Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Tiến Thoái (4)
ửa giận ở trong lồng ngực của ta bùng lên, mắt thấy Trân Phi bị làm nhục, ta hận không thể xông lên cắt ngay cái yết hầu của lão xuống.
Hâm Đức hoàng đế chỉ vào Trân Phi nói:
“Ngươi có phải là giống con tiện nhân Dịch Quyên kia, thấy trẫm già nua lên coi trọng tên súc sinh này!”
Trong lòng ta kinh hoàng tới cực điểm, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế đã biết tư tình giữa ta và Trân Phi, nếu quả thật là như vậy, thì tình cảnh của ta không ổn rồi.
Trân Phi khóc lớn bò trên mặt đất, nói:
“Thần thiếp tự vấn lương tâm vẫn trung tâm với bệ hại, nếu như người hoài nghi, thiếp nguyện chết trước mặt người.”
Nàng đứng dậy bỗng nhiên lao đầu vào một cái cột.
Ta đứng dậy, kéo ống tay áo của nàng lại nói:
“Nương nương!”
Thân hình của Trân Phi dừng lại, chẳng qua nàng cũng chỉ giả bộ mà thôi, nhưng mà không ngờ ta lại kéo ống tay áo của nàng trước mặt Hâm Đức hoàng đế.
Ta buông ống tay áo của Trân Phi ra, một lần nữa quy rạp xuống trước mặt Hâm Đức hoàng đế, nói:
“Phụ hoàng! Hài nhi xin người ban cho cái chết!”
Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, lạnh lùng nói:
“Ngươi phạm vào tội gì? Tại sao lại muốn ta giết ngươi?”
Ta bi phẫn nói:
“Nhi thần tình nguyện chết đi, chứ không muốn để cho phụ hoàng hoài nghi.”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Nếu như theo lời ngươi nói, thì chuyện này không có.”
Hắn đi qua đi lại hai bước, rồi mới nói:
“Tại sao ngươi tự ý đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ?”
Ta lớn tiếng nói:
“Hài nhi vẫn chưa đáp ứng, việc này là do Bắc Hồ Khả Hãn định ra, nhi thần đã nói là phải trở lại Đại Khang, bẩm báo phụ hoàng để cho người quyết định.”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Chuyện này vốn ngươi nên cự tuyệt, ta đã có một người con trai chết ở Bắc Hồ, chẳng nhẽ lại muốn ta mất thêm một người con gái nữa hay sao?”
“Cái chết của hoàng huynh chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải là chuyện mà Bắc Hồ muốn. Sở dĩ Bắc Hồ đưa ra chuyện cầu hôn, là muốn quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ càng thêm tiếp tục gắn bó và tốt đẹp.”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Sở dĩ Bắc Hồ đưa ra chuyện cầu hôn, chẳng qua chỉ muốn có một hậu phương yên ổn, toàn tâm toàn ý đánh Đông Hồ. Bọn họ lo lắng cho lợi ích của mình, có lợi ích gì cho Đại Khang đâu?”
Ta cung kính nói:
“Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã đem Lục Hải Nguyên trả lại cho Đại Khang.”
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:
“Những năm gần đây, diện tích mà họ chiếm được đâu chỉ có một Lục Hải Nguyên?”
Trong lòng ta thầm kêu không tốt, theo ý của hắn thì hình như hắn không muốn đáp ứng chuyện cầu hôn này rồi:
“Phụ hoàng định làm như thế nào?”
Hâm Đức hoàng đế không nhịn được nói:
“Chuyện này ta còn đang suy nghĩ, hai ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi biết. Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lúc này, ta mới đứng dậy.
Hâm Đức hoàng đế đưa tay nâng Trân Phi đang khóc đậy, hòa nhã nói:
“Ngọc Oanh, lúc nãy không phải trẫm muốn thế đâu, chẳng qua hai ngày hôm nay chuyện phiền não nhiều quá.”
“Bệ hạ.”
Trân Phi u oán tựa vào vai của Hâm Đức hoàng đế.
Ta hung hăng nhìn vào cái lưng của hắn, xem ra chuyện vừa rồi chỉ là hắn nhất thời nổi giận, chứ không biết chuyện giữa ta và Trân Phi, cái đao treo trên đầu cũng được hạ xuống.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Trẫm dự định xây dựng một tân cung ở phía đông nam của Linh quận.”
Ta kinh ngạc nói:
“Chẳng nhẽ phụ hoàng định dời đô?”
Hâm Đức hoàng đế lắc đầu nói:
“Ta đã tìm người xem xét, mấy năm gần đây Đại Khang tai họa không ngừng, tất cả đều có quan hệ với vị trí của hoàng cung. Khi tân cung xây dựng thành, ta sẽ hạ chỉ thu Linh quận về địa giới của Khang Đô, phát triển nó thành một tòa thành thị lớn nhất trong tám nước.”
Ta cẩn thận nhắc nhở:
“Công trình này tổn hao của cải rất lớn, lấy tài lực hiện nay của Đại Khang, sợ rằng...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ta cũng tính toán qua rồi, thu nhập thuế trong vòng ba năm của Đại Khang sẽ đủ xây dựng một tòa tân cung.”
Ta biết hắn đã quyết định, đương nhiên không dám khuyên nhiều.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Chuyện xây dựng tân cung phải tiến hành cho sớm, nghe nói gần đây Tuyên Thành báo điềm lành, phát hiện một lượng lớn khoáng sản. Để tránh cho dân chúng khai thác lung tung, ta quyết định thu toàn bộ số tài nguyên này về tay của triều đình.”
Trong lòng ta mắng chửi Hâm Đức hoàng đế vô số lần, rõ ràng hắn cướp của ta mà. Tuyên Thành vừa mới khởi sắc, nếu như hắn thu hết toàn bộ tài nguyên, thì ta làm sao đối với mặt những thương nhân kia đây?
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng, hài nhi cho rằng chuyện này không thể nóng vội.”
Hâm Đức hoàng đế sắc mặt lạnh băng, nói:
“Ngươi không đáp ứng?”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện trong vương thổ Đại Khang, sao hài nhi lại dám không đáp ứng, nhưng mà hài nhi và những thương nhân kia đã ký kết khế ước, cho họ thuê số mỏ tài nguyên kia. Bây giờ mới nhìn thấy lợi nhuận, triều đình đã thu hồi, vậy thì thử hỏi sau này còn có thương nhân nào xuất lực vì triều đình nữa?”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Bọn họ thân là con dân Đại Khang, đương nhiên phải có trách nhiệm lo lắng cho đất nước.”
“Phụ hoàng, hài nhi có một biện pháp tốt, ta sẽ để cho những thương nhân kia kinh doanh các mỏ, triều đinh sẽ ra quy định, toàn bộ số than đá sản xuất ra sẽ do triều đình thu mua, vừa tiện cho chúng ta, lại có lợi cho thương nhân, người nghĩ thế nào?”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Đây cũng là một biện pháp.”
Ta lại nói:
“Về phương diện giá tiền, chúng ta sẽ ưu đãi cho họ, nếu không thì sẽ không kích thích được sự hăng hái của mọi người.”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Chuyện này ngươi tự làm đi, nhưng mà thu nhập phải toàn bộ nộp lên triều đình.”
Ta vui mừng vô cùng, xem ra Hâm Đức hoàng đế không phải là không biết tình huống của Tuyên Thành, hắn chỉ muốn tài phú từ khoáng sản mà thôi.
Chuyện này nhất định có người đứng sau lưng đưa đẩy, nhưng mà do ta quản lý, thì ta tin rằng mình vẫn khống chế được đại cục.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế lúc này mới nhìn vào bình tro cốt của Dận Tường, nhẹ giọng than thở:
“Trong số hoàng nhi của trẫm, thì Dận Tường là người nghe lời nhất. Nó nhu thuận từ nhỏ, luôn biết rõ tâm sự của ta... vậy mà không ngờ tới lại chết tha hương…”
Trong lời nói của hắn có chút thổn thức, hai giọt lệ rơi ra.
Trân Phi ôn nhu khuyên nhủ:
“Bệ hạ, cuối cùng Dận Tường cũng lá rụng về cội, người không nên bi thương quá mức.”
Hâm Đức hoàng đế nhìn ta một cái nói:
“Có thể mang tro cốt của Dận Tường trở về, ngươi cũng lập được một đại công, việc tự tiện đồng ý chuyện cầu hôn tạm thời bỏ qua, hai ngày tới ngươi lo lắng giúp ta tang sự của Dận Tường.”
“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
Hâm Đức hoàng đế thở dài một hơi nói:
“Trẫm thực sự đã già rồi...”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi