Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Mê Cục (2)
hu Nguyệt Hàn nói:
“Người làm chính trị với những người tập võ như chúng ta thực sự có quá nhiều khác biệt.”
Nàng nhìn về phía ta nói:
“Nhưng mà bây giờ Lãnh Cô Huyên đã biết việc ngươi có tàng bảo đồ, ngươi phải tìm cách tự bảo vệ mình cho tốt.”
Ta gật đầu:
“Tiền bối giáo huấn rất đúng, sau này Dận Không sẽ nỗ lực nhiều hơn.”
Từ tối hôm qua nhìn thấy bản lĩnh của Lãnh Cô Huyên, trong lòng ta đã rõ ràng, cho dù mình có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì trong một thời gian ngắn ngủi, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy.
Thu Nguyệt Hàn nhìn trời cao nói:
“Cửu cửu trọng dương, xem ra hôm nay chắc chắn ta và Lãnh Cô Huyên phải đánh một trận ở trong Thiết Kỳ lâu rồi.”
Ta thấp giọng nói:
“Chúc Thu tiền bối mọi chuyên như ý!”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Võ công của Lãnh Cô Huyên và ta sàn sàn như nhau, ai thắng ai thua, còn rất khó nói, ta chỉ mong là có thể kéo dài được chút thời gian, để cho Khinh Nhan thuận lợi lấy được bảo đồ.”
Sau khi Thu Nguyệt Hàn đi rồi, ta trở lại gian phòng, đã thấy U U ngồi dậy.
Ta ân cần nói:
“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, sao không nằm xuống nghỉ ngơi.”
U U thản nhiên cười, nàng đã thay y phục từ trước, nhanh nhẹn đi xuống giường tới, xoay một vòng trước mặt ta, nhẹ giọng nói:
“Sư bá đã trị khỏi thương thế cho ta, hiện giờ ta đã khôi phục hoàn toàn.”
Nhìn bộ dáng của nàng không giống bình thường, ta thầm nghĩ trong lòng:
“Chẳng nhè nàng đúng như Khinh Nhan nói, thông đồng với sư phụ lập khổ nhục kế làm hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn, nếu không thì sao có thể khôi phục nhanh chóng như vậy được?”
U U mỉm cười nói:
“Ngươi có phải là đang hoài nghi ta lập khổ nhục kế hại sư bá?”
Ta ha hả cười nói:
“Loại chuyện đê tiện này, sao U U có thể làm cơ chứ?”
Nhưng trong lòng ta lại sinh nghi.
U U vành măt đỏ lên, run giọng nói:
“Ta biết ngươi sẽ không tin ta, sư phụ muốn giết ta, ngươi lại bạc tình bạc nghĩa với ta, sớm biết như vậy, chẳng bằng ta bị sư phụ đánh một chưởng chết đi, làm gì phải sống một mình thương tâm như thế này cơ chứ...”
Ta thở dài nói:
“Ta không hoài nghi ngươi, nhưng mà thương thế của ngươi hồi phục quá nhanh so với tưởng tượng.”
“Ta bị sư phụ dùng Huyền Minh Công đả thương, sư bá lại là cao thủ bản môn, người chữa thương cho ta đương nhiên mang lại hiệu quả vô cùng to lớn. Nếu như ta giả bộ, thì sao ta không nằm trên giường, cần gì phải đứng ở đây cho ngươi nghi ngờ?”
Nàng nói cũng vài phần nói lý, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt tròi đã lên cao, ước chừng cũng tới thời gian mừng thọ rồi.
U U nói:
“Hôm nay sư phụ ta sẽ vào Thiết Kỳ lâu trong khoảng thời gian bắt đầu thọ yến.”
Chuyện này ta đã biết từ lâu nên cười lạnh nói:
“Ngươi chẳng phải nói Thiết Kỳ lâu thủ vệ sâm nghiêm, cơ quan trùng trùng, sư phụ ngươi không có bản đồ, sao dám một mình mạo hiểm?”
U U buồn bã than thở:
“Bảo đồ đối với người vô cùng trọng yếu, cho dù không có bản đồ, thì người cũng nhất định dùng sức mà vào Thiết Kỳ lâu.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi ở lại dịch quán nghỉ ngơi, ta còn phải vào cung.”
U U nói:
“Ta theo ngươi cùng đi!”
Ta ngạc nhiên nói:
“Ngươi vào cung làm cái gì?”
U U nhẹ giọng nói:
“Sư bá cứu tính mạng của ta, đối với ta có ân tái tạo, đương nhiên ta phải giúp người.”
Trong lòng ta âm thầm nghĩ, U U này chẳng qua là có tâm với bảo đồ, nhưng mà lại nghĩ, nàng theo ta cũng chẳng phải là không có lợi gì, ta có thể nhân cơ hội này, tìm hiểu xem, nàng rốt cuộc có gạt ta hay không.
U U thấy ta trầm ngâm không đáp, cho rằng ta không muốn cho nàng vào cung, nhẹ giọng nói:
“Chẳng nhẽ ngươi không muốn biết Hạng Đạt Sinh được giấu ở nơi nào?”
Trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ Hạng Đạt Sinh, được giấu trong hoàng cung? Hai mắt ta nhìn chằm chằm U U.
U U cười nói:
“Thế nào, ngươi dẫn ta vào cung, ta đem vị trí giấu Hạng Đạt Sinh nói cho ngươi biết, hai chúng ta không ai thiếu ai.”
Ta gật đầu nói:
“Được, nhưng mà khi vào cung, ngươi phải theo sự phân phó của ta.”
U U chớp chớp mắt nhìn ta nói:
“Lẽ nào ngươi không cảm thấy ta vẫn rất nghe lời ngươi hay sao?”
U U vốn định nữ giả nam trang làm tùy tùng của ta nhưng lại bị ta cự tuyệt. Dù sao Lục Châu cũng trở về Đại Khang, bên người ta vẫn thiếu một nữ nhân, U U có thể lấp chỗ trống này, hơn nữa giả bộ tùy tùng thì làm sao có tư cách tiến nhập vào hoàng cung?
Ta mang theo U U và tám gã tùy tùng nghênh ngang tiến nhập hoàng thành, ở cửa hoàng cung gặp phải đội kiểm tra đầu tiên, sau khi trình lễ vật lên còn phải qua ba trạm kiểm tra nữa mới có thể tiến vào trong hoàng thành. Tám võ sĩ của ta bị lưu lại bên ngoài khi tiến vào bên trong, đã thấy trên quảng trường ngoại cung đã bày biện hơn ba trăm bàn tiệc, chuẩn bị đồ ăn cho yến hội.
Đi vào nội cung, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hoan hỉ, trên mặt của cung nữ chẳng nhận ra chút ưu thương nào, có lẽ họ đã quên mất chuyện của Hạng Đạt Sinh.
Địa điểm mừng thọ là quảng trường trước Minh Đức điện, trên quảng trường đã có rất nhiều người tụ tập.
Ta và U U hai người tiến vào bên trong thì bị mọi người đồng thời liếc nhìn, trong chúng ta, một người thì anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, một người thì quyến rũ động lòng người, trong lúc nhất thời có nhiều người còn không nhắm được hai mắt của mình.
Ta tìm được bóng hình xinh đẹp của Tinh Hậu trong đám người, hình như nàng đang đứng trong đám người Hoàng tộc của Hán quốc trò chuyện vui vẻ, không chú ý tới sự xuắt hiện của ta.
Ta hướng U U nói:
“Ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!”
U U kéo bả vai của ta, nói:
“Chớ quên hôm nay thân phận của ta hôm nay là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình?”
Ta cười nói:
“Nếu như ngươi đã làm thê tử một ngày, vậy thì phải làm hết trách nhiệm, tối nay theo ta cùng ngủ.”
U U khuôn mặt đỏ lên, đang muốn đánh ta, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói:
“Đoạn Tinh tới rồi!”
Ta theo ánh mắt nàng nhìn lại, thấy Hoàn Tiểu Trác cùng hai thị nữ uyển chuyển đi tới quảng trường, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, áo choàng màu vàng, tóc mây búi cao, càng làm hiện lên vẻ mỹ lệ động lòng người.
Một nam tử ăn mặc hoa mỹ đi tới chỗ Hoàn Tiểu Trác nghênh đón, hóa ra chính là Lý Mộ Vũ. Hắn đương nhiên là có quen biết với Hoàn Tiểu Trác, hai người vui vẻ nói chuyện.
Ta đúng là bội phục năng lực che giấu của Hoàn Tiểu Trác, từ khi tiến vào trong quảng trường, ánh mắt của nàng chưa hề nhìn về phía Tinh Hậu, đối mặt người người giết cha mình mà có thể trấn tĩnh như vậy, người bình thường không cách nào làm được.
U U chua ngoa nói:
“Hình như ngươi có chủ ý gì với Đoạn Tinh thì phải?”
Ta hướng nàng chớp chớp mắt, cầm bàn tay của nàng đi tới chỗ Lý Mộ Vũ.
Lý Mộ Vũ và Hoàn Tiểu Trác ngừng nói chuyện, mim cười nhìn về phía ta nói:
“Bình vương điện hạ tới thật sớm, không biết hôm nay người tặng bệ hạ lễ vật gì?”
Ta cười nhạt nói:
“Lý Đại Đô Đốc tuyệt đối không đoán được đâu!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi