Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Pháo Hoa (4)
àng u oán thở dài nói:
“Huynh trưởng ta tưởng là ta không đồng ý kết minh với Đại Hán là do ngươi ảnh hưởng, nếu như không có cô mẫu ngươi ở đấy, chỉ sợ rằng hắn chưa chắc đã tha ngươi đâu.”
Ta hạ giọng nói:
‘‘Mẫu hậu, ngay cả bây giờ hắn cũng không tha cho ta!”
Tinh Hậu nhăn mày, dường như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
“Ngươi có tính toán gì không?”
Ta ngồi gần tới chỗ vị trí của nàng, có thể ngửi thấy mùi hương thơm, làm cho ta vô cùng động lòng. Ta thấp giọng nói:
“Hài nhi muốn theo mẫu hậu cùng nhau nhập Tần sau đó từ Tần trở lại Đại Khang.”
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Ta đã sớm đoán được ngươi có dự định như vậy.”
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu có đáp ứng hay không?”
Tinh Hậu mỉm cười, ta to gan ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, dán môi lên mặt nàng, nói:
“Mẫu hậu có đáp ứng hay không?”
Tinh Hậu vươn tay vuốt ve mặt ta, ôn nhu vô hạn nói:
“Ai bảo ngươi là nhi tử của ta cơ chứ!”
Trong lòng ta rung động, kéo tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu bắt lấy cặp môi thơm, thân thể của Tinh Hậu run lên, nhẹ giọng nói:
“Hồ đồ, ngươi thế nào còn...”
Đầu lưỡi của ta thâm nhập vào trong miệng nàng, ngăn câu nói của nàng lại.
Việc của Yến Nguyên Tông như một bóng ma bịt kín lòng ta, nếu như ta không nói cho nàng biết chuyện này, thì nàng sẽ nghĩ ta có ý đồ bất lương, nói không chừng lại tính chuyện liên minh một lần nữa. Nếu như ta nói cho nàng biết, thì sợ rằng nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đối phó Yến Hưng Khải và đám người Trầm Trì.
Tinh Hậu dường như nhìn thấu tâm sự của, nhẹ giọng nói:
“Ngươi hình như có tâm sự!”
Ta rốt cục cũng hạ quyết tâm, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, ta vừa nghe được một việc...”
Tinh Hậu thấy ta do dự, biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc:
“Chuyện gì?”
“Ta nghe nói Nguyên Tông đột nhiên đổ bệnh!”
“Cái gì?”
Tinh Hậu ngôi bật dậy, xe ngựa lúc này cũng vừa vặn về tới vương phủ.
Đôi môi của Tinh Hậu run rẩy nói:
“Ngươi... ngươi vừa rồi vì sao không nói?”
“Mẫu hậu, ta làm gì có cơ hội nào nói chuyện này?”
Ta biện bạch nói.
Tinh Hậu gật đầu, đôi mắt đẹp đã thấm đẫm lệ quang.
Ta khuyên bảo, nói:
“Việc này chưa được chứng thực, không biết là thật hay giả, mẫu hậu ngàn vạn lần không nên hoảng hốt.”
Tinh Hậu nói:
“Ta phải lập tức thu thập hành trang trở về Đại Tần!”
Trở lại Vương Phủ, Hứa công công vẫn chưa trở về, Tinh Hậu lập tức lệnh cho thủ hạ thu thập hành trang, muốn suốt đem trở về Đại Tần.
Ta nhận thấy tâm tình của nàng không tốt, đành phải hạ giọng an ủi vài câu.
Tinh Hậu nói:
“Hôm nay tâm tình ta không yên, đã nghĩ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nếu như Nguyên Tông thực sự có chuyện, vậy thì ta phải làm gì bây giờ!”
Nàng gặp phải chuyện này, trong đầu mắt đi chủ trương, đôi mắt đã thấm đẫm lệ.
Ta an ủi:
“Mẫu hậu ngàn vạn lần không nên gấp gáp, khi trở lại Đại Tần, chắc chắn sẽ có tin tức, có lẽ đây chỉ là một tin vịt cũng chưa biết chừng.”
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, một võ sĩ đi theo Tinh Hậu hấp tấp vọt vào, lớn tiếng nói:
“Thái hậu, việc lớn không tốt! Lý Đại Đô Đốc suất lĩnh Ngự Lâm quân bao vây Vương Phủ.”
“Cái gì?”
Ta và Tinh Hậu đồng thời kinh hô.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Đồ hỗn trướng, vô pháp vô thiên? Ta không kết minh với Đại Hán, hắn dám đối phó với ta hay sao?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười ha hả, Lý Mộ Vũ đã bước tới.
Ta nghĩ rằng hắn sợ ta bỏ trốn, nên mới có lòng cảnh giác.
Tinh Hậu đi ra cửa phòng, cả giận nói:
“Lý Mộ Vũ! Vì sao ngươi lĩnh binh bao vây nơi này?”
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:
“Khởi bẩm công chúa! Ty chức cho dù lá gan có lớn tới mức nào, cũng không dám vỗ lễ với người, đây là do bệ hạ phân phó!”
“Hoàng huynh của ta? Vì sao hắn phải làm như vậy?”
Lý Mộ Vũ nói:
“Tối nay có người dùng kế dương đông kích tây lấy đi Mâu thị tàng bảo đô, bệ hạ tức giận đã hạ lệnh bay vây toàn bộ các dịch trạm, nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Hoàng nhi của ta đột nhiên phát bệnh, tính mạng nguy cấp trong sớm tối, ta phải mau chóng trở về Đại Tần!”
Lý Mộ Vũ cười nói:
“Công chúa xin chớ trách, bệ hạ có lệnh, chuyện này nếu mà chưa điều tra ra, thì chẳng có ai được rời khỏi Hán đô. Ty chức cũng không còn cách nào khác!”
Ta khiếp sợ vô cùng, nếu như lời nói của Lý Mộ Vũ là thực, thì có thể nhận thấy U U và Lãnh Cô Huyên không chỉ lập kế hãm hại Thu Nguyệt Hàn, mà còn lợi dụng việc Thiết Kỳ lâu, thành công di dời sự chú ý của Lý Mộ Vũ. Các nàng sẽ thừa dịp này trộm tàng bảo đồ, hai thầy trò này quả thực đáng trách tới cực điểm.
Tinh Hậu nôi giận nói:
“Ta là thái hậu Đại Tần, công chúa Đại hán, sao lại lấy bảo đồ gì, cút ngay cho ta!”
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:
“Chư vị tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay không có sự cho phép của ta, không ai có thể ra khỏi vương phủ nửa bước, nếu như vi phạm, giết không tha!”
Hắn xoay người đi ra ngoài vương phủ, Tinh Hậu tức giận tới mức run rẩy, hoa dung thất sắc.
Đợi cho Lý Mộ Vũ ly khai Vương Phủ, ta mới bảo võ sĩ đóng đại môn lại, đi tới bên người Tinh Hậu, thấp giọng khuyên bảo:
“Mẫu hậu ngàn vạn lần đừng có chấp tên hỗn trướng kia!”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ta đâu có tham cái bảo đồ gì, rõ ràng là hoàng huynh gây khó dễ cho ta mà!”
Ta lắc đầu nói:
“Mẫu hậu, chuyện này chắc chắn là có quan hệ với tàng bào đồ, đêm nay ở trong hoàng cung phát sinh nhiều chuyện không phải là ngẫu nhiên đâu, người hãy tạm thời ở lại chỗ này, nếu như kiên trì rời đi, sợ rằng sẽ bị Hán Thành đế hoài nghi.”
Tinh Hậu lệ quang dịu dàng nói:
“Thế nhưng... Nguyên Tông...”
Ta thở dài nói:
“Mẫu hậu, bây giờ người trở về, ít nhất cũng phải mất bảy hôm mới tới được Tần đô. Huống hồ việc Nguyên Tông chẳng qua chỉ là đồn đại thật hay giả còn chưa có căn cứ chính xác, có thể ngày mai tin tức sẽ truyền đến cũng chưa biết chừng.”
Tinh Hậu rốt cục gật đầu.
Ta đứng lên nói:
“Vương Phủ bị bao vây, nơi ta ở chắc cũng vậy, ta phải mau chóng trở lại dịch quán xem tình hình thế nào.”
Tinh Hậu ân cần nói:
“Dận Không, ngươi ở lại chồ này an toàn hơn một chút.”
Ta lắc đầu nói:
“Ta ở lại chỗ này chi làm tình hình trở nên phúc tạp, hơn nữa lúc ta đưa người tới vương phủ có rất nhiều người nhìn thấy, hiện giờ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Kỳ thực ta đang lo lắng chuyện chẳng có bảo đồ nào bị trộm, mà đây chỉ là lý do của Hán Thành đế đế hãm hại ta, trả thủ chuyện ta phá hỏng liên minh năm nước.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi