Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Thâm Cừu (1)
ở dĩ ta còn ở lại, là vì có một nguyên nhân trọng yếu, chính là đem thư của Tiền Tứ Hải giao cho Bắc Hồ phú thương Xích Lỗ Ôn.
Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn ở vào thành nam Ô Khố Tô, nơi này là nơi ở của những vương công quyền quý Bắc Hồ. Xích Lỗ Ôn ở Ô Khố Tô danh khí rất lớn, ta và Nhã Khắc dễ dàng tìm được phủ đệ của hắn.
Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn cũng không xa hoa như trong tưởng tượng, toàn bộ kiến trúc được làm từ Hồng quật thạch của Bắc Hồ xây dựng thành, trên nóc nhà được bao phủ mới những lớp da, trông thì chỉ hơn nhà dân một chút.
Ta báo thân phận cho người canh cửa, không lâu sau người kia trở ra, tươi cười mời chúng ta vào trong viện, trong viện cũng không trồng hoa cỏ gì cả, mà toàn là đại thụ che trời.
Có một người mặc áo xám đang ngồi dưới bóng cây đọc sách, hắn không thô kệch như những người Hồ bình thường, sắc mặt rất trắng, mày kiếm mắt sáng, dưới cằm là râu ba chỏm, không giống râu cuộn như người Hồ khác, nước da có vẻ hơi vàng, đây là ký hiệu đã nhận biết hắn là người dị tộc.
Hắn buông cuốn sách, mỉm cười đứng dậy, đi tới trước mặt ta, nói:
“Người tới có phải là Đại Khang Bình vương?”
Ta mỉm cười nói:
“Chính là tại hạ!”
Xích Lỗ Ôn nhiệt tình nắm cánh tay của ta, dẫn ta tới bên gốc cây đại thụ ngồi xuống, sau đó lại bảo nô bộc mang cho ta một chén Tô Du trà nóng hổi.
Ta nhấp một ngụm trà, nhưng không cảm nhận thấy trong Tô Du trà có loại tinh túy trời đất gì cả, thay vào đó là một mùi thơm nhàn nhạt, nếu như ngẫm kỹ thì trà vị có vẻ giống như thạch trà Long Tĩnh.
Xích Lô Ôn cười nói:
“Bình vương có nhận ra điểm khác biệt gì trong chén trà Tô Du này không?”
Ta có chút mê hoặc nói:
“Bên trong nó hình như có trà vị của Long Tĩnh.”
Xích Lô Ôn cười ha hả nói:
“Bình vương quả nhiên lợi hại, ta đã cải tiến loại Tô Du trà bình thường, sau bao lần nếm thử mới làm ra được. Tây hồ trà Long Tĩnh chính là khắc tinh của loại mùi vị này, nhưng mà muốn kết hợp lại với Tô Du trà, thì chỉ có cách lấy những lá non hình răng cưa ở ngọn trà mà thôi.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không nghĩ tới Xích Lỗ Ôn này lại là một người phong nhã.”
Xích Lỗ Ôn cười nói:
“Bình vương nhất định cảm thấy tại sao ta là một người Hồ, nhưng lại hứng thú với văn hóa trung nguyên, thực không dám dấu diếm, mẫu thân của ta chính là người Hán.”
Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, thảo nào Xích Lỗ Ôn này khi mới nhìn trông có vẻ giống người Trung Nguyên, hóa ra trong mình hắn mang hai dòng máu Hán, Hồ.
Ta mỉm cười nói:
“Không biết lệnh đường nguyên quán ở đâu?”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Mẫu thân của ta chính là người Đại Hán, lúc người và phụ thân ta thành thân thì đi tới Bắc Hồ.”
Ta gật đầu nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh có từng trở lại quê nhà chưa?”
Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói:
“Mấy năm nay phạm vi buôn bán của ta chỉ ở hai nước Yến, Hàn, chưa từng lui tới những nước khác ở Trung Nguyên.”
Ta lấy phong thư của Tiền Tứ Hải đưa cho Xích Lỗ Ôn, nói:
“Trước khi Dận Không tới Bắc Hồ, được hảo bằng hữu Tiền Tứ Hải đưa cho phong thư này, nói muốn tận tay giao cho Xích Lỗ huynh.”
Xích Lỗ Ôn cầm phong thư, không nhìn mà ném qua một bên.
Ta kinh ngạc nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh không muốn xem bên trong viết gì hay sao?”
Xích Lỗ Ôn cười nhạt nói:
“Cho dù làm việc vì cũng phải có hai chữ thành tín, người buôn bán cũng như vậy. Nếu như Tiền Tứ Hải đã đáp ứng ta là tới Bắc Hồ gặp mặt nói chuyện, bây giờ lại thất ước. Từ nay ta cũng nhận rõ con người và phẩm tính của hắn, còn muốn ta làm ăn với hắn nữa hay sao?”
Ta lặng lẽ không nói gì, Xích Lỗ ôn nói câu này làm ta không thể phản bác được.
Lần này Tiền Tứ Hải không dám theo ta tới đây, đó là sợ cái chết của An vương có thể khiến thế cục Bắc Hồ và Đại Khang chuyển biến xấu, hắn lo lắng an toàn của bản thân mình, không ngờ là một bước lùi của hắn lại để vuột mất cơ hội thành công.
Xích Lỗ Ôn cười nói:
“Bình vương có biết ta buôn bán thứ gì không?”
Ta cười nói:
“Nghe nói phần lớn dê bò của Bắc Hồ đều phải qua bàn tay của Xích Lỗ Ôn huynh tiêu thụ ra ngoài, không biết thật hay giả?”
Xích Lỗ Ôn thản nhiên nói:
“Điều này cũng không khuếch đại chút nào.”
Ta thưởng thức nhìn hắn, tên thương nhân Bắc Hồ này đúng là không tầm thường.
Xích Lỗ Ôn nói:
“Ta có một việc làm ăn muốn nói chuyện với Bình vương.”
Ta ha hả cười nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh ta không phải là người buôn bán.”
Xích Lỗ Ôn cười nói:
“Ta biết, nhưng Bình vương cũng biết, cho dù một quốc gia nào đi chăng nữa, cũng phải có thương nhân làm trụ cột, nếu như không có họ, kinh tế suy yếu, thực lực của một nước sẽ giảm mạnh.”
Trong lòng ta không khỏi chấn động, nhìn về phía Xích Lỗ Ôn nói:
“Nguyện nghe huynh nói rõ.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Làm một thương nhân biểu hiện bên ngoài là buôn bán, nhưng mà trên thực tế lại không khác chút vào với người hoạt động ở chính trường. Tất cả đều phải củng cố bên trong, đối ngoại bên ngoài, tích lũy tài phú, mở rộng con đường phát triển của mình.”
Ta gật đầu cười.
Xích Lỗ Ôn nói:
“Bình vương chắc đã nghe nói, Bắc Hồ sắp chuẩn bị chiến tranh với Đông Hồ.”
Ta lại gật đầu một cái nói:
“Đúng là ta đã nghe nói qua chuyện này.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Chuyện này với ta mà nói là một cơ hội tốt, hai nước giao chiến sẽ cần một lượng vật liệu chiến tranh rất lớn, nếu chuẩn bị tốt ta có thể trở thành người cung ứng cho Bắc Hồ.”
Hắn thấp giọng nói:
“Người ta thường nói chiến mã là đặc sản của Bắc Hồ, thế nhưng ngũ cốc, bông vải, dược liệu, binh khí đều khan hiếm. Nếu như một ngày chiến hỏa bùng phát, cung sẽ không đủ cầu. Hai nước Yến, Hàn lại quá nhỏ, lấy thực lực của họ không thể cung cấp đủ nhu cẩu cho ta.”
Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn về phía ta nói:
“Bình vương có... kiến nghị gì không?”
Ta lập tức hiểu ý của hắn, rõ ràng hắn muốn mời ta trở thành bạn làm ăn.
Ta mỉm cười nói:
“Xích Lỗ Ôn huynh coi trọng Dận Không ở điểm nào nhất?”
Xích Lỗ Ôn ha hả cười nói:
“Ta nghe nói đại hãn đã đem Lục Hải Nguyên trả lại cho Bình vương.”
Ta cười nói:
“Tin tức của huynh quả nhiên linh thông.”
Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói:
“Ta cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, thương nhân cũng như chính gia, một thương nhân ngồi trong nhà phải biết tin tức xa ngoài ngàn gặm. Huống chi chuyện xảy ra ở bên trong Ô Khố Tô thành, sao có thể không biết được.”
Ta và hắn cùng nở nụ cười.
Xích Lỗ Ôn nói:
“Bình vương nên biết, Lục Hải Nguyên không chỉ là một đồng cỏ, mà còn là giải đất nằm giữa ba nước Bắc Hồ, Khang quốc, Yến quốc, là vị trí tiến hành giao dịch tốt nhất giữa ba nước.”
Ta gật đầu.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi