Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Yêu Thương (2)
rong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một bức họa mặt: có một tiểu nữ hài hỏi ta:
“Tiểu ca ca, huynh rõ ràng là con trai, sao lại khắc tên con gái?”
Rồi lại một bức tranh khác hiện lên, một nữ hài mặc y phục màu đỏ ngã xuống hồ sen đã đông cứng, nam hài kia không để ý tới nước lạnh nhảy xuống cứu nàng lên…
Bé trai kia an ủi nữ hài đang khóc sướt mướt...
Tĩnh Đức phi cầm trúc trượng hung hăng đánh vào lưng của nam hài quát:
“Nói! Là ai đây Tiểu Đinh Đương ngã xuống nước?”
Những mảnh nhỏ của bức tranh đã liên hệ lại với nhau, khó trách ta có một ấn tượng nào đó với Lâm Sở Nhi, nhưng vẫn nghĩ không ra.
Bởi vì ta đã quên mất nữ hài tử kia, cho nên không biết tiểu cô nương mình cứu là Lâm Sở Nhi.
Ta ngơ ngác nhìn Lâm Sở Nhi, ngàn vạn lần không ngờ nàng lại khắc sâu ký ức kia vào lòng tới như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn còn nhớ tới tiểu nam hài đã cứu nàng từ trong hồ sen lên.
“Tiểu Đinh Đương...”
“Bình ca ca...”
Từ đôi mắt của Lâm Sở Nhi có hai giọt lệ kích động rơi xuống.
Nói tới chuyện này thì phải ngược dòng thời gian trở lại hơn mười năm trước, khi đó ta ở trong hoàng cung gặp một cô bé, nàng ở trên mặt băng của hồ sen trong Vĩnh Thọ cung chơi đùa.
Bỗng nhiên mặt băng vỡ ra, nàng từ bên trên ngã xuống nước, xung quanh lại không có ai khác ở bên, đúng lúc ta đi ngang qua đã liều lĩnh nhảy xuống cứu nàng.
Ta còn nhớ rõ, lúc đó ta mang theo nàng trốn vào trong hòn giả sơn gần đó sưởi ấm và hong khô quần áo, khi nàng nhìn thấy cái bùa hộ mệnh trên ngực của ta, lại nhìn thấy chữ ở mặt sau, cho nên gọi ta là Bình ca ca.
Khi Tĩnh Đức phi tìm được chúng ta, đã từng hung hăng đánh ta một trận, vì để tránh cho mẫu thân lo lắng, ta không nói chuyện này ra.
Chuyện này theo thời gian dần dần mờ nhạt trong ký ức, thậm chí năm sau có gặp Lâm Sở Nhi ở trong hoàng cung, ta cũng khó mà nhớ nổi nàng là nữ hài ngã xuống nước.
Ta mỉm cười nói:
“Bây giờ ta mới hiểu, tại sao nàng không vui hóa ra trong lòng nàng chỉ có vị trí cho Bình ca ca mà thôi.”
Lâm Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng cúi đầu xuống, trong đôi mắt đẹp của nàng bây giờ tràn ngập lạnh lùng và e thẹn, nàng không ngờ tới Bình ca ca trong trái tim nàng lại là ta.
Vách ngăn lúc trước đã hóa thành mây khói, thay vào đó là hạnh phúc ngọt ngào vô tận.
Lâm Sở Nhi đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức lấy ra một cái mặt nạ đã phai màu, đi tới bên cạnh ta, nói:
“Năm đó huynh đưa cho muội muội vẫn giữ bên người.”
Trong lòng ta cảm động khó mà diễn ta được, ta không nghĩ tới chuyện nhỏ nhặt như vây mà Lâm Sở Nhi lại nhớ tới tận bây giờ.
Ta mỉm cười nói:
“Ta thật không ngờ, nữ hài tử năm đó ngã xuống hồ sen lại là muội, ta hầu như đã quên mất chuyện này...”
“Muội không bao giờ quên!”
Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói.
Ta nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng, Lâm Sở Nhi kích động đỏ bừng, nàng chậm rãi ngôi ở bên cạnh ta, lấy hết dũng khí dựa vào vai của ta.
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Dịch An:
“Tiểu chủ nhân, Ung vương thiên tuế tới.”
Ta và Lâm Sở Nhi lưu luyến đứng lên, nói:
“Ta đi ra ngoài một chút.”
Lâm Sở Nhi lo lắng nói:
“Thế nhưng thương thế của huynh...”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này không ngại, hoàng thúc tìm ta chắc là có chuyện, nếu ở chỗ này gặp người thì có chút bất kính.”
Lâm Sở Nhi cẩn thận khoác thêm áo bào cho ta, từ khi nàng biết ta là Bình ca ca trong lòng, thì biểu hiện ra tất cả nhu tình của mình.
Ta thầm kêu may mắn, năm đó tiểu nam hài là ta, chứ nếu là một vị hoàng huynh khách thì cả đời này ta phải sống với người có bóng hình khác trong lòng, những phiền muộn tích tụ nhiều ngày không thổi mà bay.
Đi tới phòng khách, Ung vương đã đợi ở đó rất lâu, thấy ta tới hắn cuống quít đứng lên nói:
“Hoàng chất, thương thế của ngươi thế nào?”
Ta cầm tay hắn rồi ngồi xuống, nói:
“Hoàng Thúc yên tâm, chẳng qua chỉ là bị thương da thịt, không có chuyện gì.”
Ung vương lúc này mới yên lòng, hắn hạ giọng nói:
“Bệ hạ nghe nói ngươi bị ám toán có chút tức giận, lúc nãy đã triệu tập các vị hoàng tử lại, hung hăng mắng một trận.”
Ta không ngờ Hâm Đức hoàng đế lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, có chút kinh ngạc hỏi:
“Thế nào? Phụ hoàng hoài nghi chuyện này có quan hệ với các vị hoàng huynh?”
Ung vương nói:
“Hoàng thành hộ vệ quân không bắt được sát thủ ám sát ngươi, nhưng lại bắt vài tên không có liên quan. Dưới sự nghiêm hình bức cung của Tả tướng quốc, có người đã thừa nhận là mình tự tay đâm ngươi.”
Ta chau mày, không nghĩ tới chuyện này lại rơi vào trong tay của Tả Trục Lưu.
Ung vương nói:
“Từ trước đến nay Tả Trục Lưu chỉ tận lực cho Cần vương Dận Lễ, ta lo lắng hắn nhân cơ hội này xoay mũi giáo vào Hưng vương.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng rất kiêng kị chuyện các huynh đệ tàn sát lẫn nhau, chuyện này sợ rằng sẽ không kết thúc một cách đơn giản, ta phải vào cung báo cáo với phụ hoàng chuyện này.”
Ung vương nói:
“Ta tới phủ tướng quốc thám thính một chút, xem mũi giáo của Tả Trục Lưu hướng vào đâu.”
Ung vương vừa rời đi, ta cũng gọi Trần Tử Tô tới, đem tình hình hiện tại nói lại cho hắn một lần.
Trần Tử Tô thì cảm thấy không ổn than thở:
“Công tử, Tả Trục Lưu này muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện, cho dù mũi giáo lần này có chỉ vào Hưng vương hay không, thì trong cũng sẽ trải qua một hồi sóng gió.”
Ta gật đầu nói:
“Ta cũng dự cảm được chuyện này, nên muốn lập tức gặp phụ hoàng, tận lực hóa giải.”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Dựa theo lời công tử nói thì Tả Trục Lưu sẽ châm cho ngọn lửa này biến thành trận đại hỏa hoạn, hắn muốn đốt như thế nào, thì không ai dự liệu được.”
Trở lại gian phòng, Lâm Sở Nhi thấy ta thần tình ngưng trọng, lo lắng tiến lên đón:
“Điện hạ, có chuyện gì không?”
Ta cười nói:
“Không có chuyện gì, phụ hoàng lo lắng cho thương thế của ta, ta phải vào cung gặp mặt phụ hoàng cho người bớt lo.”
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi hiện lên sự hoài nghi, lý do này của ta quá mức gượng ép, nàng nhẹ giọng nói:
‘‘Muội đi theo huynh.”
Ta lắc đầu nói:
“Không cần, phụ tử chúng ta còn có việc riêng nói chuyện, muội cứ ở nhà chờ ta đi.”
Một chữ “nhà” đã kéo khoảng cách của chúng ta gần hơn rất nhiều so với trước.
Lâm Sở Nhi đích thân thay triều phục cho ta, đỡ ta ra ngoài đại môn của vương phủ.
Thấy Lâm Sở Nhi lưu luyến, trong lòng ta không khỏi kích động, không nghĩ tới tiểu nha đâu này lại đau khổ yêu ta... nhiều năm, dường như ông trời đã định trước, nàng sẽ trở thành tân nương của ta.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi