Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Hai Bờ Sông (2)
uy rằng cùng chung một dòng sông, nhưng tên gọi hai bên bờ sông lại khác nhau. Đại Hán gọi cảng Bác Lãng là cảng Tích Tuyết, từ tên gọi cũng có thể nhận thấy văn hóa của Đại Khang và Đại Hán khác nhau.
Đại Hán nằm ở Giang Nam, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh xinh đẹp, từ xưa đây đã là nơi của văn thơ, phong lưu, hơn nữa nơi đây cách người Hồ rất xa, chiến hỏa không lan đến.
Dân cư ở đây thích cuộc sống an nhàn, không thích tranh đấu, tạo thành những cảnh tượng đối lập hoàn toàn với các quốc gia phương bắc.
Chiến thuyền lái vào bến Tích Tuyết, cảnh tượng của thủy trại làm cho Tiêu Tín cảm thán. Thủy trại của Đại Hán dựa vào núi mà dựng thành, toàn bộ cảng được giấu trong vách núi, từ dưới đi lên, phải trải qua ba lần công sự.
Tầng dưới cùng ẩn phục bộ binh, tầng giữa là công binh, tầng trên cùng là sơn đạo trống trải, chắc chắn sẽ bố trí Đầu Thạch Xa và cự nỏ, ở độ cao như thế này, tầm bắn xa thì khỏi phải nói.
Nếu như Đại Khang muốn từ bờ bên kia tập kích Đại Hán, chỉ cần chiếm hạm vào tới giữa sông thì đã lọt vào tầm bắn của đối phương rồi.
Tiêu Tín thấp giọng hướng ta nói:
“Nhìn công sự này thì mới thấy, công sự của Đại Khang chẳng đáng là gì.”
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt sang lâu thuyền của Hán quốc, thấy Hán quân khôi giáp sáng loáng, tinh kỳ phấp phới, thân tàu cao tới tầng năm, dài rộng không chỉ hơn thuyền của chúng ta một lần, nếu như so sánh thêm thì chúng ta sẽ càng cảm thấy mình yếu ớt.”
Trong lòng ta than thở:
“Mấy năm nay Đại Khang chiến sự không ngừng, Đại hán dưới sự cai trị của Hạng Bác Đào dân giàu nước mạnh, vừa mới qua sông đã thấy binh lực của hai nước biến hóa vô cùng rồi.”
Chiến thuyền tiến vào trong cảng, ta dẫn đầu đi xuống cầu thang. Thủ tương thuỷ quân Bành Đồng Tín đã đợi ở trước càng từ lâu.
Hắn đi nhanh tới nghênh đón ta, vái một cái thật sâu, nói:
“Hán quốc Thủ tương cảng Tích Tuyết Bành Đồng Tín tham kiến Đại Khang Bình vương thiên tuế!”
Ta mỉm cười nói:
“Bản vương không mời mà tới, Bành tướng quân có phải là trở tay không kịp hay không?”
Bành Đồng Tín cười nói:
“Bình vương nói đùa, bệ hạ đã hạ lệnh từ lâu, sai mạt tướng ở đây cung kính đón tiếp đại giá của Bình vương thiên tuế. Bệ hạ có nói, trong tám nước thì quan hệ giữa Đại Khang và Đại Hán là mật thiết nhất, xem ra bệ hạ thắng cược rồi!”
Ta có chút kinh ngạc nói:
“Thắng cược gì?”
Bành Đồng Tín cười nói:
“Bình vương có điều không biết, trước khi bệ hạ phát thiếp mời, đã từng cùng với hoàng hậu đánh cuộc, quan hệ giữa Đại Hán và Đại Khang vô cùng mật thiết, cho dù không phát thiệp mời Đại Khang cũng tới chúc mừng, Hoàng Hậu không tin hai người liền quyết định đảnh cược với nhau, quả nhiên là sau Trung Thu, Đại Khang đã phái Bình vương tới mừng thọ Hán quốc, vậy thì chẳng phải bệ hạ thắng hay sao?”
Ta cười ha hả nhưng trong nội tâm thầm mắng:
“Hạng Bác Đào ơi Hạng Bác Đào, ngươi không chỉ đê tiện mà còn giả dối dị thường, ngay cả lý do vụng về này cũng nghĩ ra được, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
Bành Đồng Tín nói:
“Nghe được tin tức Bình vương muốn tới Đại hán, bệ hạ đã hạ chỉ cho mạt tướng ngày đêm đứng chờ ở đây, bệ hạ đã từng dặn, tuy rằng người khác truyền lưu chuyện người đánh cuộc với hoàng hậu, nhưng mà dù sao cũng không phái sứ giả tới Đại Khang thông báo, phương diện lễ tiết đúng là có thiếu sót mong rằng điện hạ bao dung.”
Trong lòng ta thầm khen, Bành Đồng Tín này cũng không phải nhân vật đơn giản, từ trong lời nói của hắn cho dù ta có muốn trách cứ cũng không tiện mở miệng, nên lập tức mỉm cười nói:
“Cô cô, Cô phu coi ta như người thân, cấp bậc lễ tiết giả tạo này coi như không cần đi.”
Bành Đồng Tín cung kính nói:
“Xe ngựa đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương lúc nào cũng có thể tới Hán đô!”
Ta gật đầu, xoay người hướng Tiêu Tín nói:
“Mau mang thọ lễ xuống, một canh giờ nữa chúng ta tới Hán đô.”
Từ cảng Tích Tuyết tới Hán đô cũng phải mất chừng hai ngày hành trình Giang Nam từ xưa đã là nơi giàu có và phong lưu, cảnh tượng phồn hoa trên đường làm cho ta không khỏi cảm thán, Đại Hán hôm nay đã cường thịnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, thảo nào mà Hán Thành Đế lại có ý niệm xưng bá thiên hạ.
Cũng bởi vì chúng ta không dừng lại dọc đường, nên chỉ hai ngày sau đã tới Hán đô.
Thác Bạt Lục Châu buông màn xe nói:
“Điện hạ, hôm nay mới là mồng hai tháng chín, còn bảy ngày nữa mới tới chúc thọ, trong khoảng thời gian này chúng ta làm gì?”
Ta ha hả cười nói:
“Đã sớm nghe nói Hán đô bảo vật đầy trời, đẹp không sao tả xiết, ta chưa từng tới đây, không bằng chúng ta tranh thủ đi du lãm một phen.”
Đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu sáng ngời, vui vẻ nói:
“Hay quá! Ta đã sớm có quyết định này!”
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã tới đông môn của Hán đô, quan binh trước cửa đang cẩn thận kiểm tra bách tính qua đường.
Đội ngũ xếp hàng rất dài, ta nhíu mày, hướng người Hán đi theo, nói:
“Sao Hán đô lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?”
Nguời kia nói:
“Đại thọ của bệ hạ tới gần, Hán đô cũng chuẩn bị đại khánh, việc quản lý khách thương cũng phải nghiêm ngặt hơn xưa một chút, Bình vương yên tâm, chúng ta có thể nhanh chóng vào thành mà thôi.”
Ta cười nói:
“Lẽ nào chúng ta không có đặc quyền ư?”
Hán nhân kia lại nói:
“Bệ hạ đã nói mọi người đều bình đẳng, tướng quốc có đi qua nơi này cũng phải thông qua sự kiểm tra của tướng sĩ!”
Đúng lúc này, có một đội võ sĩ đi tới, bách tính đang xếp hàng cuông quít dạt qua một bên, ngay cả binh sĩ phụ trách kiểm tra cũng dừng lại, cung kính lui sang một bên, trong lòng ta cười thầm, làm gì có chuyện bình đẳng, đội nhân mã này sao lại có đặc quyền như vậy? Ta hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài.
Lúc này ta mời biết, đám võ sĩ kia toàn là thanh xuân nữ tử mặc quần áo màu đỏ, phong tư có vẻ hiên ngang, đúng là làm cho người khác cảm thấy mê người.
Thiếu nữ đi đầu vung roi chỉ vào chúng ta quát:
“Đội xe phương nào, biết xe của quốc sư đi tới, vì sao còn không tránh ra?”
Hán nhân đi theo có vẻ cung kính, thấp giọng nói:
“Người trong xe là Đại Khang Bình vương...”
Thiếu nữ kia kiêu ngạo vô cùng, dịu dàng trách mắng:
“Ta mặc kệ hắn là ai, mau bảo xa đội lui sang một bên, nếu như làm lỡ chuyện quan trọng của quốc sư, cẩn thận ta trị tội ngươi!”
Hán nhân kia có chút khó dễ nhìn về phía ta.
Ta nghe vậy cũng không cách nào nhịn được nữa, mở miệng châm chọc:
“Đây là đạo đãi khách với khách nhân Đại Khang ư?”
Ta đẩy cửa đi xuống phát hiện đám võ sĩ thiếu nữ này hộ tống một chiếc xe xa hoa, đội xe của chúng vừa vặn ngăn cản lối đi của các nàng.
Thiếu nữ kia mày liễu dựng thẳng nhìn thẳng ta nói:
“Nếu không tránh ra, ta sẽ bắt toàn bộ các ngươi!”
Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời phẫn nộ quát:
“Yêu nữ to gan, dám bất kính với chủ nhân nhà ta!”
Thiếu nữ kia đưa ra một tấm lục sắc ngọc bài nói:
“Còn chưa tránh ra!”
Đây chắc chắn là lệnh bài mà Hán Thành đế đưa cho các nàng, đáng tiếc là nó đối với người Khang chúng ta chăng có tác dụng gì cả.
Thiếu nữ kia làm một động tác, đám thiếu nữ đi theo sau lập tức rút kiếm.
Trong lòng ta thầm than, thường nói nữ tử Giang Nam ôn nhu, không nghĩ tới lại hung mãnh như hổ báo thế này.
Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo màn xe, ôn nhu nói:
“Mặc Vân, ngươi lại cùng người khác tranh chấp? Bệ hạ ban cho ngươi long bài không phải để ngươi khoe khoang với người xung quanh.”
Nữ tử tên là Mặc Vân kia lúc này mới thu trường kiếm, cung kính nói:
“Tiểu thư, những người này đối với người bất kính!”
Thanh âm ôn nhu lại vang lên:
“Ngươi có việc gấp, chẳng nhẽ người khác lại không có chuyện gấp? Vậy thì dựa theo quy củ vào thành, chờ thêm chốc lát đi.”
“Thế nhưng...”
Xem ra quốc sư này cũng là người hiểu tình hiểu lý, ta mỉm cười nói:
“Nếu như vị tiểu thư này có việc gấp muốn làm, chúng ta nhường người đi qua cũng không sao.”
Ta phất phất tay ý bảo Đường Muội cho xa đội lui sang một bên.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi