Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Bộ Lạc (1)
rong đám người, có một gã hán tử tráng kiện bước ra, hắn lớn tiếng nói:
“Nhã Khắc, bọn họ dùng Phổ Mạn uy hiếp chúng ta, họ không phải người tốt, tại sao phải cứu hắn.”
Tên nam tử người Hồ tên là Nhã Khắc lạnh lùng nhìn hán tử kia một cái nói:
“Mông Lý Đa, nơi này do ai chỉ huy?”
Mông Lý Đa căm giận bất bình trợn mắt nhìn Nhã Khắc, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Phổ Mạn lại rất tha thiết.
Ta cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi không muốn nàng ta chết, thì nghiêm chỉnh lui về sau.”
Nhã Khắc lấy một lọ thuốc trị thương từ bên hông rồi hướng ta nói:
“Ta cần ngươi phối hợp.”
Ta gật đầu, hai tay cầm lấy đoạn mâu cụt.
Nhã Khắc thắp giọng nói:
“Rút!”
Ta nhanh chóng rút đầu mâu ra, Nhã Khắc lập tức bịt vào miệng vết thương, dịch thể màu lam đặc sệt chuẩn xác bịt kín miệng vết thương, máu tươi cũng ngừng chảy.
Môi Đường Muội giật giật, từ trong hôn mê tỉnh lại.
“Đường Muội!”
Phổ Mạn khóc lóc chạy tới, Sở Nhi cũng rời trường thương, không cản trở nàng ta.
Khuôn mặt không còn chút máu nào của Đường Muội lộ ra vẻ tươi cười:
“Ngươi không có chuyện gì... thật tốt quá…”
Phổ Mạn lại càng khóc thê thảm hơn, lúc này biểu hiện của nàng không phải là giả vờ. Ta âm thầm cảm thán, sớm biết như vậy thì cần gì phải lập kế hại chúng ta.
Nhã Khắc lại tìm một mảnh lụa trắng băng bó vết thương cho Đường Muội, không nghĩ tới những người hồ này lại tinh thông thuật liệu thương (chữa thương - xử lý vết thương).
Trải qua những chuyện xảy ra này, đôi bên đều bỏ đi ý niệm tranh đấu trong đầu. Ta bảo Đột Tạ và Vương Chính dùng cành cây làm một cái cáng cứu thương, muốn khiêng Đường Muội đi, nhưng Phổ Mạn lại đột nhiên đứng chắn trước mặt, nói:
“Không được đi!”
Ta cười nhạt nói:
“Phổ Mạn cô nương còn muốn làm cái gì, chẳng nhè muốn ngươi sống ta chết, cô mới chịu hài lòng”
Phổ Mạn nước mắt rơi như mưa, dịu dàng nói:
“Thương thế của Đường Muội quá nặng, các ngươi lại không hiểu thuật trị thương, nếu như tiếp tục kiên trì chỉ sợ hắn dữ nhiều lành ít.”
Nhã Khắc nói:
“Muội muội của ta không lừa các ngươi, không bằng các ngươi theo ta đến Xuyên Vân Cốc, tạm thời nghỉ tạm hai ngày, đợi khi thương thế của hắn ổn định mới quyết định?”
Sở nhi giật giặt vạt áo của ta, nhẹ giọng nói:
“Muội thấy Phổ Mạn này đã động chân tình với Đường Muội, hiện giờ nàng ta đang hổ thẹn về chuyện làm bị thương Đường Muội. Huống chi Đường Muội bị thương không nhẹ, nếu như chúng ta tiếp tục đi, thì đối với hắn không có lợi.”
Nếu như ta tiếp tục đi, đúng là có chút mạo hiểm, thế nhưng để cho những người Hồ này cứu trị Đường Muội, cũng không biết là họ có đột nhiên đối phó chúng ta hay không.
Khi chúng ta tới hang ổ của bọn chúng, rất có khả năng là đưa dê vào miệng cọp.
Phổ Mạn lớn tiếng nói:
“Ta biết các ngươi không tin tưởng ta, thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi mang Đường Muội đi!”
Nàng đi tới trước mặt ta, cầm trường mâu chỉ gáy của mình nói:
“Nếu như ngươi lo lắng, ta có thể làm con tin cho các ngươi!”
Mông Lý Đa giận dữ hét:
“Phô Mạn. Cái tên Hán nhân này đáng giá cho ngươi làm như vậy ư?”
Trong đôi mắt đẹp của Đường Muội lệ lại rơi ra, nàng thâm tình nhìn Đường Muội nói:
“Từ khi hắn không để ý tới tính mạng cứu ta, ta đã thích hắn rồi, kiếp này trong lòng ta chỉ có một hình bóng là hắn mà thôi.”
Hồ nữ quả nhiên khác hẳn với nữ tử người Hán, yêu hận đều mãnh liệt, chỉ cần việc nàng ta đứng trước mặt mọi người công khai chuyện mình yêu Đường Muội, thì những nữ tử người Hán khác đã không bằng rồi.
Trong lòng ta thầm than, phản cảm đối với Phổ Mạn đã biến mất không còn tăm hơi.
Mông Lý Đa không cách nào kiềm chế được ghen tỵ trong lòng, điên cuồng hét lên một tiếng, rút chủy thủy bên hông xông tới chỗ Đường Muội.
Xem ra hắn đối với Phổ Mạn cũng thâm tình, thấy trong lòng nàng ta đã có người khác, hắn không thể nào chịu đựng được.
Phổ Mạn giang hai tay, cản trước người Mông Lý Đa, nổi giận nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Mông Lý Đa phẫn nộ tới cực điểm, thân hình của hắn run lên, hắn lớn tiếng quát:
“Tránh ra, ta muốn giết tên Hán nhân này!”
Phổ Mạn cố sức cắn cắn môi, bỗng nhiên vung tay phải, tát một cái vào mặt của Mông Lý Đa, lớn tiếng nói:
“Nếu như ngươi muốn giết hắn thì giết ta đi!”
Mông Lý Đa bị đánh làm cho ngây ngốc, trong hai mắt đầy tơ máu, thần tình đáng sợ cực kỳ, bờ môi của hắn run lên nói:
“Ngươi lại vì một tên Hán nhân mà đánh ta…”
Nhã Khắc rất sợ Mông Lý Đa kích động làm tổn thương tới Phổ Mạn, phất phất tay, từ trong đội ngũ có bốn gã tráng hán xông lên áp chế hắn.
Mông Lý Đa cũng không phản kháng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương, hiển nhiên là bị cái bạt tai của Phổ Mạn làm thương tâm tới cực điểm.
Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, ta quyết định mang Đường Muội tới Xuyên Vân cốc tạm thời nghỉ ngơi, đợi khi thương thế của hắn ổn định rồi tính tiếp.
Phổ Mạn quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, luôn luôn đứng trong đội ngũ của chúng ta.
Biểu hiện bảo vệ Đường Muội của nàng lúc nãy làm chúng ta cảm động, nên ta cũng không đối đãi với nàng như đối đãi với con tin, để cho nàng ta tự mình chiếu cố Đường Muội.
Thông qua miệng của Vương chính, ta được biết người Xoa Tháp tộc bình thường không ở vùng này, hoạt động của bọn họ là ở phía Tây bắc của Âm Sơn, khôngbiết vì sao lại xuất hiện ở đây.
Thương thế của Đường Muội dần ổn định, điều này làm cho tâm tình của Phổ Mạn bình tĩnh lại nhiều.
Nàng nói cho chúng ta biết, bộ tộc du mục ở Âm Sơn rất đông, thường vào mùa xuân sẽ di chuyển lên phía tây bắc Âm Sơn chăn nuôi.
Thế nhưng không ngờ tới là phía Bắc Hồ bỗng nhiên tăng cường quân đội trú quân ở Âm Sơn, chỉ trong vòng nửa năm binh lực đã tăng thêm hơn mười vạn người, chúng đã đuổi họ tới nơi này.
Ta ngơ ngác, những bộ lạc này tuy rằng không thuộc về sự quản hạt của Bắc Hồ, thế nhưng tổ tiên của họ vẫn có quan hệ với Bắc Hồ, trước giờ Bắc Hồ đều cho phép bọn họ chăn thả ở Âm Sơn sao tự nhiên lại cải biến chủ ý?
Mà ở Âm Sơn này cũng chỉ có mấy bộ lạc, sao phải tăng hơn mười vạn binh lính?
Ta bỗng nhiên nghĩ đến phía tây bắc Âm Sơn tiếp giáp với dãy Thiên Lĩnh, chẳng nhẽ Bắc Hồ muốn tập kết binh lực đối phó Đông Hồ, hoặc là có mưu đồ bất chính với Đại Khang ở phía Nam?
Quân tình trọng yếu như vậy, tại sao Đại Khang lại không hề hay biết, lúc ta ở Tuyên Thành, Trử Đại Tráng cũng không đề cập tới.
Xem ra năng lực xử lý quân vụ của Trử Đại Tráng cũng tạm được, nếu không sẽ bị mấy bộ lạc này quấy rầy quanh năm.
Sở nhi có chút kỳ quái hỏi thăm:
“Phổ Mạn, ngươi là người Hồ, sao không trở lại Bắc Hồ?”
Phổ Mạn nhẹ giọng than thở:
“Sở nhi muội tử có điều không biết, trong Âm Sơn này có bốn bộ Xoa Tháp tộc, Cát Khắc Lạp tộc, Nặc Lan tộc, Mục Kỳ tộc, tổ tiên của chúng ta đều cùng với Bắc Hồ Bột Nhi Kim tộc xưng hùng thảo nguyên, nhưng sau đó đều bị Bột Nhi Kim tộc đánh bại, thảo nguyên cũng bị bọn họ thống nhất. Chúng ta may mắn chạy thoát tới Âm Sơn, những năm gần đây họ chưa từng buông tha ức hiếp và chinh phạt, tộc nhân của chúng ta không ngừng giảm thiểu…”
Nói tới chỗ này, thần tình Phổ Mạn có vẻ buồn bã, hiển nhiên là thương tâm vì tộc nhân của mình.
Ta nói thầm:
“Ngươi chỉ biết là sầu não cho số phận tộc nhân của mình, thế nhưng lúc ngươi đánh cướp người Hán chúng ta, sao lại không có gì đồng tình?”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi