A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Thân Thế (4)
ng vương uống một ngụm trà nói:
“Tình huống bây giờ không còn giống như trước kia, thân thể phụ hoàng người càng ngày càng sa sút, ta lo lắng hắn sẽ không duy trì được bao nhiêu thời gian nữa đâu.”
Hắn hạ giọng nói:
“Hoàng chất chẳng nhẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào với ngôi vị hoàng đế?”
Ta ha hả nở nụ cười:
“Bát hoàng thúc thật biết nói đùa, ngôi vị hoàng đế Đại Khang có truyền tới tay hoàng thúc, cũng không tới tay ta được.”
Ung vương nghiêm mặt nói:
“Hoàng chất, ngươi không cần hoài nghi mục đích của ta, ta không đứng về phía trận doanh của Cần vương, cũng không đứng bên Hưng vương, hơn nữa cho dù đứng bên nào đi nữa ta cũng không có kết cục tốt!”
Ta ngơ ngác, cười nhạt nói:
“Hoàng thúc nói những lời này đã làm cho Dận Không hoàn toàn hồ đồ rồi.”
Ung vương cố sức cắn cắn môi dưới nói:
“Ta và Tả Trục Lưu có cừu oán, năm xưa khi hắn còn là một người dân thường, ta thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn.”
Việc này ta cũng có nghe nói qua khi Tả Trục Lưu còn trẻ đã từng xông vào tọa giá của Ung vương, bị Ung vương hành hạ tới mức chết đi sống lại, sau đó có hoàng hậu đứng ra nói giúp, tính mạng của người này mới giữ lại được.
Ung vương nói:
“Nếu như đứng vào chỗ Cần vương, thế lực của Tả Trục Lưu sẽ tăng lên nhiều, sợ rằng đến lúc đó người đầu tiên hắn muốn giết là ta.”
Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh lại nói:
“Bên Long Dận Thao lại càng phiền phức, năm đó hắn nhìn trúng một mỹ tỳ xinh đẹp trong phủ của ta, nhiêu lần hướng ta đòi lấy, nhưng đều bị ta cự tuyệt. Sau đó ta dâng mỹ tỳ kia cho hoàng thượng, lấy tâm địa của hắn tuyệt sẽ không bỏ qua loại cừu hận như thế này. Một khi hắn cầm quyền, thì kết cục của ta càng thê thảm hơn.
Có lẽ do liên tướng tới số phận của mình, trên mặt của Ung vương không còn chút máu nào, hai hàm răng không ngừng run lên.
Ta thoải mái nói:
“Hoàng thúc không cần lo ngại, có khi bọn họ đã quên mất rồi cũng chưa biết chừng.”
Ung vương dùng sức lắc đầu nói:
“Chắc chắn là không, bọn họ quyết sẽ không quên, ta tuy rằng không có bản lãnh gì, thế nhưng ở phương diện nhìn người cũng có chút độc đáo.”
Ánh mắt của hắn nhìn kỹ ta nói:
“Lúc trước khi ta theo ngươi rời khỏi Đại Khang, biểu hiện của ngươi khi gặp chuyện rất quyết đoán, lâm nguy không loạn, ký ức đó tới nay vẫn còn như mới trong đầu ta, hoàng chất, lần này ta mạo hiểm tới Tần đô cũng vì một việc...”
Hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói:
“Ta đặc biệt đưa cho hoàng chất một phần đại lễ!”
Hai mắt của ta bỗng nhiên sáng ngời.
Ung vương nói:
“Tất cả công lao trong lần nghị hòa này sẽ là của ngươi, không ai có thể cướp đi một chút nào cả. Trải qua chuyện này, ngươi sẽ là người có danh vọng lớn nhất trong lòng bách tính của Khang quốc, vượt trên tất cả các hoàng tử, hoàng tôn!”
Ta vẫn đang lo lắng vì chuyện này, nếu như Đại Khang phái tới người khác làm sứ thần hòa đàm, thì sẽ có khả năng cướp mất công lao của ta.
Danh vọng của ta lúc đó sẽ bị giảm bớt, Long Thiên Khải lần này tới đây, đúng là trời xanh chuẩn bị cho ta một chuyện tốt vô cùng lớn.
Ta chậm rãi uống một hớp trà, từ ngôn từ của Ung vương tuy rằng hết sức thành khẩn, thế nhưng ta rời khỏi Đại Khang đã nhiều năm, không dám cả tin bất cứ một người nào.
“Hoàng thúc! Ta chi muốn sớm ngày trở lại Đại Khang, an toàn làm Bình vương.”
Ung vương cười khổ nói:
“Tóm lại là ngươi vẫn cảnh giác, cũng được, ngày mai ngươi sẽ biết tâm ý của ta, ta chỉ cần ngươi đáp ứng một việc, nếu như tương lai ngươi có thể trở thành hoàng đế Đại Khang, thì bảo đảm cho ta một cuộc đời bình an là được rồi!”
Ta ngưng mắt nhìn Ung vương thật lâu, rốt cục gật đầu.
Ung vương quả nhiên là tuân thủ ước hẹn với ta, ở trong quá trình nghị hòa đều lấy ta làm chủ.
Mà thực ra bản thân Ung vương vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều, nếu như để hắn chủ trì việc nghị hòa, thì sợ rằng Đại Khang sẽ mất đi rất nhiều lợi ích.
Người phụ trách nghị hòa của Tần quốc là Trầm Trì là mãnh hổ mà ta kéo về Tần đô, làm hại ta gặp rủi ro ở Đông Hồ. Tất cả đã là quá khứ, lập trường của ta đã thay đổi, cừu hận của chúng ta chẳng còn gì là quan trọng nữa.
Là đại diện của Tần quốc đàm phán, Trầm Trì chắc chắn sẽ là một đối thủ mạnh, hòa ước hắn cũng đã nghĩ xong, đương nhiên bao gồm cả chuyện ta phải trở về Đại Khang.
Nhưng ta không cách nào chấp nhận được là, hắn lấy lý do trận chiến này do Đại Khang khai mào, cho nên Đại Khang phải cắt hai tòa trọng trấn ở biên cảnh, đất đai, hồ nước, kéo dài từ Hoàng Hà tới khúc sông thuộc biên giới của Đại Tần.
Có thể nói đây chính là cánh cửa vào Đại Khang, con đường chiến lược ở đây vô cùng trọng yếu, ta sao có thể đáp ứng hắn được.
Tiến hoặc thoái, thắng hay bại chỉ là một ý niệm, thế nhưng lần đàm phán này có ý nghĩa vô cùng trọng yếu với ta, nếu như kết quả đàm phán không làm Hâm Đức hoàng đế thỏa mãn, như vậy thì ta sẽ phải đối mặt với sự lạnh nhạt và chỉ trích ở Đại Khang.
Trong bàn đàm phán sặc mùi thuốc súng, trong một thời gian ngắn không cách nào đạt thành hiệp nghị, cục diện lâm vào tình trạng bế tắc.
Ta đề nghị nghỉ ngơi một ngày một đêm, nỗ lực tìm phương pháp phá vỡ cục diện bế tắc này, đối với ta mà nói, đây là cuộc chiến giành lợi ích ở Đại Khang, là danh vọng trong tương lai của ta.
Nếu như có thể ảnh hưởng tới Trầm Trì thì chỉ có một mình Túc vương Yến Hưng Khải. Lợi ích đối với Yến Hưng Khải không trọng yếu, cho nên chỉ có dùng hắn ép từ trên xuống.
Ta tự mình mang theo lễ vật tới phủ Túc vương bái phỏng Yến Hưng Khải, Yến Hưng Khải dường như đã chuẩn bị tiếp ta đến, mỉm cười mời vào trong phủ.
“Hiền đệ tìm ta có việc gì?”
Yến Hưng Khải cười híp mắt nói.
Ta gật đầu, mở lễ hộp, bên trong là một quyển sổ sách Điền thị. Hai mắt Yến Hưng Khải sáng ngời, nhưng nụ cười lại biến mất, cau mày nhìn ta, nói:
“Hiền đệ đây là ý gì?”
Ta cười cầm cuốn sổ châm vào ngọn nến.
Yến Hưng Khải nhăn mặt, dường như không rõ hàm nghĩa của chuyện này.
“Đệ rời Đại Khang đã ba năm rồi, sau khi về nước muốn an toàn làm một Bình vương.”
Yến Hưng Khải lạnh lùng nói:
“Chúc mừng đệ.”
Ta ha hả cười nói:
“Có gì mà chúc mừng? Một Bình vương thì có gì khác khi ở Đại Khang hay Đại Tần? Sao có thể so sánh với Tướng quốc, dưới một người trên vạn người!”
Ta cố ý đem những lời này bắn lại phía hắn.
Yến Hưng Khải sao không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của ta cơ chứ, trong mắt hiện lên một ánh mắt quái dị.
Ta cố ý nói:
“Lẽ nào ca ca thấy còn chưa đủ?”
Yến Hưng Khải đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị ta giành trước:
“Đệ không biết ca ca muốn gì, thế nhưng Dận Không cũng hiểu, thực sự là chưa đủ!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi