People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Âm Sơn (3)
ở nhi gật đầu cười, ta đưa tay cầm một trái cây khác, khi đưa vào mồm thì thấy nó chua vô cùng, oa một tiếng phun ra, dùng vẻ mặt đau khổ nói:
“Cái quả này chua quá.”
Sở nhi nếm thử một miếng nói:
“Sao muội lại không cảm thấy?”
Ta ha hả cười nói:
“Không phải là muội có rồi chứ?”
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Sao nhanh như vậy được, tháng trước muội vẫn có...”
Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng ta lại tiến về phía Xuyên Vân cốc, sơn đạo gồ ghề, càng đi đi càng khó khăn, về sau chúng ta phải xuống ngựa mà đi.
Phổ Mạn đi đầu tiên, chân nàng ta dường như đã khôi phục bình thường, ôm con Tuyết Nhung Nhĩ, vui vẻ hát dân ca, lời ca du dương dễ nghe, làm cho chúng ta mê mẩn.
Vương Chính giải thích:
“Bài hát mà Phổ Mạn hát là bài mà người Hồ thường hát nhất.”
Đột Tạ ở phía sau, nói:
“Đây không phải là bài ở vùng này, bởi vì thuộc hạ ở Đông Hồ cũng được nghe, Phổ Mạn cô nương đúng là hát rất hay.”
Trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ đến, bài hát này có phải là báo tin cho người khác hay không, nếu như dùng phương thức này kéo địch nhân tới, đúng là không tìm ra vết tích.
Sở Nhi dường như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta cẩn thận một chút là hơn.”
Tiếng ca của Phổ Mạn bỗng nhiên ngừng lại, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, nhìn Sở Nhi nói:
“Sở nhi muội tử, ta... muốn vào trong rừng một chút...”
Thấy nàng xấu hổ như vậy, ta cũng đoán được tám phần mười là nàng muốn đi vệ sinh, ở đây nhiều nam nhân như vậy, đương hiên là mở miệng khó khăn.
Ta lặng lẽ hướng Sở nhi nháy mi, Sở nhi lập tức hiểu ý, dịu dàng cười nói:
“Ta với tỷ tỷ cùng đi.”
Hai người đi vào trong rừng, ta xoay người hướng Vương Chính nói:
“Ngươi tới phía trước nhìn xem.”
Vương Chính lĩnh mệnh tiến lên xem xét tình hình, ở đây cách Xuyên Vân Cốc không xa, ta không muốn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Đường Muội biết hành động đó của ta là hoài nghi Phổ Mạn, nhưng không nói gì ôm con sơn dương vào trong ngực.
Ta cười vỗ vỗ vai hắn, không nghĩ tới Đường Muội là một hán tử thô lỗ mà cũng biết nhu tình.
Có Sở nhi giám sát, Phổ Mạn đương nhiên là không có cơ hội chạy trốn, ta tình nguyện tin mình đa nghi, còn hơn là coi Phổ Mạn là nữ hài thiện lương, nếu không có gì thì Đường Muội đúng là đã tìm được mối nhân duyên tốt.
Sở nhi hướng ta cười cười, ý nói Phổ Mạn không nói dối.
Ta thở dài một hơi, bảo mọi người tiếp tục tiến lên.
Khi tới gần Xuyên Vân Cốc, sơn đạo ngày càng hẹp, hai bên sơn đạo cây cối um tùm như che trời, ánh mặt trời không cách nào chiếu xuống được.
Phổ Mạn không hát nữa, mà dường như vểnh tai nghe ngóng thanh âm của móng ngựa, con đường càng lúc càng vui vẻ.
Bỗng nhiên từ trong sơn đạo có hàng ngàn con chim bay ra, tiếng tuấn mã hí lên, chứng tỏ có chuyện xảy ra.
Ta ‘xoẹt’ một tiếng rút trường đao, dừng bước, nhưng đợi một lúc vẫn không có gì, có khả năng là chúng ta sợ bóng sợ gió.
Phổ Mạn chỉ về phía trước nói:
“Còn hơn một dặm nữa là tới Xuyên Vân Cốc.”
Nàng cười duyên dẫn đường, nhưng bỗng nhiên đạp trúng một cái tròng, cái dây lập tức thít lại, treo ngược nàng lên phía trên.
Chuyện phát sinh bất ngờ, chúng ta không kịp phản ứng.
“Cẩn thận!” Đường Muội muốn cứu viện thì đã muộn.
Đường Muội giận dữ quát một tiếng, chân trái điểm một cái lên lưng ngựa, thân hình lặp tức bay lên, trường đao chém tới cái dây đang treo Phổ Mạn. Cùng lúc đó, có ba mũi tên ở trong rừng bắn về phía hắn.
Đường Muội thân hình không dừng lại trên không trung, mà lại xoay người ba vòng, trường đao đánh rơi toàn bộ số mũi tên, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới bên người của Phổ Mạn, ánh đao lướt qua, thân hình Phổ Mạn lập tức rơi xuống.
Đường Muội đưa tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
Đột Tạ cùng hơn mười võ sĩ lập tức hướng về phía có mũi tên phóng đi.
Ta lớn tiếng nói:
“Quay lại, chúng ta phải lập tức ra khỏi con đường này.”
Sau đó ta cùng Sở nhi hướng về phía cốc khẩu chạy đi, thắp giọng nhìn Vương Chính nói:
“Dùng nỏ tiễn nhắm vào Phổ Mạn, nếu nàng ta có bất kỳ dị trạng gì lập tức bắn chết.”
Vương Chính ngơ ngác, gật đầu.
Khi xuyên qua phiến rừng rậm này, tình hình trước mắt lại làm ta kinh hoảng hơn.
Phía trước có một đội quái nhân vây quanh chúng ta, trong tay họ cầm đủ loại binh khí, trong miệng gào thét không ngừng.
Ta đơn giản đánh giá đối phương một chút, họ có khoảng hơn trăm người, thân hình to lớn, cường tráng vô cùng.
Những chiến sĩ người Hồ này đi tới cách chúng ta chừng hơn mười trượng thì dừng lại, ánh mắt tràn ngập hung quang, tràn ngập sát khí.
Ta đã sớm biết những Âm Sơn Hồ Lỗ này toàn là những Đấu Sĩ dũng mãnh, bên ta tuy rằng toàn là cao thủ lấy một chọi mười, nhưng địch nhân đông đảo, tốt nhất là nên cẩn thận đối phó.
Ở giữa đội ngũ có một Hồ nam tử cao giọng quát lớn:
“Đem tài vật và nữ nhân lưu lại, ta tha cho các ngươi rời đi.”
Ta cười lạnh nói:
“Vậy xem các ngươi có bản lĩnh này hay không.”
Đám người Hồ ha ha cười lớn, thúc vào lưng tọa kỵ, giơ trường mâu, đằng đằng sát khí lao tới chỗ chúng ta.
Đường Muội cúi người tháo trường mâu ở dưới bụng ngựa, tay trái quất vào mông ngựa một roi, dẫn đầu lao tới đám người Hồ kia.
Kinh nghiệm chiến đấu của đám người Hồ phong phú, thẳng lưng, đâm vào ngựa của Đường Muội, họ thực hành chiến thuật, muốn đả thương người thì phải đả thương ngựa trước.
Đường Muội sao có thể cho hắn thực hiện được ý đồ, trường mâu cũng bung ra, chặn đứng đầu mâu của đối phương.
Những người khác tiến lên công tới chúng ta, bình thường ta sử dụng tường đao, thế nhưng ở dưới cục diện phối hợp tấn công, sử dụng trường mâu sẽ có thêm được lợi thế, vung, chọc, quét có uy lực lớn hơn.
Sở nhi và ta sóng vai chiến đấu, lực lượng của nàng tuy kém ta một chút, nhưng chiêu thức lại tinh xảo hơn ta.
Đám người Hồ xung quanh chúng ta kêu thảm thiết không ngừng, không ít người rơi xuống ngựa.
Chúng ta cũng không muốn đại khai sát giới, chỉ muốn cho đám người Hồ này biết khó mà lui, giết chóc chỉ kích khởi hung tính của bọn họ, làm cho cục diện không cách nào thu xếp ổn thỏa được.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi