chiếu cố, ngươi không cần quan tâm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Lệ Cơ lạnh lùng chất vấn:
“Mẫu hậu nói câu đó sai rồi, hoàng thượng là trượng phu của hài nhi, hiện giờ người lâm trọng bệnh, theo lý hài nhi nên phụng dưỡng bên giường, chẳng nhẽ ngay cả cái quyền làm thê tử, mẫu hậu cũng định cướp đoạt?”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Chuyện của Nguyên Tông, ta làm mẹ ta sẽ làm chủ, Hứa công công đưa nàng ra ngoài cho ta.”
“Dạ!”
Hứa công công đi nhanh đi tới trước mặt Lệ Cơ.
Lệ Cơ cười nói:
“Quả nhiên một nô tài trung tâm… bên người ta không có lấy một người nào.”
Nàng xoay người đi ra ngoài cửa, đi được hai bước nàng bỗng nhiên ngừng lại, dương tay bạt tai cho cung nữ đứng bên cạnh một cái, nổi giận nói:
“Tiện nhân, ngươi không có mắt à? Sao dám chạm tới váy của ta, lúc rảnh rỗi ngươi nên học người khác môt chút.”
Người cung nữ kia căn bản là chưa từng chạm tới váy của nàng, Lệ Cơ chỉ diễn trò cho Tinh Hậu xem mà thôi.
Nàng ngoái đầu nhìn lại hướng Tinh Hậu mỉm cười, ôn nhu nói:
“Mẫu hậu chớ trách hài nhi chấp nhặt, bọn nô tài không đánh không được, hài nhi cáo lui trước.”
Sắc mặt Tinh Hậu do tức giận mà trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy ngồi xuống, bỗng nhiên nàng hất tung chén trà xuống đất, từ xa vẫn còn vọng lại tiếng cười của Lệ Cơ.
Hứa công công bảo mọi người lui ra ngoài, để lại cho ta và Tinh Hậu một không gian đơn độc, ta bước ra khỏi tấm bình phong, đi tới bên cạnh Tinh Hậu, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Tinh Hậu rúc vào trong ngực ta, khóc nức nở, trước mặt người ngoài nàng vẫn mang bộ mặt kiên cường, nhưng mà ở bên cạnh tạ sự yếu đuối của nàng đã hiện lộ rõ ràng.
Tinh Hậu run giọng nói:
“Ta... sắp không chống nổi nữa rồi...”
Ta thấp giọng nói:
“Bệnh tình của hoàng huynh có quan hệ gì với Lệ Cơ không?”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Ta không rõ ràng lắm, thế nhưng căn cứ theo lời của ngự y, thì Nguyên Tông không phải bị trúng độc, chẳng nhẽ nào trên đời này thực sự có báo ứng, tội nghiệt của ta đã báo ứng trên người của Nguyên Tông...”
Bệnh tình của Nguyên Tông đã làm ảnh hưởng cực lớn tới trí tuệ của Tinh Hậu, con người lạnh lùng bình tĩnh, trí tuệ xưa kia đã không còn tồn tại nữa.
Ta ngồi xổm người xuống, nắm chặt hay tay nàng, nói:
“Nàng không làm sai, ta mặc dù không có chứng cứ, nhưng có thể kết luận, đằng sau chuyện của hoàng huynh có giấu một âm mưu cực lớn.”
Tinh Hậu gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu đã điều tra rõ những chuyện mà Lệ Cơ làm chưa?”
Tinh Hậu cười khổ nói:
“Ngươi có biết vì sao nàng trở nên ngông cuồng như vậy không?”
Ta cũng đang không hiểu được chuyện này, ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Tinh Hậu.
Tinh Hậu nói:
“Nguyên Tông bệnh nặng, nhưng mà truyền quốc ngọc tỷ đã không còn thấy nữa.”
“Cái gì?”
Lúc này ta mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Trong đôi mắt đẹp của Tinh Hậu hiện lên sự phẫn hận:
“Có thể tiếp cận Nguyên Tông chỉ có Lệ Cơ, chắc chắn ngọc tỷ bị con tiện nhân kia trộm đi.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này còn người nào biết nữa không?”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Tạm thời không có, có lẽ nàng ta dùng ngọc tỷ áp chế ta trong thời khắc mấu chốt.”
Ta nhíu mày nói:
“Nếu như nàng đem ngọc tỷ giao cho Yến Hưng Khải, hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.”
Tinh Hậu nói:
“Tạm thời nàng ta sẽ không làm vậy, nếu như Yến Nguyên Tịch có được ngọc tỷ, đối với nàng ta cũng chẳng có chỗ tốt nào cả.”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nắm hai tay của ta nói:
“Có thể nàng sẽ vì phụ thân mà báo thù, bất chấp tất cả dồn hai mẹ con ta vào tuyệt lộ?”
Ta vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tinh Hậu, an ủi:
“Theo như suy đoán của ta thì Lệ Cơ đang chờ một cơ hội, chúng ta phải nhân thời gian này lấy được ngọc tỷ.”
Tinh Hậu thở dài một hơi, ánh mắt một lần nhìn về hướng Yến Nguyên Tông, nói:
“Bây giờ ta tâm loạn như ma, không biết ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào. Nếu như Nguyên Tông mất, ta tranh đấu với bọn họ còn có ý nghĩa gì nữa?”
Nếu như Tinh Hậu đánh mất ý chí thì đối với ta chẳng có chỗ tốt nào cả, ta còn muốn dựa vào sự ủng hộ của nàng để thực lực của ta được đề thăng. Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, người có nghĩ tới, nếu như Yến Nguyên Tịch đoạt được đế vị, thì người đầu tiên hắn không bỏ qua là người?”
Tinh Hậu lặng lẽ không nói.
Ta chậm rãi đứng dậy:
“Có thời gian, mẫu hậu nên chọn người kế nhiệm đế vị.”
Tinh Hậu đôi mắt đẹp sáng ngời, nhưng lập tức ảm đạm đi, nàng thả hai tay của ta ra, nói:
“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Hứa công công tiễn ta ra tới tận cửa cung, A Đông và Đằng Đa Nhĩ vẫn đang ở bên ngoài đợi, khi ta đang muốn lên ngựa, thì Hứa công công gọi ta lại, nói:
“Điện hạ, lão nô có nói mấy câu muốn nói với người.”
Ta gật đầu, đem cương ngựa ném cho A Đông, cùng Hứa công công đi tới bên cạnh bậc đá.
Hứa công công thấp giọng nói:
“Hoàng thượng sợ rằng không được.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi