Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Ám Sát (3)
ừ xa xa truyền tới tiếng kêu vỡ tim nát phổi của thiếu phụ:
“Thu Lãng!”
Nàng bỏ qua Đường Muội trước mắt, liều lĩnh công về phía ta.
Đường Muội làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, xoay ngược chuôi đao đánh ngay vào hậu tâm của thiếu phụ kia, thiếu phụ kia thét lên một tiếng, ngã vào trên mặt đất.
Đường Muội kề trường đao vào cổ nàng, ta lạnh lùng nháy mắt với hắn, Đường Muội hiểu ý, xoay tay cứa vào cổ nàng một nhát.
Với ta mà nói, lưu lại người này sống cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, quan trọng là chủ mưu ở phía sau. Hơn nữa lưu lại cũng chỉ làm cừu hận của đối phương với ta càng tăng lên mà thôi.
Giết chết thích khách cũng là một loại biểu hiện, ý ta là không muốn biết chủ mưu ám sát ở phía sau, đối phương sẽ không cần phải lo lắng tính kế gì thêm nữa, lưu lại cho đối phương một con đường thì mình cũng còn lại một mảnh đất sống.
Bốn gã thích khách áo xám cũng không chạy thoát được sự liên hợp với Đột Tạ và Lang Thứ, bỏ mạng tại chỗ.
Tuệ Kiều kiểm tra vết thương cho ta, may mà độc trên chùy thủ chi là loại độc bình thường, sau khi xử lý băng bó xong, thì đã không còn gì đáng ngại nữa.
Ung vương hoang mang chạy tới bên người ta, ta cũng không muốn cho hắn biết thương thế thực sự, giả bộ suy yếu.
Ung vương kinh hoảng nói:
“Chuyện này… còn vương pháp nữa sao... lại dám công khai ám sát Hoàng chất ở trong Khang Đô, nếu như... để ta điều tra ra ai làm chuyện này, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.”
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng thúc không cần truy cứu, cho dù có tra ra chân tướng cũng chẳng có chứng cứ gì chứng minh cả.”
Ung vương căm phẫn nói:
“Chẳng nhẽ cứ bỏ qua như vậy hay sao, chúng ta phải bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, người nhất định sẽ điều tra ngọn nguồn chuyện này.”
Ta cố ý ho khan một tiếng nói:
“Hoàng thúc, ta bị thương, lúc này vào cung gặp phụ hoàng, sợ rằng chỉ làm cho người lo lắng thêm mà thôi...”
Ung vương thở dài nói:
“Nếu như vậy thì ta vào cung báo cáo với hoàng thượng, ngươi cứ về Bình vương phủ nghỉ ngơi trước đi.”
Ta gật đầu nói:
“Làm phiền hoàngthúc.”
Việc ám sát đột ngột này mang lại cho ta lợi nhiều hơn hại, nếu như bảo ta vào cung bẩm báo với Hâm Đức hoàng đế chuyện này, thì hắn sẽ nhất định hạ lệnh điều tra, đồng thời sẽ làm cho chúng hoàng tử cảm thấy bất an, sẽ sinh ra sự mâu thuẫn với ta.
Nếu như do Ung vương nói thì một thời gian sau ta sẽ bẩm báo với Hâm Đức hoàng đế là thôi điêu tra chuyện này, hiệu quả vẫn như nhau, nhưng sẽ lưu lại ấn tượng khoan dung trong lòng hắn.
Huống chi, ta vừa trở lại Khang Đô, tình hình của các hoàng tử hoàng tôn gần đây như thế nào đều không biết, hiện tại bị thương có thể miễn chuyện đi bái phòng, yên lặng nghe ngóng tình hình!
Bình vương phủ ở phía Đông của Khang Đô, hóa ra đây chính là phủ đệ của Kính Vương Long Thiên Thân, trước kia hắn đắc tội với Hâm Đức hoàng đế mà bị bãi miễn, nhưng đó cũng là chuyện của bảy năm trước rồi.
Ngày đó hắn bị khép vào tội danh mưu phản, nhốt vào trong thiên lao, không bao lâu bị bệnh mà chết.
Từ đó tòa phủ đệ này bị bỏ hoang, Hâm Đức hoàng đế năm đó đã từng muốn ban cho Trung vương Long Dận Học, thế nhưng hắn còn chưa kịp tới đây sửa chữa, đã bị trúng gió bất thình lình mà chết.
Từ đó về sau, không ai muốn tòa phủ đệ này nữa, trong mắt các hoàng tử đây là một nơi không tốt lành.
Ta tuy rằng không tin phong thuỷ, thế nhưng Hâm Đức hoàng đế đem nơi này làm Bình vương phủ, thì ít nhiều trong lòng ta cũng khó chịu, trong cảm nhận của ta, ta vẫn không có vị trí trọng yếu.
Tòa phủ đệ này mặc dù bị đồn là có ma, nhưng nó lại rộng vô cùng, thiết kế lại xa hoa, là một trong những tòa phủ đệ đứng đầu ở Khang Đô.
Vương Phủ chia làm ba đường Trung, Đông, Tây, do các nhà kiểu tứ hợp viện cấu thành, phía trước là nhà của binh lính hộ viện và đầy tới, đi qua một hành lang ở phía sau là tới Hoa viên trong vương phủ.
Trong hoa viên của vương phủ có đủ các loại kỳ hoa dị thảo, trước cửa hoa viên có hai con sư tử đá, mỗi con đều có khắc hoa văn đồ án.
Đi tới phía trước hơn trăm bước nữa, thì xuất hiện một hành lang trúc, giữa rừng trúc thấp thoáng một cái hồ nhỏ, trường kiều màu trắng yên lặng vắt ngang qua mặt hồ, chia hồ làm hai bộ phận.
Trường kiều hiển nhiên là vừa mới xây dựng thành, cái hồ nhỏ lại được thay nước tù, cho nên càng tạo lên sự tao nhã.
Đi qua trường kiều là đủ các loại tiểu lâu có mái uốn cong, đó là chỗ ở của chủ nhân, hai bên của hồ nhỏ có hai cái cửa hông, phía trước có chừng hơn mười căn nhà nhỏ cho thân nhân của chủ nhân ở.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn xung quanh tòa phủ đệ mỉm cười nói:
“Tòa phủ đệ này ở vào phía Đông của Khang Đô, ngồi Bắc triều nam, thật sự là chỗ hưng nghiệp, đúng là phong thuỷ bảo địa.”
Ta mỉm cười nói:
“Có lời cát tường của Gia cát tiên sinh, chắc chắn ta có thể thay đổi vận khí của tòa phủ đệ này.”
Mấy người hầu gái hướng dẫn chúng ta đi tới ‘Bích La lâu’ Tư Hầu và Vân Na đỡ ta tới giường, Tuệ Kiều một lần nữa kiểm tra vết thương trước ngực, rồi lại bắt mạch mới vững tin là độc tính đã hết.
Ngoại thương của ta cũng không nặng, nếu như không phải bị mấy người các nàng ép, thì dù thế nào nữa ta cũng không nằm ở trên giường.
Ngoài cửa truyền tới một thanh âm kích động:
“Tiểu chủ nhân...”
Dịch An và Duyên Bình hai nàng đang khóc chạy tới, trong tay Duyên Bình còn cầm một cái bao, hiển nhiên là mới chạy từ trong cung ra đây.
Hai người quy xuống trước mặt ta, khóc nói:
“Tiểu chủ nhân... người cuối cùng cũng đã trở về.”
Hai người này đã chiếu cố ta từ nhỏ, trong tâm ta cũng coi họ như là thân nhân, nên cuống quít nâng họ dậy, ôm lấy hai người.
Dịch An lau nước mắt nói:
“Mấy năm nay không thời khắc nào chúng nô tài không mong chủ nhân trở về, ông trời đúng là có mắt, đã mang chủ nhân bình yên trở về đây.”
Vân Na lặng lẽ liếc mắt với ta một cái, cùng Tư Hầu, Tuệ Kiều lui ra ngoài, tạo cho ba người chúng ta có một không gian riêng để trò chuyện.
Duyên Bình rưng rưng nói:
“Tiểu chủ nhân rốt cục cũng trưởng thành, nếu như nương nương ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Nhớ tới mẫu thân ta, Duyên Bình không nhịn được mà rơi lệ.
Ta cười lau nước mắt giúp Duyên Bình, nói:
“Duyên Bình, chúng ta gặp mặt là một chuyện mừng lớn, sao ngươi lại khóc như vậy?”
Duyên Bình lau nước mắt nói:
“Nô tỳ là thật cao hứng.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi