There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Giải Sầu (2)
huôn mặt của Toàn Tuệ Kiều đỏ bừng, bỗng ngồi cách xa ta một chút nữa, nhưng lại bị ta chặn lại.
Đôi mắt đẹp của nàng có chút oán trách nhìn ta một cái, ta mượn cảm giác say, to gan cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Lúc nãy khi chạy trốn, ta cũng có cầm tay, thế nhưng khi đó tâm tình làm sao bằng được bây giờ, Toàn Tuệ Kiều chỉ giãy dụa mang tính tượng trưng một chút, rồi cứ để mặc ta cầm.
Hành động của chúng ta không sao qua mắt được Dực Hổ, hắn lập tức kêu lớn:
"Su phụ, người cầm tay Thanh Thanh tỷ tỷ, thì tỷ ấy làm sao có thể dùng bữa?"
Câu nói này làm cho chúng ta xấu hổ vô cùng.
Toàn Tuệ Kiều e thẹn vô cùng, cố sức tách bàn tay của ta ra, nhẹ giọng nói:
"Ta đi ra ngoài nhìn phong cảnh một chút."
Sau đó đi như chạy ra ngoài cửa.
Hách Liên Chiến và Đồ Đáp đều là những người thông minh, hai người cười lên ha ha, Hách Liên Chiến vuốt đầu Dực Hổ nói:
"Đệ phá hoại chuyện tốt của sư phụ, cẩn thận hắn giáo huấn lại đệ đó."
Dực Hổ có chút sợ hãi hỏi:
"Su phụ sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?"
Ta giả bộ hung dữ, nói:
"Ta đang suy nghĩ xem, nên dùng biện pháp gì để hành hạ ngươi."
Dực Hổ cười chạy ra ngoài cửa:
"Ta gọi Thanh Thanh tỷ tỷ tới, để cho sư phụ tiếp tục cầm tay."
Hách Liên Chiến còn chưa uống xong một ngụm rượu, nghe được câu nói này, thì phù một tiếng, phun hết ra ngoài.
Ta cũng phải cười lớn.
Hồ nữ kiều mị một lần nữa rót đầy rượu cho chúng ta, tình cảnh này làm cho ta nhớ lại thời vẫn còn ở Khang Đô, tâm tình thoải mái nên nhịn không được ngâm:
"Cầm tấu long môn chi lục đồng, ngọc hồ mỹ tửu thanh nhược không. Thôi huyền phất trụ dữ quân ẩm, khán chu thành bích nhan thủy hồng. Hồ cơ mạo như hoa, đương lư tiếu xuân phong. Tiếu xuân phong, vũ la y, quân kim bất túy tương an quy?"
Dịch giả tạm dịch:
"Tấu khúc cầm dưới gốc cây Ngô đồng ở Long Môn, ngọc hồ mỹ tửu trong suốt như không. Gẩy nhẹ cung huyền cùng quân vương đối ẩm, trông thành Chu từ xanh đã chuyển sang đỏ. Thiếu nữ Hồ dung mạo đẹp như hoa, ở quán rượu cười như gió xuân về. Cười như gió xuân, múa như chim bay, chẳng nhẽ quân vương không say lại về?"
Hách Liên Chiến gõ nhịp trầm trồ khen ngợi nói:
"Hay cho câu chẳng nhẽ quân vương không say lại về, nào, hôm nay chúng ta không say không về."
Xe ngựa lung lay lúc lắc, ta đã có bẩy phần say, sao không nhân cơ hội này phóng túng một phen.
Từ mũi ta ngửi được mùi hương thơm, ta biết Toàn Tuệ Kiều ở ngay bên người, ta mượn việc say tựa đầu vào vai nàng, Toàn Tuệ Kiều muốn đẩy ta ra, nhưng lại có chút không đành lòng, cứ để cho ta tựa vào thân thể mềm mại của nàng.
Xe ngựa vẫn đi, nàng dí nhẹ một ngón tay vào trán của ta, nói:
"Ngươi không nên giả bộ, ta biết ý định của ngươi rồi."
Trong lòng ta cười thầm, vẫn không lên tiếng chút nào, bàn tay cố ý chạm vào đôi chân ngọc của nàng.
Toàn Tuệ Kiều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nỗ lực ngồi sang một bên trốn ta, ta nheo mắt nhìn nàng, thì thấy khuôn mặt Toàn Tuệ Kiều đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp có vài phần ngượng ngùng, lại có vài phẩn mừng rỡ.
Ta cũng không tiếp tục làm ra những hành động quá phận, Toàn Tuệ Kiều ở trong lòng ta thuần khiết không chút tỳ vết, không thể khinh nhờn nàng được.
Không biết từ lúc nào, ta đã dựa sát vào Toàn Tuệ Kiều mà ngủ thật say, khi tỉnh lại thì mình đã nằm trong gian phòng của mình. Ta ngồi dậy, mở cửa sổ, thì thấy trăng đã lên cao.
Cửa phòng nhẹ mở, Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ trường bào màu trắng đi tới, chân đi guốc gỗ, chiếc tất dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như một đóa hoa bách hợp ở trong đêm.
Nàng cười nhạt một tiếng, sự ưu nhã của nàng đã làm động lòng người, nàng đặt một cái khay lên bàn, nói:
"Ngươi hãy uống canh giải rượu đi."
Ta đi tới bên cạnh nàng, uống cạn bát canh, cố ý hỏi:
"Hôm nay ta say, có làm việc gì thất lễ không?"
Tuệ Kiều lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Các ngươi chắc lâu không gặp nên uống say như chết, uống như vậy không có lợi cho thân thể."
Ta gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, ôn nhu nói:
"Thanh Thanh, ta đáp ứng nàng, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ uổng nhiều như vậy nữa."
Tuệ Kiều xấu hổ nói:
"Ta là gì của ngươi, ngươi hứa với ta làm gì?"
Ta đặt tay lên vai của nàng, Toàn Tuệ Kiều cúi đầu xuống nói:
"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?"
Ta chầm chậm ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều khép lại, thân hình hơi run lên.
Ta nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán của nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi môi anh đào căng bóng.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất gấp, chúng ta cuống quít buông nhau ra. Thanh âm của Dực Hổ vang lên ở bên ngoài:
"Thanh Thanh tỷ tỷ!"
Ta mở cửa phòng, thấy Dực Hổ rất vội vã đi vào, cầm cánh tay của Toàn Tuệ Kiều, nói:
"Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ tỷ từ khi về nhà, liền giam mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Đệ đã đi gọi cửa, nhưng tỷ ấy không chịu mở, đệ rất lo lắng, không biết tỷ ấy có xảy ra chuyện gì không."
Ta và Toàn Tuệ Kiều nhìn nhau, đồng thời nói:
"Chúng ta cùng đệ đi xem thế nào."
Chúng ta đến chỗ ở của Hoàn Nhan Vân Na, quả nhiên đúng như lời của Dực Hổ nói, cửa phòng được đóng từ bên trong, trong phòng vẫn có ánh nến hắt ra, hình bóng xinh đẹp của nàng in lên cửa.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng gõ cửa nói:
"Tỷ tỷ!”
Hoàn Nhan Vân Na không trả lời, Dực Hổ lập tức la lớn.
Lẽ nào nàng gặp chuyện gì đó không hài lòng, không biết là có liên quan gì tới ta hay không?
Toàn Tuệ Kiều thấy cửa phòng không mở, không biết làm gì khác hơn là lo lắng thở dài.
Ta khuyên nhủ nói:
"Nàng mang theo Dực Hổ mau về phòng nghỉ ngơi đi, Hoàn Nhan tướng quân cần yên lặng một chút."
Trở lại phòng mình, trong lòng ta bỗng bị vây kín bởi một bóng ma, ngày ấy ở Ngọc Tuyền Cung, Gia Luật Xích Mi đã thành công khơi mào lên tính ghen ghét đố kỵ của Hoàn Nhan Liệt Thái.
Sau khi ta bị thương, lại ở trong vương phủ, nếu như chuyện này truyền vào trong tai của Hoàn Nhan Liệt Thái, thì Hoàn Nhan Vân Na chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Ta và Ô thị hành quán nếu muốn đứng được ở Hắc Sa thành, thì chắc chắn phải có sự trợ giúp của Hoàn Nhan Vân Na. Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt Thái lại sinh hận với ta, địa vị của Hoàn Nhan Vân Na tất sẽ bị ảnh hưởng, và tình cảnh của ta và Ô thị lại càng trở nên khó khăn.
Nghĩ tới những chuyện này, ta không cách nào nghỉ được, nên mặc quán áo tử tế, đi tới hoa viên của Vương phủ.
Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Gió đêm thổi hiu hiu, làm cho cơn buồn ngủ của ta biến mất không còn tăm hơi. Nhìn vầng trăng sáng trên cao, ta không khỏi nghĩ tới những chuyện ở Đại Khang, bất giác mới nhớ, mình ở Đông Hồ cũng đã được hơn nửa năm rồi.
Ta đã nhiều lẩn nghe ngóng, phụ hoàng vẫn bình an, thế nhưng với tuổi của người, thì lúc nào cũng có khả năng mất.
Nếu như ta không trở lại Đại Khang trước khi người băng hà, thì mọi nỗ lực của ta, cũng hóa thành công cốc.
Ta buồn bã thở dài một hơi, cũng ngay lúc đó, ở bên kia cũng truyền tới tiếng thở dài.
Ta ngạc nhiên xoay người sang phía đó, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc trang phục của Đông Hồ màu xanh, đứng ở bên cạnh một đóa hoa, quả nhiên là người còn đẹp hơn hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Ta nở nụ cười ấm áp, tâm tình của nàng cũng không yên như ta nửa đêm tới hoa viên giải sầu.
"Đã trễ thế này vì sao ngươi còn chưa đi nghỉ?"
Ánh mắt của Hoàn Nhan Vân Na lại trở lại trên đóa hoa, ta chậm rãi đi tới bên người nàng thấp giọng nói:
"Hoàn Nhan tướng quân cũng không ngủ được ư?"
Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi.
Ta thử hỏi:
“Chẳng nhẽ tướng quân phiền não vì chuyện của Ô thị hành quán.”
Hoàn Nhan nhìn ta một cái nói:
"Việc này không có quan hệ gì với các người."
Nàng dừng lại một chút lại nói:
"Quốc quân đã giải trừ binh quyền của ta, bảo ta đóng quân ở Hắc Sa thành."
Trong lòng ta ngẩn ra, Hoàn Nhan Vân Na đúng là đã bị chúng ta liên lụy.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Thúc phụ ta lại đi ân sủng cái tên Gia Luật Xích Mi, người này gian nịnh vô cùng, có thù tất báo, ngươi và thủ hạ đấu sĩ của ngươi cũng nên sớm ngày rời khỏi Hắc Sa thành."
Trên trán của nàng hiện lên sự u buồn, không cách nào xóa đi được.
Ta mỉm cười nói:
"Tướng quân ở lại Hắc Sa thành cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể ở cùng với Dực Hổ."
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, từ trong đôi mắt đẹp của nàng lóe ra hai điểm trong suốt.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi