Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Mê Cục (1)
hinh Nhan”
Ta cao giọng gọi một câu, rồi lao theo ra ngoài cửa, nhưng lại gặp phải Đường Muội và Tiêu Tín tới đây kiểm tra tình hình.
Đường Muội nói:
“Ngày mai đã là ngày đại thọ của Hán Thành đế, vì sao công tử còn chưa nghỉ ngơi?”
Ta thở dài nói:
“Xem ra đêm nay ta không có cách nào ngủ được.”
Ta ngồi nói chuyện với họ ở trong hành lang, thấp giọng nói:
“Ngày mai, ta muốn các ngươi hộ tống vương phi trở về Đại Khang!”
Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời lên tiếng nói:
“Vì sao?”
Ta cười nhạt nói:
“Chuyện này ta đã nghĩ từ lâu rồi, cho dù kết quả ra sao, thì cũng có người giết ta trên đường trở về Đại Khang, nếu như ta đi cùng các ngươi, thì chẳng phải là tạo thành một mục tiêu lớn hay sao.”
Tiêu Tín thấp giọng nói:
“Điện hạ có phải là đã có kế hoạch chu toàn rồi không?”
Ta gật đầu nói:
“Sau lễ mừng thọ ngày mai, ta sẽ cùng quân đoàn của Tần quốc trở lại Đại Tần, chuyện này chúng ta phải giữ nghiêm bí mật, cho dù là phụ hoàng hay Tả Trục Lưu sẽ không nghĩ tới, ta lại vào biên giới Đại Tần đâu.”
Tiêu Tín nói:
“Tần thái hậu đã đáp ứng trợ giúp điện hạ rồi ư?”
Ta gật đầu, việc này ta sớm có dự định, từ khi nhìn thấy Tinh Hậu trong đầu ta đã có ý định. Theo nàng vào Tần quốc, cho dù liên minh năm nước có kết quả như thế nào, thì Tinh Hậu vẫn sẽ giúp ta.
Đường Muội nói:
“Ngày mai để Phúc Oa hộ tống vương phi trở lại Đại Khang, thuộc hạ ở lại bảo hộ công tử.”
Ta lắc đầu nói:
“Các ngươi phải toàn bộ rời đi, ngươi ở lại cũng không giúp được gì, có Thu tiền bối giúp ta, vấn đề an toàn của ta không đáng ngại.”
Đường Muội nói:
“Thế nhưng Tiết Vô Kỵ...”
Ta cười nhạt nói:
“Nơi này là Hán đô, Tiết Vô Kỵ có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám hạ thủ với ta, chủ ý của ta đã quyết, sáng sớm ngày mai, ta đón Lục Châu rời khỏi cung, các ngươi hộ tống nàng trở lại Đại Khang, tuyên bố với bên ngoài là vương phi bị bệnh cấp tính.”
Đường Muội còn muốn khuyên ta nhưng Tiêu Tín nói:
“Đường đại thúc, cách nghĩ của điện hạ rất có lý, nếu như chúng ta cùng ở lại chỗ này, thì mục tiêu cho địch nhân sẽ lớn hơn, người khác dễ dàng nắm bắt được hướng đi của điện hạ.”
Ta mỉm cười nói:
“Các ngươi yên tâm nếu như phá hỏng liên minh năm nước, ta sẽ đường đường chính chính xuất hiện ở Tần quốc, cùng bọn họ bàn việc liên minh. Nếu như không có cách nào phá hỏng được, thì ta sẽ chọn Tần quốc làm đường đi trở về Đại Khang, sau đó vào Tuyên Thành.”
Đường Muội nói:
“Khi chúng thuộc hạ về Đại Khang, sẽ lập tức sang Tần đón điện hạ!”
Ta gật đầu nói:
“Việc này không thể nóng vội, nếu không sẽ tiết lộ hành tung của ta, đợi khi nào ta muốn về, ta sẽ sai người thông báo cho các ngươi.”
Ta lại hướng Tiêu Tín nói:
“Tuy rằng Vương phi là Bắc Hồ công chúa, thế nhưng không loại trừ được khả năng người khác sẽ hạ thủ với nàng, trên đường về ngươi phải bảo đảm an toàn cho vương phi.”
Tiêu Tín quỳ rạp xuống trước mặt ta nói:
“Điện hạ yên tâm, Tiêu Tín tất sẽ không làm nhục sứ mệnh.”
Hắn có chút sầu lo nói:
“Thế nhưng Vương phi đối với điện hạ tình thâm ý trọng, chưa hẳn đã theo thuộc hạ trở về.”
Từ trong lời nói của hắn, hắn đã chấp nhận sự thực rằng Lục Châu đã yêu ta.
Ta gật đầu nói:
“Ta đã chuẩn bị lý do, chắc chắn nàng sẽ theo các ngươi trở về.”
Sáng sớm hôm sau ta đã tới Hán cung, đón Thác Bạt Lục Châu ra ngoài, Đường Muội và Tiêu Tín đã chờ ở ngoài cửa cung. Ta đỡ Lục Châu lên xe, nàng nghi hoặc nói:
“Mới sáng sớm huynh đã tới đón muội có chuyện gì vậy?”
Ta ôm vai nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên là phản hồi Đại Khang!”
Thác Bạt Lục Châu mừng rỡ vạn phần, vòng hai tay ôm lấy cổ ta, nói:
“Có thật không! Huynh không tham gia đại thọ của Hán Thành đế?”
Ngày về Đại Khang, nàng đã sớm mong ước.
Ta mỉm cười nói:
“Ta đương nhiên là phải tham gia, muội hãy cùng với Đường Muội trở lại Đại Khang trước.”
Lục Châu kiên quyết nói:
“Muội không đi, trừ khi có huynh đi cùng.”
Ta giả bộ bi thương, buồn bã thở dài nói:
“Lục Châu... muội nếu như không quay về, thì sợ rằng... không nhìn mặt được phụ thân muội lần cuối đâu.”
Lục Châu hoa dung thắt sắc, kinh hoảng nói:
“Cái gì? Huynh... huynh nói lai lần nữa?”
Ta cố gắng làm cho ngữ điệu của mình có vẻ bi thương:
“Ta vừa mới nhận được tin tức phụ hoàng muội bệnh nặng, cho nên... mới...”
Đôi mắt đẹp của Lục Châu tuôn ra hai dòng lệ trong suốt, trong lòng ta âm thầm xấu hổ, vì muốn nàng rời khỏi Hán quốc, ta mới nghĩ ra chủ ý này, sợ rằng đã làm tổn thương tấm lòng của Lục Châu rồi.
Lục Châu thất thanh thống khổ nói:
“Phụ hãn...”
Ta thấp giọng khuyên bảo:
“Ta bảo Đường Muội hộ tống muội trở về, có khi kịp nhìn mặt phụ hãn muội lần cuối.”
Lục Châu rưng rưng nước mắt, không ngừng gật đầu, ta lại nói:
“Chậm nhất là ngày mai ta sẽ về Đại Khang, sau đó sẽ lập tức tới Bắc Hồ.”
Lục Châu run giọng nói:
“Huynh nhất định phải tới...”
Ta nặng nề gật đầu, thấy người ngọc khóc lóc thương cảm vô cùng, ta không đành lòng, ôm nàng thật chặt, ôn nhu nói:
“Muội yên tâm, sau khi xử lý xong chuyện bên này, ta sẽ lặp tức đuổi theo muội!”
Tiễn Lục Châu, ta trở lại dịch quán, Đường Muội và Tiêu Tín để lại cho ta hơn ba mươi võ sĩ, bảo vệ an toàn cho ta, bọn họ đang ở trong viện chuẩn bị lễ mừng thọ.
Thu Nguyệt Hàn đang ở trong lương đình thưởng thức trà, ta hướng nàng đi tới, mỉm cười nói:
“Thu tiền bối dậy sớm vậy!”
Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:
“Nhìn mặt của ngươi thì sự tình có lẽ đã giải quyết xong?”
Ta cười nói:
“Thu tiền bối mắt sáng như đuốc, cho dù Dận Không có chuyện gì cũng không dối được người.”
Ta nhìn xung quanh, không thấy bóng hình của Khinh Nhan đâu, thấp giọng hỏi:
“Khinh Nhan cô nương đâu rồi?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Nó đi chuẩn bị chuyện của ngày hôm nay.”
Nàng thâm ỷ nhìn thẳng vào ta nói:
“Dận Không, ngươi có phải là có hảo cảm với Khinh Nhan hay không?”
Hàm ý trong câu nói này, ta sao lại không hiểu cơ chứ.
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không chỉ coi Khinh Nhan cô nương là bằng hữu, chứ không có ý niệm khác trong đầu.”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt một tiếng:
“Không có là tốt nhất, Dận Không, ta phải nhắc nhở ngươi, Khinh Nhan chính là truyền nhân Phiêu Miễu Các, cả cuộc đời nó phải bảo toàn tấm thân xử nữ, tốt nhất ngươi không nên có ý niệm gì khác trong đầu, nếu không sẽ hại người, hại mình.”
Trong lòng ta nhịn không được buồn bã, nếu như Thu Ngụyệt Hàn đã nói như vậy, thì nhất định là suốt đời Khinh Nhan sẽ không được lấy chồng, đối với ta có duyên không phận.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Trước kia ta dạy ngươi bộ “Thổ nạp công” là muốn ngươi sớm ngày lĩnh ngộ bí quyết trong Vô Gian Huyền Công, sớm ngày có lực tự bảo vệ mình, đạt được tiến bộ mà ta mong muốn.”
Ta đổ mồ hôi nói:
“Thu tiền bối, ở phương diện này, Dận Không đúng là thiếu sự khổ công.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Điều này cũng chẳng trách ngươi, ở trong mắt ngươi, một người có võ công lợi hại tới đâu, cũng không đánh được thiên quân vạn mã.”
Ta thở dài nói:
“Có lẽ là do trong đầu Dận Không có quá nhiều tạp niệm, nên không thể nào tập trung được.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi