Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90: Đại Cục (4)
ắn dừng một chút lại nói:
“Các vị hoàng huynh của ngươi ai chẳng bận chính vụ, vậy tại sao họ lại tới được?”
Ta lạnh nhạt nói:
“Hài nhi bất hiếu, mong phụ hoàng thứ lỗi.”
Hâm Đức hoàng đế không có ý làm khó ta, thở dài nói:
“Mà thôi, ngươi đứng lên đi!”
Lúc này ta mới đứng dậy trở về vị trí, Tĩnh vương Dận Trì cuống quít lui lại phía sau dành cho ta một vị trí trống, ta không chút khách khí đứng đó.
Nếu như luận thân phận thì ta phải đứng gần như là cuối cùng, vị trí của Tĩnh vương gần với Hưng vương, ta đứng ở chỗ này chứng tỏ địa vị của ta đã gần như ngang bằng với họ.
Cần vương và Hưng vương đồng thời dùng ánh mắt oán độc nhìn ta, trong lòng ta cười thầm, đối mặt với kẻ địch mạnh trước mắt, Hâm Đức hoàng đế còn không dám làm gì ta, hai người bọn họ ta lại càng không để vào trong mắt.
Quả nhiên, Hâm Đức hoàng đế thở dài một tiếng nói:
“Nghe nói Hán Thành Đế Hạng Bác Đào mồng chín tháng sau tổ chức lễ mừng thọ ở Hán đô, có mời quốc quân bốn nước, duy chỉ có Đại Khang chúng ta là không mời.”
Hắn nhìn chúng ta một lượt, rồi nói:
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Hưng vương Dận Thao từ trước đến nay không bao giờ bỏ qua cơ hội biểu hiện trước mặt mọi người, dẫn đầu ra khỏi hàng nói:
“Phụ hoàng, Hán Thành Đế lần này tổ chức lễ mừng thọ là giả, liên minh là thật. Hắn muốn cùng Tần, Tề, Tấn, Trung Sơn quốc kết thành minh ước, sau khi kết minh sẽ nhắm vào Đại Khang ta.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Không sai, lòng lang dạ thú của Hạng Bác Đào thiên hạ đều biết, mục đích thực sự của hắn chính là đối phó với chúng ta.”
Cần vương nói:
“Phụ hoàng, chiếu theo hài nhi nhận thấy, quan hệ giữa Tấn quồc cùng Hán quốc từ trước đến nay vốn thân cận. Lần này Hán Thành Đế còn giúp thu phục Trung Sơn quốc quân Trương Trí Thành, dẹp đi một mối lo bên ngoài cho Tần quốc, chuyện liên minh giữa họ là không có trở ngại gì. Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đồng đã chiếm được Mâu thị bảo đồ, mà nửa sau lại nằm trong tay Hạng Bác Đào. Nếu quả thật như vậy, thì khả năng họ liên minh là rất lớn, về phân Tấn quốc, đã từng nhiêu lần bị chúng ta đánh, cừu hận với Đại Khang không chỉ có một ngày, bây giờ lại có cơ hội trả thù, bọn họ đương nhiên muốn cùng Hán quốc hợp tác, tình hình không lạc quan cho lắm.”
Trong lòng ta âm thầm cười, những câu này tám phần mười là Tả Trục Lưu dạy cho hắn.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế đảo qua một lượt, rồi dừng lại trên người của ta:
“Dận Không, ngươi có ý kiến gì không?”
Ta cung kính nói:
“Hài nhi cho rằng hai vị hoàng huynh phân tích rất có đạo lý.”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Cái ta muốn không chỉ là phân tích, các ngươi nói những điều này chẳng nhẽ trẫm không biết hay sao? Thế cục nếu đã đến nước này, ai có biện pháp giải quyết gì không?”
Mọi người nhất thời trở nên trầm mặc.
Hâm Đức hoàng đế lần thứ hai nhìn ta, nói:
“Dận Không, trong các vị huynh đệ, ngươi chủ ý nhiều nhất, ngươi nói trước đi.”
Ta cố ý ho một một tiếng, chậm rãi nói:
“Chuyện này đúng là khó giải quyết, hài nhi cho rằng phương pháp có hai cái.”
Ánh mắt của mọi người nhất thời dừng lại hết trên người của ta.
Ta chậm rãi đi ra khỏi đội ngũ, bước tới cạnh Cần vương:
“Lấy thực lực của Đại Khang hiện nay, tuyệt đối không cách nào chống lại được chuyện năm nước liên minh, nếu bọn họ kết minh, chúng ta cũng có thể kết minh, nhưng mà bây giờ Bắc Hồ và Đông Hồ đang chiến tranh, Yến, Hàn hai nước thế lực yếu ớt, hơn nữa họ đều có ý với Tấn quốc, chuyện kết minh hiển nhiên là không thể được...”
Mọi người cùng kêu lên ai thán, Cần vương khinh thường nói:
“Nếu biết không có tác dụng, vậy thì còn nói lời vô nghĩa làm gì?”
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng huynh chắc là đã có biện pháp từ trước, vậy huynh nói cho mọi người nghe một chút.”
Cần vương cười nói:
“Chuyện này chỉ cần làm một việc đơn giản nhất, đó là phá hư chuyện liên minh của năm nước, nguy cơ với Đại Khang của chúng ta đương nhiên là bị hóa giải.”
“Hay! Thật sự là hay! Ngu đệ tự thẹn không bằng, hoàng huynh quả nhiên lợi hại!”
Ta giả bộ kính phục, nói.
Cần vương cười lạnh nói:
“Chuyện này bất cứ ai cũng có thể nghĩ tới, có cái gì tuyệt diệu cơ chứ?”
Ta cười nhìn về phía Hưng vương nói:
“Lục hoàng huynh có ý kiến gì không?”
Hưng vương cười nhạt, hắn lắc đầu nói:
“Chủ ý của hoàng huynh đúng là tuyệt diệu, ta không ngờ tới.”
Tất cả hoàng tử cùng kêu lên phụ họa nói:
“Chủ ý của hoàng huynh đúng là tuyệt diệu!”
Cần vương giờ mới hiểu được ta cố ý giăng một cái bẫy cho hắn bước vào, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Ta hướng Hâm Đức hoàng đế vái thật sâu nói:
“Phụ hoàng, hoàng huynh nói đúng, chỉ cần phá hỏng liên minh của họ, thì nguy cơ đương nhiên là được hóa giải.”
Hâm Đức hoàng đế cười nói:
“Nhiệm vụ gian khổ này, do ai đi làm là thích hợp?”
Ta cười nói:
“Chủ ý nếu như do hoàng huynh nghĩ ra, vậy thì trong lòng hoàng huynh đã có chủ ý từ sớm, cho nên nhi thần thấy người tốt nhất là...”
Ánh mắt của ta nhìn về phía Cần vương, Hưng vương và những hoàng tử khác cũng nhìn về phía hắn.
Cần vương sợ đến mức mặt không còn chút máu, run giọng nói:
“Ta...”
Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía hắn nói:
“Dận Lễ, ngươi có muốn làm sứ thần tới Đại Hán không?”
Cần vương thiếu chút nữa không quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
“Nhi thần... tự vấn không có năng lực này... đi sứ là chuyện nhỏ, nếu như làm hỏng đại sự của Đại Khang, nhi thần chẳng phải là... tội nhân thiên cổ của Đại Khang hay sao...”
Hắn nói những câu này, đúng là tự hiểu bản thân mình.
Hâm Đức hoàng đế hừ lạnh một tiêng, căm tức nhìn Cần vương nói:
“Dận Lễ! Uổng công ta cho ngươi vào trong quân rèn luyện nhiều năm, nhưng ngươi vẫn nhu nhược, không hề tiến bộ, nếu như ta đem đế vị truyền vào trong tay ngươi, ngươi có tự vấn chuyện không có năng lực quản lý Đại Khang hay không?”
Cần vương cúi sát đầu xuống đất, nói:
“Phụ hoàng! Nhi thần vô dụng.”
Hâm Đức hoàng đế lại đưa mắt nhìn về phía Hưng vương, Hưng vương không dám đối diện với ánh mắt của hắn, đã cúi đầu xuống từ lâu.
Mỗi vị hoàng tử đều cho rằng đi sứ Đại hán không khác gì đưa dê vào miệng cọp, chạy còn không kịp, làm gì có ai chủ động xin đi.
Hâm Đức hoàng đế buồn bã thở dài một hơi nói:
“Ta nhớ kỹ năm đó cũng ở chỗ này để chọn chất tử nhập Tần, các người đều chủ động chối bỏ, chỉ có Dận Không chủ động tiến lên.”
Ánh mắt của hắn nhìn vào ta, trong đó có đủ sự phức tạp không thể hiểu rõ.
“Hiện tại cũng như vậy, chẳng nhẽ trong đám hoàng nhi, chỉ có Dận Không mới là người có thể chia lo cho ta?”
Hắn vỗ mạnh lên long ỷ, hồi lâu mới nói:
“Dận Không, ngươi có dám đi hay không?”
Ta không khách khí bước lên phía trước, dõng dạc nói:
“Vì phụ hoàng, vì bách tính Đại Khang, nhi thần có xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
“Tốt!”
Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, hắn đi tới trước mặt ta, cầm hai tay ta nói:
“Các ngươi đều nghe kỹ cho ta! Nếu như Dận Không hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể hóa giải nguy cơ cho Đại Khang, ta sẽ đem đế vị truyền cho nó!”
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Hâm Đức hoàng đế làm cho kinh sợ, bọn họ ngơ ngác nhìn Hâm Đức hoàng đế, không thể tin được hắn lại đột nhiên làm ra quyết định như vậy.
Ánh mắt của Cần vương và Hưng vương hiện lên vài phần hối hận, thế nhưng bảo bọn họ đi sứ giết giặc, họ lại không có can đảm như vậy.
Ta lại không tin những điều Hâm Đức hoàng đế nói, nếu như hắn thực sự muốn truyền ngôi, thì sao phải đợi cho tới khi ta từ Đại Hán trở về. Có lẽ trong nội tâm hắn, không tin ta có thể sống sót được, cho nên mói buông ra lời hứa hẹn này.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi