Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Dịch Dung (3)
a và ba gã võ sĩ khác phóng ngựa tiến lên trước đội ngũ, đã thấy dưới gốc cây có một bạch y thiếu nữ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe của Tinh Hậu.
Ta nhận thấy, thiếu nữ này rõ ràng là Hoàn Tiểu Trác, trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ nàng tới đây để trả thù?
Tinh Hậu bảo dừng xe, vén rèm xe lên nói:
“Đoạn quốc sư?”
Hoàn Tiểu Trác chậm rãi đi tới chỗ nàng, trong lòng ta cảnh giác, khẩn trương cầm chuôi đao, cản lối đi của nàng.
Hoàn Tiểu Trác cũng không nhặn ra ta, lạnh lùng nói:
“Tránh ra!”
Ta cũng không có ý lùi lại, ‘Xoẹt’ một tiếng rút trường đao, nỗ lực khiến cho nàng lui bước.
Thanh âm của Tinh Hậu vang lên từ phía sau:
“Để cho nàng tới đây!”
Ta do dự một chút, thu đao vào vỏ, tránh sang một bên.
Tinh Hậu đẩy cửa xe rạ được Hứa công công đỡ xuống, nàng mỉm cười nói:
“Đoạn quốc sư có chuyện gì không?”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Thái hậu chẳng nhẽ cứ như vậy mà đi hay sao?”
Tinh Hậu nói:
“Trong nước đột nhiên có chuyện gấp, ai gia phải rời đi.”
Hoàn Tiểu Trác cắn cắn môi nói:
“Chẳng nhẽ thái hậu mặc kệ an nguy của Bình vương hay sao?”
Nàng lấy ta làm cớ.
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Chuyện của Dận Không đã có cô mẫu hắn giúp, hoàng huynh của ta chắc cũng không làm chuyện quá đáng...”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Thế nhưng, hắn là nghĩa tử của ngươi, ngươi có biết bệ hạ đã quyết định, giam lỏng hắn ở trong Hán đô rồi!”
Ta lặng lẽ nhìn nàng, thấy trong đôi mắt trong suốt đã có hai dòng lệ, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được Hoàn Tiểu Trác đang nói thật hay nói dối.
Tinh Hậu buồn bã than thở:
“Chuyện này ta cũng bất lực! Đoạn quốc sư, cáo từ!”
Nàng xoay người đi tới chỗ xe ngựa của mình.
Hoàn Tiểu Trác lớn tiếng nói:
“Chỉ cần thái hậu ở lại thêm một ngày, ta sẽ có cách để Bình vương cùng đi theo!”
Tinh Hậu dừng bước, chậm rãi xoay người lại, hồi lâu mới nói:
“Đoạn quốc sư tại sao lại quan tâm Dận Không như thế? Có thể cho ta một lý do không?”
Đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác như sương khói làm cho ta không khỏi sinh lòng che chở, ta bỗng nhiên nghĩ tới nàng có thể thi triển thuật thôi miên, hiện giờ không biết là có thi triển với Tinh Hậu hay không?
Ánh mắt Tinh Hậu nhìn về phía xa xa, từ khi biết thân phận thực sự của Hoàn Tiểu Trác, nàng đã cẩn thận hơn rất nhiều!
Nói xong nàng lên xe ngựa, Hoàn Tiểu Trác thần tình buồn bã, vô cùng mất mác đi sang một bên.
Trong lòng ta ngờ ngàng, sự u buồn của nàng không phải là giả vờ, lẽ nào nàng thực sự cóỏ tình cảm với ta? Chẳng nhẽ con đường hôm nay đối với ta mà nói lại là tình lộ?
Bầu trời u ám, mưa phùn nhẹ rơi, trong đầu ta tưởng tượng lung tung.
Ta và những võ sĩ khác mặc áo tơi, lấy giấy dầu che lên đầu, đột nhiên từ trong xe ngựa của Khinh Nhan thét lên một tiếng chói tai.
Một cung nữ kinh hoàng thất thố vén rèm xe lên nói:
“Trác Bình ói ra thật là nhiều máu... Thật là dọa người... A...”
Ta mở cửa xe, thấy trước ngực Khinh Nhan đã đó thẫm, ta cuống quít đưa tay bắt mạch, thấy mạch đập của nàng cực kỳ yếu ớt, ta hầu như không cảm nhận được, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Đi theo đoàn cũng có một gã thái y Tần quốc, nhưng mà thương thế của Khinh Nhan là nội thương, hắn chẳng giúp được cái gì.
Khinh Nhan hướng ta cười thê thảm vô lực nói:
“Ta... đi không nổi...”
Ta nổi trong lòng dâng lên sự bi ai, ta quyết không thể để nàng chết như vậy được.
Hứa công công đã chuyển hai cung nữ cùng xe sang xe khác, thấp giọng hướng ta nói:
“Thái hậu tìm điện hạ!”
Ta gật đầu, nhẹ giọng hướng Khinh Nhan nói:
“Cô nương chờ ta, ta lập tức quay lại ngay!”
Tinh Hậu đã biết sự tình, thấp giọng hướng ta nói:
“Dận Không, không thể trì hoãn nữa, chúng ta phải lập tức lên đường, nếu như Lý Mộ Vũ phát hiện ra sẽ dùng tốc độ cao nhất đuổi theo.”
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, hài nhi cũng đang lo lắng chuyện này, nên quyết định, tách đoàn để sang Tần quốc”
“Cái gì?”
Tinh Hậu khẩn trương nói.
Ta giải thích nói:
“Chúng ta tiếp tục đồng hành, Lý Mộ Vũ sẽ dễ dàng phát hiện vị trí, hơn nữa thương thế của Khinh Nhan nặng như vậy, hiển nhiên là không cách nào chịu được hành trình xóc nảy này, hài nhi sẽ cùng nàng theo đường mòn sang Tần quốc.”
Tinh Hậu vành mắt ửng đỏ, run giọng nói:
“Ngươi... đi một mình chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Mẫu hậu chớ quên, thuật dịch dung của Khinh Nhan diệu tuyệt thiên hạ, chỉ cần ta thay đổi hình dạng, thì Lý Mộ Vũ sao có thể phát hiện ra tung tích chúng ta được, nó còn an toàn hơn ở chỗ này.”
Tinh Hậu gật đầu nói:
“Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, khi ta tới Tần cảnh sẽ phái đội ngũ tới đón ngươi.”
Ta lắc đầu nói:
“Mẫu hậu không cần lo chuyện của ta, nếu như ta bình yên thoát khốn thì sẽ tới Tần đô gặp mặt. Hoàng huynh bệnh nặng, người phải nhanh chóng trở lại Hán đô, đừng để cho Yến Hưng Khải và Trâm Trì làm hỏng đại sự.”
Tinh Hậu rưng rưng gật đầu, bảo Hứa công công đưa hành lý cho ta, rồi lại để lại cho ta một cỗ xe ngựa, rồi mới dẫn mọi người tiếp tục đi về hướng bắc.
Ta mang theo xe ngựa, đi về hướng đông, dựa theo ký hiệu trên bản đồ, đi về hướng đông hai trăm dặm chính là bờ biển, ta quyết định bỏ đường bộ, theo đường thủy tiến vào Tần quốc.
Trời mùa thu bao giờ cũng tối sớm, mới chập tối mà trời đã tối đen, ta vì phải lo lắng chuyện Lý Mộ Vũ đuổi theo, nên toàn chọn đường nhỏ để đi, con đường lầy lội hành trình trở nên khó khăn vô cùng.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi