Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Trước Ngày Hôn Lễ (1)
ăm đó Hâm Đức hoàng đế đã từng sắc phong bảy người khác họ lên Vương, hôm nay chỉ còn sống được ba người, nhưng chân chính tại vị chỉ còn lại có Dực Vương Lâm Bi Phong.
Việc này không chỉ vì hắn có Tây cung Tĩnh Đức phi làm hậu thuẫn, mà nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Bi Phong dũng mãnh thiện chiến, đã từng lập vô số chiến công cho Đại Khang, hơn nữa hắn đối với Hâm Đức hoàng đế trung tâm không hai lòng.
Dực Vương phủ ở phía Tây Khang Đô, từ phủ đệ của ta đi tới cần xuyên qua toàn bộ đô thành.
Ta và Ung vương mang theo lễ vặt đã được chọn tỉ mỉ dưới sự bảo hộ của Đường Muội tới Dực vương phủ.
Trong thời gian ở Đông Hồ, ta đã có thói quen cưỡi ngựa, ta và Đường Muội cùng nhau cưỡi ngựa đi trước, vừa đi vừa nhìn khung cảnh Khang Đô lúc hoàng hôn.
Hòa bình mới khôi phục được không lâu, nhưng bách tính Khang Đô lại khôi phục cảnh tượng ca múa thái bình, ta âm thầm cảm thán nói:
“Người bị tổn thương nhiều nhất trong chiến tranh là bách tính, quan lại Đại Khang đã quên cảnh thống khổ của Đại Khang từ lâu rồi, hiện giờ đã quen với cuộc sống an nhàn tự tại.”
Bên ngoài Đại Khang thì êm đềm nhưng bên trong ẩn chứa nguy cơ rất lớn.
Phía trước con đường có mấy tên binh lính đang đạp hai tiểu khất cái xuống đường, bọn họ còn kéo chúng đi tới phương hướng cửa thành.
Trong hai mắt Đường Muội tràn ngập sự phẫn nộ, thấp giọng nói:
“Tưởng trong Khang Đô không có người ăn xin, hóa ra là có thật.”
Ta bùi ngùi than thở:
“Công phu bên ngoài tuy tốt, nhưng không giải quyết được vấn đề bên trong.”
Những binh lính kia dường như bị hai tên tiểu khất cái làm cho phẫn nộ, cầm lấy côn bổng đập vào chúng.
Đường Muội không được kiềm chế phẫn nộ, hét lớn:
“Dừng tay!”
Mấy tên lính ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có một người trong đó nhận ra ta, cuống quít quỳ rạp xuống đất nói:
“Bình vương thiên tuế!”
Ta phất phất tay nói:
“Đứng lên đi”
Những binh lính này cũng chỉ phụng mệnh hành sự, ta không cần phải... làm khó bọn chúng.
Ta bảo Đường Muội cho hai tên tiểu khất cái một ít ngân lượng, rồi tống cổ chúng rời khỏi nơi đây.
Đường Muội nhìn những binh sĩ hoảng hốt rời đi, cơn giận vẫn còn sót lại, nói:
“Công tử sao lại bỏ qua như vậy chứ?”
Ta cười nhạt nói:
“Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, đa số đều không phải là tình nguyện, truy cứu làm gì.”
Đường Muội gật đầu than thở:
“Bách tính thật khó!”
Ta sao không biết bách tính khổ sở, thế nhưng với địa vị và quyền thế của ta hiện nay, không có cách nào cải biến cục diện chính trị của Đại Khang, tất cả chỉ có thể làm ngơ một cách bất đắc dĩ.
Ta nói sang chủ đề khác:
“Hai ngày nay sao không nhìn thấy Tiêu đại ca?”
Đường Muội cười nói:
“Tiêu đại ca ra ngoài thành dàn xếp hương thân của Tướng quân thôn.”
Ta nở nụ cười:
“Những hương thân này đều bình an tới được Đại Khang sao?”
Đường Muội gật đầu nói:
“Tiêu đại ca tạm thời để cho bọn họ ở ngoài thành, hai ngày nay công tử bận chuyện nạp phi, nên huynh ấy không dám quấy rầy.”
Ta chợt nhớ tới Hâm Đức hoàng đế đã đem Tuyên Thành ban cho ta làm ấp phong, nơi đó đúng là chỗ tuyệt hảo cho những thôn dân này, ta hướng Đường Muội nói:
“Sau khi sự tình này xong, ngươi đi tìm Tiêu đại ca bảo huynh ấy tới vương phủ gặp ta”
Đường Muội vội vã đáp ứng.
Ung vương và Dực Vương giao tình rất hời hợt, nhưng cũng tới Dực Vương phủ vài lần rồi, các cuộc gặp toàn trên phương diện xã giao. Nếu như lần này không phải là vì ta, hắn sẽ không chủ động tới cửa bái phỏng.
Dực Vương cũng đang ở trong phủ, nghe thấy thủ hạ vào thông báo, vội vã tự mình ra đón.
Trước khi ta rời khỏi Đại Khang đã nhiều lần gặp Dực Vương, ấn tượng với hắn rắt sâu đậm, thế nhưng Dực Vương đối với ta lại không có quá nhiều ấn tượng.
Dực Vương Lâm Bi Phong, năm nay năm mươi tám tuổi, vóc người khôi ngô, dáng vẻ đường đường, tuy rằng đã gần hoa giáp (sáu mươi năm), thế nhưng trên thân hình vẫn tỏa ra một cỗ khí tức nam tử cường hãn.
Người này trời sinh, nặng tình, sau khi thê tử mình mất, tuy đã có nhiều giai nhân chủ động bày tỏ, thế nhưng nguyện cả đời cô độc không cưới vợ.
Dực Vương hiển nhiên không ngờ tới ta sẽ chủ động đăng môn, hơi cảm thấy kinh ngạc, sau khi đánh giá ta cẩn thận một lần, hắn mới có thể nhận ra ta chính là Tam Thập Nhất hoàng tử của ngày xưa.
Cử chi của ta hài hòa, khí độ ung dung, hôm nay tới bái phỏng Dực Vương có mục đích chính là muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt đẹp, lấy tướng mạo của ta thì việc này cũng không khó.
Dực Vương cười nói:
“Hai vị Vương gia tới thật đúng dịp, ta cũng mới chuẩn bị mấy món điểm tâm, nếu như không chê rượu nhạt, thì cùng nhau đối ẩm mấy chén.”
Ung vương nhân cơ hội này nói:
“Như vậy rất tốt ta và Dực Vương đã lâu rồi chưa từng đối ẩm.”
Dực Vương dẫn chúng ta tới hoa viên, sở dĩ ta cố ý chọn thời gian ăn cơm tối bái phỏng, biểu hiện thì không hiểu ý, nhưng mà thực tế ta cũng đang thử Dực vương.
Cái bàn trong hoa viên được làm từ một gốc cây gỗ, trên bàn có bốn món ăn, món nào cũng tinh xảo, món nào cũng độc đáo.
Ta mỉm cười nói:
“Xem ra Dận Không tới không đúng lúc, đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thúc.”
Dực Vương cười nói:
“Bình vương đã làm cho Đại Khang thoát khỏi một trận chiến, bản vương đã sớm muốn mở tiệc chiêu đãi, chỉ sợ Bình vương không thích cái tính của bản vương mà thôi.”
Ung vương ha hả cười nói:
“Hai vị không cần khách sáo như vậy, sau này cũng sẽ là người một nhà thôi..”
Sắc mặt ôn hòa của Dực vương hơi đổi lạnh lùng nhìn người nô bộc bên cạnh, nói:
“Rót rượu!”
Xưa nay ta giỏi quan sát sắc mặt của người khác, nên nhận ra có sự phản cảm với lời nói này, nên mỉm cười nói:
“Lại nói tới chuyện này, vốn dĩ Dận Không còn muốn gọi Dực vương một tiếng cữu phụ (cậu), cho nên chúng ta vốn đã là người một nhà từ trước rồi.”
Từ cữu phụ cũng chẳng có gì gượng ép, Dực Vương là đệ đệ của Thục Đức phi, thì cũng giống như cậu của ta mà thôi.
Sắc mặt của Dực vương đã hòa hoãn đi, hắn mỉm cười nói:
“Khi Bình vương còn nhỏ, bản vương đã từng bế người, mà ta còn nhớ kỹ, thư pháp của người tương đối khá.”
Ta khiêm tốn nói:
“Chỉ là chút tài mọn không đáng giá nhắc tới.”
Ta đem hộp lễ vật hai tay dâng lên cho Dực Vương nói:
“Cữu cữu, lần này Dận Không đến đây có mang cho người một lễ vật.”
Dực Vương cười nói:
“Ngươi nếu như đã gọi ta một tiếng cữu phụ, thì sao lại khách sáo như vậy?”
Ung vương nói:
“Không bằng chúng ta mở ra xem đây là lễ vật gì, ta cũng muốn thỏa lòng hiếu kỳ một chút.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi