Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Mê Cục (3)
ý Mộ Vũ cười ha ha, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào U U nói:
“Vị cô nương này hình như ta chưa từng gặp mặt...”
U U thản nhiên cười:
“Dân nữ thân phận thấp, Lý Đại Đô Đốc sao có thể gặp được ta cơ chứ.”
Ta rất sợ hắn tiếp tục hỏi tới, nên nói tránh đi:
“Lý Đại Đô Đốc có thể có tin tức gì về biểu huynh của ta không?”
Lý Mộ Vũ nhíu mày nói:
“Đêm qua ta dựa theo sự phân phó của bệ hạ ra ngoài thành trao đổi với giặc cướp, nhưng đối phương không hiện thân.”
Ta thở dài nói:
“Không biết biểu huynh ta hiện tại như thế nào?”
Lý Mộ Vũ nói là còn bận việc cảnh giới, nói chuyện với ta đôi câu rồi rời đi.
Hoàn Tiểu Trác im lặng nhìn chăm chú vào U U, đợi khi Lý Mộ Vũ đi rồi nàng mới nói:
“Ta vồn tưởng rằng Bình vương điện hạ sẽ đi cùng với vương phi.”
Ta còn chưa kịp nói, U U đã dịu dàng nói:
“Ở trong lòng Dận Không, ta còn trọng yếu hơn tiểu hài tử nhiều lắm.”
Hoàn Tiểu Trác không nhanh không chậm đáp lễ nói:
“Trong lòng Bình vương chỉ sợ rằng không có nữ nhân nào quan trọng bằng hai chữ quyền lợi!”
U U cười nói:
“Tỷ tỷ sai rồi, nữ nhân và quyền lợi sao lại có thể đánh đồng được chứ?”
Nàng cố ý thở dài nói:
“Hơn nữa... chỉ cần Dận Không tốt với ta là đủ rồi!”
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:
“Vị cô nương này không chỉ dung mạo xuất chúng, mà công phu tranh giành cũng nhất lưu.”
U U kéo vai ta, tựa đầu vào, nói:
“Có một nam nhân như vậy, ai mà chẳng tranh giành cơ chứ ?”
Ta dở khóc dở cười nói:
“U U, ta và Đoạn quốc sư có chuyện muốn thương lượng riêng, nàng ở một bên chờ ta được không?”
U U ôn nhu nói:
“Huynh bảo muội làm cái gì, muội sẽ làm cái đó.”
Rồi nàng xoay người uyển chuyển đi qua một bên.
Ta và Hoàn Tiểu Trác đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói:
“Cô mẫu của ta sao rồi?”
Hoàn Tiểu Trác thở dài nói:
“Chuyện xảy ra như vậy, có lẽ người hôm nay sẽ không tham gia đại yến.”
Nàng nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói:
“Hôm nay sự cảnh giới của Thiết Kỳ lâu đột nhiên tăng cường hơn trước rất nhiều, không biết là có ai nghe được phong thanh rất nhiều?”
Ta cười nhạt nói:
“Chuyện này từ lâu đã không còn quan hệ với chúng ta nữa rồi.”
Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:
“Có thể thoát khỏi liên quan là tốt nhất.”
Nàng thấp giọng nói:
“Theo ta được biết, trong tiệc chúc thọ lần này, bệ hạ sẽ công bố chuyện liên minh với bốn nước.”
Ta yên lặng gật đầu, chuyện này ta đã sớm có chuẩn bị.
Nàng bỗng nhiên nói:
“Vị cô nương đi cùng với ngươi đâu rồi?”
Ta ngơ ngác, quay đầu lại nhìn lại, U U quả nhiên đã biến mất, yêu nữ này quả nhiên là giả dối, chỉ mới trong nháy mắt đã không biết chạy tới nơi nào rồi. Xem ra nàng quả nhiên không quên được tàng bảo đồ trong Thiết Kỳ lâu, có lẽ đã tới nơi đó rồi cũng nên.
Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói:
“Nàng hình như có chút quái dị.”
Ta cũng không muốn giấu diếm Hoàn Tiểu Trác, thấp giọng nói:
“Nàng là người của Huyền Minh Giáo.”
Khuôn mặt của Hoàn Tiểu Trác trở nên lạnh lẽo nói:
“Tại sao ngươi lại đi cùng với yêu nữ Ma giáo?”
Ta đang muốn giải thích, lại nhìn thấy phụ tử Tiết An Triều đi tới.
Ta vốn lo lắng thân phận của Hoàn Tiểu Trác sẽ bị bọn họ nhận ra, nhưng khi thấy nàng bình tĩnh vô cùng, thì đã hiểu, khi Hoàn Tiểu Trác còn ở Đại Tần, chắc chỉ ở trong khuê phòng, chưa từng tiếp xúc với phụ tử Tiết An Triều.
Tiết An Triều cười nói:
“Thật là thế giới thật nhỏ bé, không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp Bình vương điện hạ ở chỗ này.”
Ta cười nhạt nói:
“Tiết tướng quốc nói câu này không được hay cho lắm, bản vương cũng không ngờ rằng, tướng quốc của Đại Tần khi xưa nay lại có thể trở thành tướng quốc của Tề quốc, con người thực là kỳ diệu!”
Tiết An Triều ha hả nở nụ cười.
Tiết Vô Kỵ không có công phu hàm dưỡng tốt như vậy, đôi mắt hổ của hắn nhìn thẳng vào ta, giống như sắp phun lửa.
Tiết An Triều than thở:
“Thế sự tang thương, biến đổi thất thường, lão phu cũng không ngờ tới Tần quốc và Tề quốc lại sắp kết minh.”
Trong ngữ khí của hắn tỏ ra đắc ý.
Ta cười nói:
“Tiết tướng quốc chẳng phải là tới mừng thọ hay sao, sao lại có cả chuyện kết minh ở đây?”
Tiết An Triều quỷ bí cười nói:
“Bình vương trong lòng đã hiểu rõ, cần gì phải diễn trò trước mặt lão phu?”
Ta thở dài nói:
“Ý chí của Tiết tướng quốc người thường không thể sánh bằng, năm đó Tần quốc đối với người như vậy, mà người có thể quên không còn chút gì, bản vương thực sự là bội phục.”
Tiết An Triều nhìn về phía Tinh Hậu nói:
“Trước khác nay khác, làm gì có ai vĩnh viễn là địch nhân? Bình vương chẳng nhẽ không hiểu đạo lý này hay sao?”
Tinh Hậu rốt cục cũng chú ý tới Tiết An Triều, cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ chúng ta.
Ta thấy lửa giận trong đôi mắt của Tiết Vô Kỵ bùng phát mạnh mẽ, hắn còn kém phụ thân hắn xa lắm.
Ta dẫn đầu cung kính nói:
“Dận Không tham kiến mẫu hậu!”
Tất cả mọi người đều biết ta và Tinh Hậu có quan hệ sâu xa, nên chẳng ai kinh ngạc cả.
Tinh Hậu mỉm cười gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn vào Tiết An Triều nói:
“Tiết tướng quốc, chúng ta lại gặp mặt.”
Tiết An Triều cười nói:
“Tiết mỗ có thể sống nhìn thấy thái hậu, đúng là ông trời quan tâm tới ta rất nhiều.”
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
“Trước khi phủ đệ của tướng quốc đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, ai gia thật là thương tâm.”
Tiết An Triều nụ cười chẳng thay đổi chút nào, có chút giễu cợt nói:
“Thái hậu không nhìn thấy thi thể của Tiết mỗ, đương nhiên là thương tâm rồi.”
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Hiện tại biết tiết tướng quốc đã bình an không việc gì, trong lòng ta lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Nàng nhìn về phía Tiết Vô Kỵ nói:
“Vô Kỵ, mấy năm nay ngươi có khỏe không?”
Tiết Vô Kỵ cưỡng chế tức giận trong lòng nói:
“Nhớ hồng phúc của Thái hậu, ta không có việc gì.”
Tinh Hậu cười nói:
“Huynh trưởng ta đề nghị chuyện năm nước liên minh, Tiết tướng quốc nghĩ thế nào?”
Tiết An Triều cố ý liếc mắt nhìn ta nói:
“Thái hậu yên tâm, Tiết mỗ hiểu được sự tình nặng nhẹ, sẽ không có gì ảnh hưởng tới quyết định của Tề quốc cả.”
Tinh Hậu u oán than thở:
“Chỉ tiếc chuyện ảnh hưởng tới quyết định của ta lại nhiều lắm...”
Tiết An Triều có chút không rõ ý tứ của Tinh Hậu, hơi giật mình:
“Ý của thái hậu là...”
Ta mừng rỡ trong lòng, lẽ nào Tinh Hậu đã bị ta ảnh hưởng, cải biến chủ ý ban đầu, nếu như là thế thì mục đích của ta đã đạt được một nửa.
Tinh Hậu vẫn chưa trả lời vấn đề mà Tiết An Triều nêu ra, nhìn về phía Hoàn Tiểu Trác nói:
“Không biết chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào?”
Hoàn Tiểu Trác cung kính nói:
“Dân nữ Đoạn Tinh tham kiến thái hậu.”
Tinh Hậu dịu dàng cười nói:
“Ta nhớ ra rồi ngày ấy ta tới Chiêu Dương cung thăm hoàng hậu, cũng gặp ngươi ở nơi đó.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi