I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Tâm Sự (1)
ió đêm mang tới tiếng hồ cầm (đàn nhị) thê lương, tiếng đàn như quyện vào trong gió, thê lương thảm thiết, làm cho áp lực trong lòng người trở nên vô cùng.
Sương mù bốc lên, che khuất vầng trăng lại, trấn nhỏ yên tĩnh lạ thường.
Làn điệu du dương giống như nước chảy mây trôi, cứ vang lên không dứt ở bên tai, ánh trăng lại chiếu rọi, giống như đang thì thầm bên tai của một đôi tình nhân, như có sục sôi bất bình, lại u oán phiền muộn, lại bi thương như khói bụi chiến trường, thây chất khắp nơi, vết thương đầy mình.
Trong lòng ta không tự chủ được, tiếng hồ cầm này lúc cao lúc thấp, như tiếng khóc nỉ non của ai đó, ta nhận ra nó được phát ra từ phía mã trường, chầm chậm đi tới đó.
Từ xa ta đã thấy một bóng lưng cô độc ngồi dựa vào hàng rào, ánh trăng chiếu rọi bóng hình cô độc ấy, người này chính là lão giả hôm nay đã chăm sóc ngựa.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, lão giả kia xoay người, thấy người tới là ta, cho nên cuống quít đứng dậy khom mình hành lễ nói:
"Chủ nhân!”
Ta mỉm cười nói:
"Hồ cầm (đàn nhị) kéo rất hay."
Lão giả cười nhạt nói:
"Chủ nhân quá khen, ta chỉ mới học qua, để giải buồn trong những lúc thời gian nhàn hạ."
"Lão là người Tần quốc Tế Châu?"
Ta đã sớm muốn thăm dò lai lịch của người này, lúc này bốn bề vắng lặng, đúng là một cơ hội tốt.
Lão giả lắc đầu nói:
"Ta quê quán ở huyện Hải Tây, cách Tế Châu hơn ba trăm dặm."
Ta nhíu mày, thấp giọng nói:
"Lão bá có nghe nói tới Điền Tuần không?"
Lão giả gật đầu nói:
"Đương nhiên là có nghe nói, hắn là đệ nhất phú thương của Tần quốc. Nhưng mà từ khi bị Tuyên Long hoàng đế tịch thu tài sản, thì không biết hiện giờ đang ở đâu."
Nét mặt của lão giả này không có bất kỳ sự biến hóa nào, chẳng nhẽ hắn không phải Điền Tuần? Hoặc là hắn lo lắng, sau khi bại lộ, thì sẽ bất lợi cho hắn?
Ta cố ý thử nói:
"Nghe nói Điền Tuần và nhi tử của hắn là Điền Ngọc Lân đều bị sung quân tới bắc cương"
Lão giả nói:
"Ta có nghe người ta nói qua, thế nhưng bắc cương lạnh khủng khiếp, phụ tử bọn họ hưởng phú quy đã quen, sao có thể chịu được cuộc sống lao động khổ công như thế này."
"Nghe nói Điền Ngọc Lân vì giết người, cho nên đã bỏ trốn khỏi Bắc cương."
Lão giả cười nói:
“Hình như chủ nhân vô cùng am hiểu tình hình của Điền thị."
Ta mỉm cười nói:
"Cũng bởi vì ta nghe nói, lão họ Điền, cho nên mới liên tưởng tới chuyện của phụ tử bọn họ, trước kia ta ở Đại Tần, có gặp Điền Ngọc Lân một lần."
Ánh mắt của lão giả vẫn như nước trong giếng cổ, không một chút dao động, ta không nhận ra điều gì, cho nên đối với hắn lại càng có hứng thú.
Loại trầm ổn này không thể xuất hiện trên người của một nô lệ phổ thông được. Cho dù hắn không phải Điền Tuần, thì lai lịch cũng sẽ không tầm thường.
Ta nhìn bầu trời đêm, khẽ thở dài một hơi, cảm thán nói:
"Hóa ra đã ta ở Đông Hồ này hơn nửa năm... rồi, giờ lại càng nhớ từng ngọn cây, ngọn cỏ ở cố hướng."
Ta chuyển hướng sang lão giả nói:
"Ngươi có muốn trở về không."
Ánh mắt của lão giả nhìn về phương nam rất mơ màng:
"Lá rụng về cội, lão nô đã đã tới tuổi gần đất xa trời, đương nhiên là muốn trở về cổ thụ, thế nhưng sợ rằng khi còn sống, nguyện vọng này khó có thể thực hiện..."
Ta đưa mắt nhìn xuống thì thấy cái bóng của ta và hắn đã được in hình xuống bãi cỏ.
"Thực không giấu diếm, ta và Điền Tuần cũng được coi là có quan hệ sâu xa."
"A?"
"Nữ nhi Dao Như của hắn, là thị tỳ của ta.”
Ta chú ý thấy thân hình của Điền Tuần hơi run lên, đồng thời hô hấp của hắn cũng nhanh hơn một chút.
Đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục bình thường, lẽ nào hắn thực sự không phải là Điền Tuần?
Ánh mắt của ta nhìn thẳng vào hắn nói:
"Hiện không biết Điền Tuần ở phương nào nữa?"
Tâm trạng của lão giả khôi phục lại sự bình tĩnh như trước:
"Hoặc là vẫn còn đi lính, hoặc là đã chết nhiêu năm rồi."
Ta mỉm cười nói:
"Nếu như ta gặp được hắn, thì sẽ nhất định đưa hắn trở về Trung Nguyên."
Những lời này ta muốn tỏ rõ lập trường của mình cho hắn biết.
Lão giả kia cảm thán nói:
"Biển người mênh mông, chủ nhân sao có thể trùng hợp mà gặp được hắn như vậy."
Ta gật đầu, xoay người rời đi, nhưng đột nhiên lại dừng lại nói:
"Sợ rằng hiện tại Điền Tuần cũng không biết, cuốn sổ đã mang lại rất nhiều phiền phức cho nữ nhi của lão."
Khi ta đi được một khoảng, lão giả kia mới mở miệng nói:
"Thật ra cái cuốn sổ sách kia không có gì cả."
Câu nói này, hắn cũng tự nhận mình là Điền Tuần.
Trong lòng ta mừng như điên, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão.
Ta có thể kết luận, tâm tình của lão lúc này đang mâu thuẫn tới cực điểm, có lẽ sợ ta là địch nhân, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
"Nếu như không có? Vì sao người trong Ma Môn lại tới quấy rối Dao Như nhiều như vậy?"
Ta phải tiến thêm một bước, để xác định thân phận thực sự của lão.
Ánh mắt của Điền Tuần tràn ngập hồ nghi nhìn ta một cái, chúng ta chưa ai tin đối phương cả.
Ta mỉm cười nói:
"Nếu như muốn ta tin lão là Điền Tuần, thì lão phải thể hiện thành ý của mình."
Điền Tuần cười lạnh nói:
"Không biết chủ nhân cần bao nhiêu thành ý?"
Ta chậm rãi đi tới trước mặt lão, nói:
"Không cần nhiều lắm, chỉ cần đủ chứng minh lão là Điền Tuần!"
Ta dừng một chút lại nói:
"Đối với lão mà nói, đây là một cơ hội tốt nhất."
Điền Tuần đương nhiên hiểu ý của ta, hắn hiện giờ có thân phận là đầy tớ, đương nhiên không thể nói chuyện được mất, số phận của hắn sớm đã bị ta thao túng.
Điền Tuần chậm rãi gật đầu:
"Cuốn sổ kia ghi lại giao dịch giữa Túc vương Yến Hưng Khải và Điền thị."
Ta cười nhạt nói:
"Nếu như Yến Hưng Khải chỉ nhận hối lộ, thì sao phải gấp gáp muốn hủy vật chứng như vậy."
Điền Tuần cười lạnh nói:
"Chủ nhân chắc không biết, Yến Hưng Khải đâu chỉ đơn giản là nhận hối lộ. Hắn cấp cho ta sự thuận lợi, thì cũng thu lấy từ trong tay của ta lợi ích, dùng nó để hối lộ chúng thần trong triều của Tần quốc, hơn nữa..."
Điền Tuần muốn nói gì đó lại thôi, sau khi suy nghĩ một lát, mới nói:
"Yến Hưng Khải đã từng thông qua Vệ Đông Lâm tiến hành tiếp xúc với Đông Hồ, hắn bán đứng lợi ích của Tần quốc để đổi lấy sự hợp tác với Đông Hồ."
Trong lòng ta chấn động, vốn tưởng rằng chuyện Man Châu là do Tinh Hậu bày ra, người chủ mưu là Trầm Trì, thế nhưng kẻ được lợi chân chính lại là đại quân Đông Hồ.
Thế nhưng tại sao mỗi bước đi của Bạch Quỹ đều bị đổi phương kiềm chế, bây giờ mới nhớ lại, thì ra huyền cơ là ở chỗ này.
Ta hầu như có thể kết luận, Trầm Trì và Yến Hưng Khải có quan hệ như tơ nhện, Trầm Trì bày ra kế hoạch cho Tinh Hậu, nhưng người được lợi lại là Yến Hưng Khải.
Điền Tuần nói:
"Khi chuyện tham ô của Yến Hưng Khải bị lộ ra, thì đã bị Tuyên Long hoàng đế bãi miễn, Điền thị cũng bị liên lụy vào trong đó, ta và Ngọc Lân bị sung quân lên Bắc cương. Yến Hưng Khải một lòng muốn diệt trừ phụ tử của chúng ta, nếu như không có sự bảo hộ của Ngọc Lân, thì ta sợ rằng đã sớm chết trên đường sung quân rồi..."
Ta thấp giọng nói:
"Điền Ngọc Lân vì sao lại giết chết nhi tử của Vệ Đông Lâm?"
Điền Tuần nói:
"Chủ nhân chắc là không biết, ta và Vệ Đông Lâm là anh em kết nghĩa, hắn và Đông Hồ quan hệ rất mật thiết. Trước kia Yến Hưng Khải thông qua hắn để liên hệ với Đông Hồ, phụ tử chúng ta muốn giữ tính mạng phải đi cầu hắn, thế nhưng không ngờ...”
Tới lúc này, ta đã có thể đoán được chuyện gì. Chắc chắn là Vệ Đông Lâm không nể tình nghĩa, bán đứng phụ tử Điền Tuần.
Trong đôi mắt của Điền Tuần hiện lên sự oán độc vô cùng:
"Hắn không những không giúp ta, mà còn dồn phụ tử chúng ta vào chỗ chết, chỉ tiếc là mưu gian của hắn bị ta phát hiện sớm, hắn không hại chết được ta, mà còn mất đi tính mạng của con trai mình."
Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
"Thảo nào Vệ Đông Lâm không tiếc bất cứ giá nào truy sát Điền Ngọc Lân."
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi