Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Tâm Sự (4)
ư phụ! Thanh Thanh tỷ tỷ! Hai người sao đi chậm vậy!"
Dực Hổ lớn tiếng nói.
Ta cười nói:
"Các người hãy đi trước đi, Thanh Thanh cô nương bị trật chân, ta giúp nàng qua đó." Thân hình ta nghiêng đi, kéo Toàn Tuệ Kiều sát vào bên người. Tuệ Kiều e thẹn nói:
"Ngươi này vô lại, dám làm trò trước mặt mọi người..."
Ta giảo hoạt cười nói:
"Cho nên đành phải ủy khuất Thanh Thanh cô nương giả vờ bị thương."
"Thật là giảo hoạt!"
Tuệ Kiều nũng nịu quát lên, thân thể mềm mại yên lặng nằm trên vai của ta.
Ta chậm rãi cõng Toàn Tuệ Kiều đi vào trong sơn cốc, Tuệ Kiều nhẹ giọng nói: "Nếu như không có Hách Liên Chiến mang tin tức của Gia Luật Xích Mi tới, thì ngươi có rời đi hay không?"
"Chắc chắn là không!"
Ta nói như đinh đóng cột hồi đáp.
Tuệ Kiều trầm mặc xuống, sau một lúc lại nói:
"Ta thấy bức họa ngươi vẽ cho tỷ tỷ, ý tứ trong đó, ta có thể hiểu."
Ta thản nhiên nói:
"Ta đúng là có do dự, nhưng mà vẫn không rời đi, không phải Gia Luật Xích Mi."
Ta quay mặt lại, nhìn thẳng vào hai mắt trong suốt của Toàn Tuệ Kiều, nói:
"Ta ở lại là vì nàng, và vì Hoàn Nhan tướng quân."
Toàn Tuệ Kiều ứng đỏ, sự nghi ngờ trong mắt đã biến mất.
Phía trước có một dòng suối chảy róc rách, ta nhảy qua một hòn đá, Toàn Tuệ Kiều yên lặng dán khuôn mặt vào lưng ta, lắng nghe tiếng tim đập.
Có một đóa hoa theo dòng suối chảy xuống, gió mát phơ phất, đưa vào mặt thật là thoải mái, trời đất lúc này thật yên tĩnh.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
"Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là một dũng sĩ không gì không thể thắng. Trốn tránh và lùi bước không thuộc về ngươi."
Khóe môi của ta giật giật, Toàn Tuệ Kiều chẳng ngại ngần gì biểu lộ nhu tình với ta.
Trong lòng ta rùng mình một cái, âm thầm cảm thấy may mắn và quyết định nhất định phải mang theo Tuệ Kiều và Vân Na cùng nhau rời khỏi Đông Hồ, trở thành một vương giả chân chính.
Mấy người Hoàn Nhan Vân Na chờ ở phía trước đã lâu, thấy ta cõng Toàn Tuệ Kiều tới đây, thì biểu tình của mấy người đều khác nhau.
Khi ta đặt Toàn Tuệ Kiều xuống, đỡ nàng ngồi lên một tảng đá, lúc này Toàn Tuệ Kiều đành phải phối hợp diễn trò với ta, giả bộ khập khiễng.
Hoàn Nhan Vân Na ân cần nói:
"Muội muội xem ra thương không nhẹ."
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ hồng nói:
"Không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là có thể đi lại như thường."
Hoàn Nhan Vân Na thâm ý liếc mắt nhìn ta, nói:
"Xem ra hôm nay phải khổ cực cho ngươi rồi."
Ta biết nàng đã nhận ra sự vi diệu trong chuyện này, nên cười nói:
"Thanh Thanh cô nương đã mấy lần cứu tính mạng của ta, khổ cực cũng là điều bình thường."
Hách Liên Chiến cười ha ha nói:
"Đó là chuyện đương nhiên, chỉ sợ lúc nào ngươi cũng muốn khổ cực như vậy."
Khuôn mặt của Toàn Tuệ Kiều xấu hổ đỏ bừng, trong lúc nhất thời đã quên mất phải giả bộ, đứng lên nói:
"Ta đi qua bên kia xe."
Sau đó bước thật nhanh về phía trước.
Trên mặt của mọi người đều mỉm cười, Hoàn Nhan Vân Na hung hăng liếc mắt nhìn ta cái mũi đáng yêu nhăn lại, nói:
"Ta cũng qua bên kia xem."
Nàng và Dực Hổ đi tới chỗ Toàn Tuệ Kiều.
Hách Liên Chiến có chút ước ao nói:
"Long huynh đệ thật là lợi hại, xem ra trái tim của Thanh Thanh cô nương đã bị huynh tóm được rồi."
Trong lòng ta âm thầm đắc ý, đâu chỉ có được trái tim của một mình Toàn Tuệ Kiều?
Hách Liên Chiến nhìn theo bóng lưng của Hoàn Nhan Vân Na, cảm thán nói: "Vân Na nếu như bị gả cho quốc quân, thì chắc chắn không có hạnh phúc."
"Hách Liên Chiến huynh dường như rất hiểu Hoàn Nhan tướng quân?"
Hách Liên Chiến gật đầu, có chút mất mác nói:
"Ta quen nàng đã hơn năm... năm thời gian, ở trong lòng nàng, ta là một đại ca."
Hách Liên Chiến chán nản nói:
"Huynh có nhận ra không, cảm giác của Vân Na đối với ta và huynh khác nhau?"
Ta ngơ ngác, không biết hắn đột nhiên nói tới câu này là có mục đích gì, nên cười nói:
"Hách Liên huynh sao lại nói ra câu này? Hai ngày nay, nàng nói chuyện với huynh nhiều hơn mà."
Hách Liên Chiến cười khổ nói:
"Vân Na ở bên cạnh ta toàn nói chuyện về người!"
Hắn cầm lấy một hòn đá, ném vào trong dòng suối, bọt nước bắn tung lên, xem ra cũng có tình cảm với Hoàn Nhan Vân Na.
Hách Liên Chiến nói:
"Cho dù vị trí của ta ở trong lòng Vân na như thế nào, thì ta cũng không trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa."
Ta hỏi ngược lại:
"Hách Liên huynh chẳng nhẽ không biết Hoàn Nhan tướng quân và Hoàn Nhan Liệt Thái bất hòa hay sao?”
Hách Liên Chiến nói:
"Ta biết, trong lòng Vân Na chỉ coi ta như huynh trưởng, ta không có khả năng ảnh hưởng tới quyết định của nàng."
Hắn đưa tay nắm lấy vai ta nói:
"Thế nhưng huynh có thể! Huynh có thể ảnh hướng tới Vân Na, có thể làm nàng thay đổi quyết định gả cho quốc quân!"
Ta thấp giọng nói:
"Cho dù là ta mang theo Vân Na rời đi, hoặc là Vân Na gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, điều đó có gì khác với huynh cơ chứ?"
Hách Liên Chiến kích động nói:
"Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên cạnh nàng, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, như vậy là đủ rồi."
Trong lòng ta bỗng nhiên kích động, nói:
"Hách Liên huynh!"
Hách Liên Chiến cười nói:
"Huynh đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy, cũng đừng có quên, một ngày Vân Na còn chưa thành thân, thì Hách Liên Chiến ta vẫn có cơ hội, sau này ai có được trái tim của nàng, vẫn còn chưa chắc chắn."
Ta tràn ngập lòng tin nói:
"Huynh cũng giống như những người khác, không có cơ hội nào đâu."
Hách Liên Chiến ha ha cười nói:
"Hảo hán tử, có hào khí, mặc dù Hách Liên Chiến ta thua trong tay huynh, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục."
Hắn cởi bầu rượu xuống, uống vài hớp, sau đó lại đưa cho ta. Ta tiếp nhận túi rượu thoải mái uống vài hớp, hai bên cười lên ha hả.
Năm ngày sau, nhóm người chúng ta trở lại Hắc Sa thành, thế cục đột nhiên thay đổi, đã làm cho toàn bộ kế hoạch rời đi thất bại.
Chắc là trời xanh cũng muốn ta không buông tha người mình yêu, nên vẫn chưa cho ta mang theo Sát Cáp Thai rời khỏi Hắc Sa thành.
Kế hoạch của Gia Luật Xích Mi cũng thất bại, hắn đành phải hạ lệnh rút binh.
Ta bảo Sát Cáp Thai vẫn chuẩn bị cho tốt, khi thời cơ đến, hắn sẽ mang theo người ở Tam Đỉnh Tập bỏ chạy, sau đó sẽ tập hợp ở lâm trường Thương Bạch sơn.
Trở lại Ô thị hành quán, đã lập tức cho các võ sĩ nghỉ việc, chỉ lưu lại hai người là A Đông và Lang Thứ.
Nếu như số người càng nhiều, thì mục tiêu lại càng lớn, bất lợi cho việc bỏ trốn. Những đồ quý trong hành quán đã bị Sát Cáp Thai bán lấy tiền, hành quán hiện giờ chỉ còn lại một cái xác trống không.
Hoàn Nhan Liệt Thái dường như muốn nhanh chóng cưới Vân Na, cho nên định đại hôn là vào đầu tháng 6, chỉ còn có 10 ngày nữa.
Sau khi ta nghe thấy tin tức đó, liền đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, thấy Toàn Tuệ Kiều đang muốn ra cửa, thấy ta, nàng vui mừng cười nói:
"Ta cũng đang muốn đi tìm ngươi."
Ta gật đầu:
"Ta biết, Hoàn Nhan tướng quân đâu?"
Tuệ Kiều nói:
"Tỷ ấy ở Diễn Vũ Thính."
Đi vào Diễn Vũ Thính, thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục màu trắng bó sát người, trong tay đang cầm một cái trường thương, toàn lực huy động, tua thương như một ngọn lửa quấn quanh thân hình nàng.
Ta yên lặng rút một thanh trường đao trên giá, đi tới phương hướng của nàng.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi