Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Hai Bờ Sông (4)
óng đêm mới buông màn, chúng ta ngồi ở trên thuyền nhỏ, thong thả di chuyển trên sông, từ những căn nhà ở hai bên bờ sông đã thắp vô số liên hoa đèn, làm cho cảnh sắc trên sông giống như tiên cảnh.
Hai bên bờ sông Xuân Thủy là chốn vui ca, cảnh tượng phồn hoa nói không hết, phong cảnh hoa mỹ.
Trên mặt nước có hơn trăm chiếc thuyền hoa di chuyển, trên thủy sa trướng, đèn, lụa treo đầy.
Trong lòng ta âm thầm than thở, Giang Nam phong lưu, quả nhiên phương bắc không thể so sánh, hơn trăm chiếc du thuyền đi lại như mắc cửi, hương trầm như làm mê luyến khách phong lưu.
Trên thuyền mỹ nữ cười cười chỉ trỏ, đàm luận những chuyện phong nguyệt.
Lão giả lái thuyền cho chúng ta, cười nói:
“Nghe khẩu âm của mấy vị đại gia thì hình như không phải là người địa phương?”
Ta cười nói:
“Lão gia tử nói không sai, chúng ta đều từ phương bắc tới, không biết cảnh trí nơi nào đẹp trên trên sông Xuân Thủy này?”
Lão giả nói:
“Sông Xuân thủy đẹp nhất chính ‘Tịch Mịch phảng’ (thuyền tịch mịch)!”
“Tịch Mịch phảng?”
Ta có chút không hiểu hỏi lại.
Lão giả kia gật đầu nói:
“Phàm là nam tử Đại hán, không người nào không biết Tịch Mịch phảng, đệ nhất danh Kỹ thiên hạ Khinh Nhan có ở bên trong đó.”
Ta cười nói:
“Cái tên Khinh Nhan này được lấy từ chữ hồng nhan gây tai họa hay sao?”
Đường Muội và Tiêu Tín lớn tiếng nở nụ cười.
Lão giả sâu xa, nói:
“Các người có thể ở chỗ này nói đùa, đó là vì chưa từng nhìn thấy sắc đẹp của Khinh Nhan cô nương, nếu như các người đã thấy rồi, thì sợ rằng ngay cả nụ cười cũng quên mất.”
Tiêu Tín cười nhạt nói:
“Mỹ nữ trong thiên hạ ta đã thấy nhiều, Khinh Nhan trong miệng lão nhân gia nói chưa chắc gì đã hơn.”
“Sắc đẹp của Khinh Nhan cô nương không cần tới ta tâng bốc, trong Hán đô làm gì có người quyền quy nào mà không cảm thấy được lên Tịch Mịch phảng là một sự vinh quang, cho dù ngàn vàng cũng khó mà nghe được một ca khúc của nàng.”
Đường Muội nói:
“Vị Khinh Nhan cô nương này có giá bao nhiêu?”
Lão giả cười nói:
“Khinh Nhan cô nương coi tiền tài như rác rưởi, nàng mặc dù là ca kỹ, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, cho nên con thuyền mới có tên là Tịch Mịch phảng, đến nay vẫn chưa có ai có duyên để bước vào trong màn của Khinh Nhan cô nương.”
Trong lòng ta cười thầm, tạm thời chưa bàn tói dung mạo của nữ tử này ra sao, chỉ cần nói tới công phu giả bộ ngây thơ của nàng cũng đủ nói lên sự tuyệt diệu.
Phải biết rằng tâm lý của nam nhân tuy rằng thích tầm hoa vấn liễu, thế nhưng vẫn muốn chiếm được phương tâm của những thiếu nữ thuần khiết, không có được thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, đệ nhất danh kỹ thiên hạ này đã nắm chắc tâm lý của nam nhân thiên hạ rồi.
Ta bỗng có hứng thú với Khinh Nhan này, mỉm cười nói:
“Lão gia tử, người dẫn chúng ta tới Tịch Mịch phảng, ta muốn nhìn xem Khinh Nhan có xinh đẹp như người nói hay không.”
Lão giả cười nói:
“Từ khi thấy ngươi bước vào thuyền ta đã biết là ngươi thích chuyện phong nguyệt, lão hủ quả nhiên không có nhìn lầm.”
Ta lúng túng ho khan một tiếng, lão giả nhẹ nhàng huy động mái chèo, rẽ nước đi tới.
Đi được chừng hai dặm, thì mặt nước trở nên bình lặng hơn rất nhiều, ngoại trừ những thuyền nhỏ lướt qua, thì không còn thấy một thuyền hoa nào khác.
Phía trước chúng ta chừng mười truợng chỉ có duy nhất một chiếc thuyền hoa đang đứng.
Lão giả nói:
“Thuyền hoa phía trước chính là Tịch Mịch phảng nổi danh, Khinh Nhan cô nương ở bên trong!”
Ta đang muốn nói, thì thấy có một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi xuất hiện ở đầu thuyền, thiếu nữ mặc dù ở tuổi vị thành niên, nhưng nhấc tay, nhấc chân đã có phong vị tao nhã, nha hoàn mà đã vậy, thì chủ nhân còn đẹp tới mức nào.
Ta cất cao giọng nói:
“Tại hạ Long Ngũ, đối với Khinh Nhan cô nương ngưỡng mộ đã lâu...”
Thiếu nữ kia che miệng cười nói:
“Tại sao tất cả các khách nhân tới đây đều nói một câu như vậy!”
Trong lòng ta mỉm cười nói:
“Chắc là tất cả khách nhân trong thiên hạ đều ngưỡng mộ Khinh Nhan cô nương.”
Thiếu nữ kia nói:
“Tiểu thư nhà ta đâu phải là người mà ngươi muốn gặp là gặp?”
Ta cười nói:
“Vậy phải làm sao ta mới gặp được tiểu thư nhà cô?”
Thiếu nữ kia nói:
“Đầu tiên phải qua cửa ải của ta, nếu như ta thuận mắt thì cho qua!”
Ta cười nói:
“Cô nương xem ta có vừa mắt không?”
Thiếu nữ nói:
“Dáng dấp của ngươi đúng là có khí khái nam tử, nhưng mà lại là người thích vũ đao, động thương, phỏng chừng không hiểu nhã tinh thú là thứ gì!”
Ta cười khổ nói:
“Nếu như vậy, tại hạ vô duyên không gặp được Khinh Nhan cô nương rồi?”
Thiếu nữ cười nói:
“Tiểu thư nhà ta ra một đề thi, nếu như ngươi đối được, thì cho ngươi lên thuyền!”
Ta hứng thú nói:
“Mời nói!”
Thiếu nữ nói:
“Ngươi cần phải nghe cho kỹ, đề mục này chính là một vế đối, vế trên là: thượng tuần thượng, trung tuần trung, sóc nhật vọng nhật.”
(Đầu thượng tuần, giữa trung tuần, mồng một ngày rằm)
Ta cười nhạt một tiếng, vế trên của nàng đúng là có vài phần ảo diệu, mười ngày đầu tháng gọi là thượng tuần, đầu thượng tuần tức là mồng một, mười ngày tiếp theo chính là trung tuần, giữa trung tuần chính là ngày mười lăm, là ngày rằm.
Thiêu nữ kia đắc ý, kiêu ngạo nói:
“Chắc là ngươi không đối được rồi, mau về đi ngủ đi.”
Ta ha ha cười nói:
“Ngũ nguyệt ngũ, cửu nguyệt cửu, đoan dương trọng dương!”
(Mồng năm tháng năm, mồng chín tháng chín, Đoan dương Trọng dương)
Trong vế dưới của ta, mồng năm tháng năm chính là tiết đoan ngọ, được gọi là Đoan Dương; mồng chín tháng chín là lễ trọng cửu, cũng được gọi là Trọng Dương, trên dưới hai câu đối nhau chan chát. “Tuần” đối “Nhật”, “Nguyệt” đối “Dương”, vế đối tinh xảo ảo diệu, không chê vào đâu được.
Thiếu nữ kia ngẩn ngơ, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói:
“Vị Long công tử này có thể lên đây!”
Đường Muội và Tiêu Tín đang muốn cùng ta lên thuyền, thiếu nữ kia trách mắng:
“Ta chỉ nói vị Long công tử này có thể lên, chứ có bảo hai người lên đâu!”
Ta xoay người lại hướng hai người cười nói:
“Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!”
Hai người cùng kêu lên, nói:
“Công tử cần phải cẩn thận.”
Lão giả cho thuyển nhỏ lại gần, trên thuyền lớn thả thang xuống cho ta lên.
Thiếu nữ kia cầm đèn cung đình ra phía trước dẫn đường, đủ các loại hoa khoe sắc xung quanh, không khí tràn ngập mùi thơm, thiếu nữ vén rèm, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, có Long công từ đến đây cầu kiến!”
Phía sau rèm truyền đến một tiếng thở dài u oán, một thanh âm vô cùng ôn nhu vang lên:
“Ngươi bảo công tử vào đi...”
Chỉ mới nghe thanh âm của nàng thôi cũng khiến lòng ta rung động, thanh âm của Khinh giống như đang trêu chọc trái tim của ta, thực sự là quá mê người.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi