Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Vong Tình (2)
a đã sớm dự liệu được nàng sẽ có phản ứng như vậy, nên vẫn tiếp tục nói:
“Trước kia, khi Hoàn Phụng Thường chết, ta cũng có ở hiện trường, nguyên nhân là do người tận lực ủng hộ Thái tử Yến Nguyên Tịch, tự sát tại chỗ. Thái hậu lúc đó còn hạ lệnh hậu táng, còn chuyện treo thi thể người ở Ngọ môn thuần túy là do Bạch Quỹ làm, không có liên quan gì tới Tinh Hậu cả.”
Hoàn Tiểu Trác không nói gì, trong hai mắt tỏa ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Ta thấp giọng nói:
“Sau đó Mộ Dung cô nương tìm ta để mong hỗ trợ cứu tính mạng của Hoàn thị, ta đã cầu Tinh Hậu, nàng đã đáp ứng lệnh đặc xá cho toàn bộ người của Hoàn gia. Cô nương nên nghĩ một chút, nếu như người muốn giết toàn bộ Hoàn thị để trảm thảo trừ căn, cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp hạ lệnh chém mọi người chẳng phải là dễ dàng hay sao?”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Nếu như không phải là nàng âm mưu soán quyền, phụ thân ta tại sao lại uổng mạng? Long Dận Không! Ta biết nàng ta là nghĩa mẫu của ngươi, ngươi đương nhiên phải bảo hộ, nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, không có ai trên đời này có thể thay đổi được cừu hận của ta với nàng ấy!”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào ta, gằn từng chữ một:
“Ngươi nhớ kỹ! Đứng ở bên nàng thì là địch nhân của ta!”
Ta chỉ cảm thấy trong đôi mắt của Hoàn Tiểu Trác vô cùng thần bí, dường như ta không cách nào rời mắt khỏi nó được.
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, tự nhắc nhở mình, Hoàn Tiểu Trác đang dùng mê hồn thuật, ta cố gắng thu liễm tinh thần, cố gắng rời ánh mắt của mình ra chỗ khác.
Cuối cùng, ta cũng thành công rời ánh mắt nhìn ra bờ sông Xuân Thủy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
“Dận Không vĩnh viễn sẽ không coi quốc sư là địch nhân!”
Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ ý chí của ta lại kiên cường như vậy. Hoàn Tiểu Trác đứng lên, chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng khuất dần trong bóng tối, âm thầm cười khổ.
Đêm này không yên tĩnh chút nào cả, ta mới trở về dịch quán không lâu, Hứa công công đã tới phủ tìm, nói là Tinh Hậu không ổn, ta vội vã chạy tới vương phủ.
Khi tới nơi, ta mới phát hiện bệnh tình của Tinh Hậu đã nặng thêm, cả người nàng co rúc trong chăn, thân hình run lên bần bật.
Ta thấy ngự y không có ở đây, cả giận nói:
“Vì sao không đi mời ngự y tới đây?”
Hứa công công vẻ mặt đau khổ nói:
“Ngự y mới xem qua, nói thái hậu sợ hãi quá độ, liều mạng kêu la, ta không còn cách nào khác đành bảo hắn tránh đi.”
Ta thở dài, thầm nghĩ trong lòng:
“Chẳng nhẽ Tinh Hậu không thoát khỏi vận điên hay sao?”
Hứa công công thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ... Thái hậu luôn gọi tên của người...”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi đi ra ngoài đi, nếu như không có ta phân phó, đừng cho bất cứ người nào vào.”
Hứa công công gật đầu, xoay người rời đi.
Đi tới bên giường, ta mới chạm tay vào người Tinh Hậu, thì nàng đã thét lên một tiếng kinh hãi, thân hình rúc vào góc tường, thê thảm nói:
“Đừng tới tìm ta...”
Mắt thấy tình trạng nàng như vậy, trong lòng ta chua xót khổ sở, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu... Ta là Dận Không...”
Tinh Hậu cẩn thận kéo chăn lại, vững tin là ta, mới nói:
“Ngươi... Là Dận Không...”
“Đúng vậy! Mẫu hậu!”
Hai mắt ta đã ươn ướt.
Tinh Hậu bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, run giọng nói:
“Dận Không... Ngươi cuối cùng cũng tới rồi, có rất nhiều lệ quỷ quấn lấy ta... Bọn chúng... muốn kéo ta đi... Nhanh! Nhanh đánh đuổi bọn chúng đi đi...”
Ta lau nước mắt cho nàng, yêu thương nói:
“Mẫu hậu, ở đây không có lệ quỷ gì cả, đó chỉ là ảo giác mà người nhìn thấy mà thôi!”
Tinh Hậu liều mạng lắc đầu nói:
“Ta rõ ràng thấy...”
Đôi mắt của nàng bỗng nhiên co rút lại, run giọng nói:
“Bọn chúng lại tới nữa rồi, ngay... phía sau ngươi...”
Nàng hoảng sợ, rúc đầu vào trong lòng ta.
Ta kéo nàng lên, gầm nhẹ nói:
“Người nghe rõ chưa, ở đây chẳng có lệ quỷ gì cả, chỉ có ta!”
Thân thể mềm mại của Tinh Hậu không ngừng run rẩy, ta bỗng nhiên cúi người cố sức hôn lên đôi môi của nàng, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng.
Thân thể Tinh Hậu kịch liệt run rẩy, dưới sự cuồng nhiệt của ta, nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, đáp lại nụ hôn của ta. Bàn tay ta xâm nhập vào trong vạt áo của nàng, vuốt ve đôi ngọc phong cao vút, bị ta xoa nắn, thân hình của Tinh Hậu mềm đi, bắt đầu bớt lạnh...
Khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công ta đương nhiên thuộc lòng, còn về phần đồ phổ của Xuân Cung đồ, ta nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra. Tuy rằng ta không biết dùng Vô Gian Huyền Công trị bệnh cho Tinh Hậu như thế nào, nhưng mà ta lại phát hiện, âu yếm có thể khiến nàng thoát khỏi ác mộng.
Dưới sự tập kích của ta, ánh mắt của Tinh Hậu từ sợ hãi chuyển thành mê ly, rồi trờ nên sung sướng và hưng phấn, thân hình của nàng dán chặt vào ta, tiếng rên rỉ cuối cùng cũng bật lên.
Ta toàn lực trút sự nhiệt tình của mình vào người nàng, điều đó làm nàng quên đi sự sợ hãi...
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên giường, Tinh Hậu giống như một con sơn dương trần truồng nằm trên ngực ta, trên mặt nàng lúc này chỉ còn sự ngoan hiền.
Sự hô hấp và nhịp tim của ta vẫn bị hưng phấn làm cho gấp gáp, hai má của nàng cũng đỏ bừng, có thể nhận ra, Tinh Hậu đã thoát khỏi cơn ác mộng.
Ý chí của nàng vốn trên người thường rất nhiều, nếu như không phải chuyện Yến Nguyên Tông bị bệnh làm rối loạn tinh thần, thì chắc chắn Hoàn Tiểu Trác không có cơ hội dùng mê hồn thuật khống chế.
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:
“Khá hơn chút nào không?”
Tinh Hậu e thẹn đầy mặt nói:
“Lúc này... Cảm giác của ta khá tốt, không nghĩ tới ngươi dùng phương pháp này lại có thể trị bệnh cho ta...”
Ta cười hôn lên đôi môi của nàng, thấp giọng nói:
“Thế nhưng ta vẫn còn có chút bận tâm, tốt hơn hết là lại trị liệu cho mẫu hậu chút nữa, đem bệnh căn diệt trừ tận gốc.”
Tinh Hậu xuân sắc đầy mặt, dịu dàng mắng:
“Đồ hỗn trướng! Ngươi dám khi dễ ta.”
Ta bỗng nhiên trở mình xoay người, lần thứ hai ép nàng xuống dưới, lập tức nhiệt tình xâm nhập.
Ta cẩn thận vuốt ve mái tóc của nàng, ta còn nhớ, khi ở Đại Tần ta cũng từng làm như vậy.
Tinh Hậu u nhiên thở dài nói:
“Thế sự tang thương, mới chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.”
Ta thấy đôi mi của nàng nhăn lại, biết nàng đang lo lắng chuyện của Yến Nguyên Tông, nên thấp giọng nói:
“Mẫu hậu đang lo lắng chuyện của Đại Tần?”
Tinh Hậu gật đầu nói:
“Sức khỏe của Nguyên Tông gần đây rất tốt, sao có thể đột nhiên sinh bệnh được chứ? Ta lo lắng là có người giờ trò quỷ ở sau lưng.”
Cuối cùng, nàng cũng khôi phục sự bình tĩnh, lạnh lùng của trước kia.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi