Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Giải Sầu (1)
ột nhiên ở phía sau có một thanh âm uy nghiêm vang lên:
"Thiện Đô! Ngươi lại gây sự!"
Thanh âm này với ta mà nói tương đối có phần quen thuộc, ta xoay người lại, thì thấy một tráng hán mặc trường bào màu lam đang đi tới.
Người này mũi ưng miệng rộng, trên mặt đầy vẻ phong sương, đôi mắt màu lam hõm sâu dưới hai hàng lông mày rậm.
Đây đúng là người mà ta tình cờ gặp gỡ ở Tế Châu, Đông Hồ phú thương Hách Liên Chiến, bên người hắn còn có võ sĩ Đồ Đáp, người này không rời hắn một bước.
Thiện Đô dường như rất sợ hãi Hách Liên Chiến, cúi đầu thấp giọng nói:
"Hách Liên thúc thúc, là tiểu tử không biết sống chết này trêu chọc điệt nhi."
Đồ Đáp nhìn thấy ta làm hắn hơi ngạc nhiên, sau đó kề sát vào tai của Hách Liên Chiến nói cái gì đó.
Hách Liên Chiến lúc này mới chú ý tới ta, khuôn mặt cũng kinh ngạc, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Ta mỉm cười nói:
"Hách Liên huynh, đã lâu không gặp rồi."
Hách Liên Chiến cười ha ha nói:
"Long huynh đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây."
Trí nhớ của hắn đúng là vô cùng, chỉ mới gặp mặt ta một lần, mà lại nhớ được cả họ.
Ta mỉm cười nói:
"Một lời khó nói hết."
Lúc này Dực Hổ ở phía xa, nhìn thấy đám người này, lớn tiếng kêu lên:
"Hách Liên thúc thúc!"
Sau đó hắn nhảy lên, ôm lấy cổ của Hách Liên Chiến.
Hách Liên Chiến vô cùng mừng rỡ đưa tay ôm lấy hắn, tung lên cao nói:
"Hảo tiểu tử! Chẳng phải ta nói sau này phải gọi ta là Hách Liên đại ca sao.”
Dực Hổ cười nói:
"Trên người thúc thúc toàn lông đỏ, điệt nhi gọi là thúc thúc, tức là nể mặt thúc rồi đó."
Hách Liên Chiến tung hắn hai vòng trên không, sau đó mới giao hắn vào trong tay của Đồ Đáp.
Dực Hổ chỉ vào Thiện Đô nói:
"Hách Liên thúc thúc, chính là tên bại hoại này đuổi giết cháu."
Hách Liên Chiến căm tức nhìn Thiện Đô nói:
"Ngươi đúng là càng ngày càng không ra gì, bắt nạt cả tiểu hài tử."
Thiện Đô tuy rằng ngang ngược đã quen, nhưng ở trước mặt Hách Liên Chiến cũng chỉ có cách vâng dạ, cúi người nói:
"Chất nhi không biết những người này là bằng hữu của thúc thúc, cho nên mới có điều mạo phạm. Không bằng như vậy, chất nhi mời mọi người tới Kim Tôn Tứ uống rượu tạ tội."
Hách Liên Chiến lạnh lùng nói:
"Chẳng nhẽ ta không có tiền mời bằng hữu? Còn không mau mang theo thủ hạ của ngươi rời đi, ở chỗ này làm ta mất hứng."
Thiện Đô liên tục gật đầu, lúc gần đi còn cầu khẩn nói:
"Hách Liên thúc thúc ngàn vạn lần không nên đem việc này nói cho mẫu thân của ta biết."
Hách Liên Chiến trách mắng:
"Còn không mau đi!"
Thiện Đô lúc khẩn trương rời đi.
Hách Liên Chiến nhìn ta cười nói:
"Cái tên vô liêm sỉ này lại quấy nhiễu Long huynh, người làm thúc thúc như ta sẽ thay hắn bồi tội."
Dực Hổ mỉm cười nói:
"Hách Liên ca ca hôm nay phải mời chúng ta một bữa thật ngon.”
Hách Liên Chiến cười nói:
"Ngươi tại sao lại gọi ta là ca ca rồi?"
Dực Hổ cười đắc ý nói:
"Gọi là ca ca, vì không muốn gọi là thúc thúc bại hoại."
Chúng ta cùng nhau cười ha hả.
Kim Tôn Tứ cách chùa Lục Thường rất gần, đây là một tửu quán nổi danh, từ bên ngoài nhìn vào, thì không thấy gì đặc biệt, xung quanh trồng rất nhiều dương liễu, xây dựng bằng tường đất, là kiến trục tầm thường nhất của người hồ.
Chỉ có chỗ đặc biệt duy nhất, đó chính là trên tấm biển của quán có viết ba chữ Hán “Kim Tôn Tứ”, bút pháp mạnh mẽ có lực, tràn ngập khí thế hào hùng.
Từ trong chữ biết, ta nhận ra mấy chữ này có nét giống với mấy bức thư pháp ở Cạnh Sơn vương phủ.
Chắc là do Mặc Vô Thường viết, nhưng mà tâm tình của hắn khi viết tấm biển này lại vô cùng khác thường.
Hách Liên Chiến nói:
"Chủ nhân của tửu quán này đã từng mở tiệm ở Đại Khang nhiều năm, mười hai năm trước mới trở về nơi đây, tấm biển này được viết từ khi còn ở Đại Khang."
Ta khen:
"Chữ thật tuyệt!"
Hách Liên Chiến gật đầu nói:
"Vị tiên sinh viết những chữ này là một kỳ tài."
Tuệ Kiều nhìn thư pháp trên tấm biển mà ngơ ngác xuất thần, ta thấp giọng nói: "Thanh Thanh cô nương đang suy nghĩ gì vậy?"
Toàn Tuệ Kiều nhíu đôi mày lại, nói:
"Bức thư pháp này cũng là thủ bút của Mặc tiên sinh, nhưng mà lại không quá giống."
Ta thưởng thức nhìn nàng một chút, Toàn Tuệ Kiều có thể nhìn ra sự khác thường giữa nét bút, thì đúng là không tầm thường.
Trước cửa quán có hai Hồ nữ đứng tiếp khách, ở Khang Đô ta cũng đã gặp không ít tửu quán của người Hồ, cũng biết đại khái về lễ nghi đón khách của họ.
Hồ nữ dẫn chúng ta đi tới một gian nhà gỗ mộc mạc, trên bốn bức tường bên trong treo đều cung tiễn các loại, trên mặt đất trải thảm lông dê, chúng ta theo thứ tự ngồi xuống.
Hách Liên Chiến gọi mấy món ăn đặc sắc, sau đó xoay người nhìn ta, nói:
"Ở đây nổi danh nhất là Tam Lặc Tửu, không biết Long huynh đã từng uống chưa?"
Ta mỉm cười nói:
"Có phải là Tam Lặc Tửu bắt nguồn tử Ba Tư?"
Hách Liên Chiến ngạc nhiên nói:
"Long huynh đệ cũng biết loại rượu này?"
"Tại hạ đã từng nghe nói qua điển cố của Tam Lặc Tửu, rượu này khởi nguồn từ Ba Tư, được pha chế giữa ba loại rượu Am Ma Lặc, Bì Lê Lặc, Ha Lê Lặc, nhưng vẫn vô duyên, chưa từng được thưởng thức."
Hách Liên Chiến khen:
“Long huynh đệ quả nhiên học thức hơn người.”
Hắn nhìn Hồ nữ nói:
"Mỗi thứ đều mang cho ta hai vò."
Hồ nữ mỉm cười ngọt ngào nói:
"Thật là không may, rượu Bì Lê đã bị Mặc tiên sinh mua toàn bộ, nếu mấy vị muốn uống, thì ngày mai xin hãy trở lại."
Hách Liên Chiến cười khổ nói:
"Lão nhân này tính tình cổ quái, tại sao lại chỉ mua một loại rượu?"
Dực Hổ nói:
“Hắn đâu chỉ cổ quái, mà là một lão đầu nhi biến thái…”
Tuệ Kiều trách mắng:
"Dực Hổ! Sao có thể nói bậy sau lưng Mặc tiên sinh như vậy chứ."
Dực Hổ thè lưỡi nói:
"Hôm nào đó đệ đi trộm của hắn hai vò."
Hồ nữ đứng bên cạnh cười nói:
"Chúng tôi mặc dù không có rượu Bì Lê Lặc, thế nhưng lại có một lại rượu mới từ Ô Qua Sơn được tiến cử sang, đó là Long Cao Tửu, mấy vị có muốn thưởng thức một chút không?"
Hách Liên Chiến gật đầu nói:
"Được, nhanh mang lên đây!"
Hách Liên Chiến cùng với ta nâng cốc chúc mừng. Còn về tình hình bản thân, ta chưa mở miệng, thì Dực Hổ đã đem sự tích truyền kỳ của ta kể lại một lần, ta cũng sớm biết, mình không thể giấu diếm được, cho nên cứ mặc nó thêm mắm thêm muối.
Chủ tớ Hách Liên Chiến nghe vậy thì trợn trừng mắt, ngàn vạn lần cái tên Băng Báo danh chấn Đông Hồ lại là ta.
Hách Liên Chiến than thở:
"Những chuyện mà Long huynh đệ phải trải qua thực sự là có nhiều phúc tạp, nếu như ta biết trước tin tức về ngươi, thì đã không để ngươi bị làm nhục tới như vậy."
Ta bưng bát rượu lên nói:
"Long mỗ tin tưởng, trời cao sẽ tự có an bài. Nếu như không có những chuyện này, thì Long mồ đâu có quen biết được nhiều bằng hữu tình thâm nghĩa trọng tới như vậy."
Ánh mắt của ta hơi liếc về Toàn Tuệ Kiều một cái, Toàn Tuệ Kiều đương nhiên là hiểu ý của ta, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vã bưng bát rượu che giấu sự e thẹn của mình.
Hách Liên Chiến nhìn Toàn Tuệ Kiều một chút, lại nhìn ta một chút, thâm ý nói: "Xem ra Long huynh đệ đúng là được nhiều hơn mất."
Chúng ta chạm bát rượu, uống một hơi cạn sạch.
Tửu lượng của Hách Liên Chiến quả thực là rất lớn, sau khi uống xong ba loại rượu, mặt vẫn không đổi sắc.
Ta đã có chút say, Toàn Tuệ Kiều nhắc nhở ta, nói:
"Thân thể của ngươi còn chưa phục hồi như cũ, uống ít chớ để say!"
Hách Liên Chiến cười to nói:
"Đúng là tri kỉ của Long huynh, say thì tình càng thêm thân."
Tính tình của hắn phóng khoáng, nghĩ gì là nói ra cái đó, không hề cố ý.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi