Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Đại Tần (3)
au chuyện vừa rồi, tất cả mọi thực khách đều nhìn vị Khang quốc hoàng tử với ánh mắt khinh bỉ, Dận Không cũng không lấy làm trọng, vì đây chính là mục đích của hắn, trong mắt người khác,hắn càng nhu nhược, thì sẽ làm cho người ta không để ý hắn
Vốn tưởng sau đó, Dận Không sẽ được yên ổn, hắn không nghĩ tới, Trung sơn nhị hoàng tử Trương Kính Duyên là đi đến trước mặt kính tửu, Dận Không đối với tên này trong lòng đã có sự phản cảm đến cực điểm, tên Trương Kinh Duyên muốn mời rượu Dận Không rõ ràng là muốn đem hắn ra làm trò cười một lần nữa
Dận Không mặc dù không muốn làm trò cười cho mọi người, nhưng hắn không thể từ chối, hắn giả bộ khiêm cung, cùng Trương Kính Duyên cạn ba chén, sau đó các khách nhân khác lần lượt tới trước Dận Không, trước chúc mừng sau kính tửu, hắn thầm nghĩ : “ Sợ rằng không kịp thực hiện chí lớn, ta đã chết vì rượu ở thái tử phủ này rồi”
Hắn bèn giả say, miệng lắp bắp nói:
-Dận Không… cao hứng.. cao hứng..
Hai thị nữ đến bàn của hăn lại rót đầy rượu, Dận Không si mê nhìn hai nàng, sau đó hắn nắm ống tay ao của một nàng, kéo mạnh, đem nàng kia ôm vào lòng
Ả thị nữ thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó hắn dụi đầu vào người thị nữ, dùng ngón tay móc cái họng mình một cách kính đáo
-Oa….oa
Tiếng ói vang lên, Dận Không đem hết thức ăn và rượu toàn bô phun lên thân thể người thị nữ
Mọi người thấy bộ dáng say xỉn của hắn liền ầm ầm cười vang, ả thị nữ khóc lóc thoát ra khỏi người hắn che mặt chạy ra ngoài cửa
Yên Nguyên Tịch cười to :
-Bình vương say …..
Dận Không bước chân siu vẹo, miện nói lắp:
-Ta… không có say…..Ta còn có thể uống….
Sau đó tự tay rót đầy chén rượu, bầu rươu trên tay run rẩy,rót đầy ra bàn
au đó hắn cầm ly rượu bước chân khập khiển đi tới trước mặt thái tử Tần nói:
-Thịnh tình của thái tử….Dận Không …vô cùng.. cảm kích…không có gì…. Báo đáp.. chỉ có chén rượu này….để biểu đạt… lòng cảm kích…..
Dận Không tay run run cầm chén rươu lên uống
Đại sảnh đang náo nhiệt ồn ào, bổng nhiên yên tỉnh tức thì, Dận Không chợt nghe được một tiếng nói lạnh lùng:
-Vừa rồi là ai khi dễ Vân nhi??
Hắn ngẩng khuôn mặt khờ khờ đang cười lên nhìn, thì thấy một Hồng y thiếu nữ đang đi tới, trên người nàng là một bộ trang phục màu đỏ, gương mặt không trang điểm nhưng vô cùng hồng hào, đẹp không bút nào tả xiết, tuổi ước chừng mười bảy,mười tám, mái tóc đen mượt búi gọn gàng, trước ngực vun cao thật động lòng người
Cô gái có khuôn mặt và thân hình tuyệt đẹp, nhưng trên đôi chân mày đang lộ vẽ tức giận cực điểm
Yên Nguyên Tịch cười nói:
-Lâm nhi! Bình vương do say rượu, nên không giữ được mình, không phải hắn cố ý, ngươi cần gì so đo với hắn
Dận Không ngẫng ra, không nghĩ tới trước mặt mình là Tần quốc cửu công chúa Yên Lâm, theo lời nàng ói, thị nữ mà hắn oi trên mình chính là thị nữ của nàng, một cái phiền toài vô tình mà có đây, hắn thầm nghĩ
Yên Lâm gương đôi mắt lạnh băng nhìn hắn, đột nhiên tay vung lên tát toàn lực vào mặt Dận Không, một là cái tát bất ngờ, hắn không kịp ứng phó, hai là hắn đang giã bộ say rượu, trong nhất thời trên mặt hắn hiện ra năm ngón tay như là bị đóng dấu, không nghĩ tới nàng ra tay nhanh và mạnh đến như vậy
Hắn a a cười khúc khích, chuyện hôm nay Dận Không không thể làm gì khác hơn là giã bộ say rượu cho tới cùng, thân thủ hắn hướng bàn tay Yên Lâm chộp tới,miệng nói:
-Tiểu mĩ nhân….. theo ta ..hic ..hic .. uống một chén nào
-Dâm tặc!
Yên Lâm đảo đôi chân mày,giơ chân lên đạp Dận Không một cái, hắn té lồm cồm trên mặt đất, chén rượu trong tay bay đi, ướt cả mặt đất
Mọi người xung quanh bàn tiệc nhìn hắn với ánh mắt hả hê, nên nhớ rằng Yên Lâm nồi tiếng là vị công chua hung dữ điêu ngoa, bình thường đừng nói đối với nàng như thế, mà chỉ cần nhìn nàng thì cũng đã bị nghiêm trị, huống chi…
Yên Nguyên Tich thấy cục diện như vậy, liền cuốn quít bước tới, ngăn cản Yên Lam, cố khuyên nhủ:
-Lâm nhi! Ngươi không thể vô lể như thế
Một bến hắn kêu người đem Dận Không ra cửa
Dận Không vừa đi vừa nói nhảm:
-Tiểu mỹ nhân… hic hic
Trong đám thực khách có người thấp giọng cảm thán:
-Khó trách Đại Khang càng lúc càng suy thoài, nếu ngôi vị hoàng đế mà trong tay tên này, ngày mất nước chỉ ngay trước mắt….
Trên mặt Dận Không vẫn còn đau đớn, năm ngón tay in sâu trên mặt, cái tát của Yên Lâm cực mạnh, nhưng tình huống ngoài ý muốn này càng làm cho người ta nhận thấy hắn là kẽ nhu nhược mà còn háo sắc, nên ý định hắn đạt được hôm nay vô cùng hiệu quả, trong mắt mọi người tại Tần, tiếng đồn về vị chất tử Đại Khang ham mê tửu sắc, nhu nhược bất tài, từ tối nay sẽ vang xa
Tôn Tam Phân lấy vãi bọc tuyết lại lăn trên khuôn mặt Dận Không, nổi đau đơn nhất thời dịu bớt, Thái Tuyết bên cạnh yên lặng đút cho hắn chén thuốc giãi rượu, hắn mặc dù không nói chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng, thì hai người kia cũng biết, hắn vừa chịu khuất nhục
Tôn Tam Phân đem lễ phẩm danh sách tới trước Dận Không nói:
-Công tử! Dựa theo danh sách của hoàng thượng, chúng ta cần bài phỏng những người này.
Dận Không đã sớm thuộc bản danh sách này, nhưng từ hôm ở phủ thái tử bị Yên Nguyên Tịch làm nhục, hắn đột nhiên nghĩ tới kế hoạch khác, nếu bây giờ hắn đưa lễ vật đến từng người theo danh sách chắc không được kết quả như dự tính, còn có thể làm cho người khác nghĩ hắn có dụng tâm khác, nhưng giữ lại bên người cũng không ổn, người xưa có nói thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu hăn khư khư ôm một đống bảo vật, sợ có ngày họa liền tay, phải tìm cách tẩu tán số tài sản này
Vô luận là Khang đô hay Tần đô, trừ bỏ quyền thế, thì kim tiền cũng là thứ mà người khác tôn trọng, thân phận Dận Không là vi chất chi tử, trước mặt người Tần không đáng một xu, nên hắn phải dùng kim tiền để làm việc, hắn không có khả năng giữ đống của cải này bên mình, nên phải tìm cách sử dụng nó trong thời gian ngắn nhất mà đạt hiệu quả cao nhất
Dận Khôn nhàn nhạt phất tay nói:
-Lễ vật này toàn bộ lưu lại, ngay mai người theo ta dạo một vòng Tần đô, thuận tiện tìm một nhà buôn gì đó đem mấy thứ lễ vật này bán đi
Tôn Tam Phân cùng Thái Tuyết không biết mục đích của hắn là cái gì, hai người nhìn hắn ánh mắt mơ hồ
Dận Không cười nói:
-Tu bổ phủ đề, mua nô phó phải có kim tiền, nếu chúng ta không linh hoạt, thì không thể cải tạo điều kiện sồng hiện nay, phải dùng mấy thứ này sao cho co hữu ích
Cũng may Tần thái tử đối với thân phận chất tử của Dận Không cũng không có nhiều hạn chế, cái duy nhất bất tiện là khi đi ra ngoài thì luôn có hai gã thị vệ đi kèm
Sáng sớm hôm sau, ba người Dận Không cùng hai thị vệ đi dạo Tần đô đầy náo nhiệt, tới ngay một ngã tư trung tâm Tần đô, ngã tư này là một cái điểm trung tâm từ đó Tần đô không ngừng phát triển lan ra, nó trở thành một ngã tư lớn nhất Tần đô, nơi này chính là khu tập trung các cửa hàng buôn bán, quán ăn …nhiều nhất. Nơi thương nhân,khách thập phương tụ tập đông nhất, khắp nơi một cảnh náo nhiệt phồn vinh
Dận Không đi dạo qua vài dãy nhà, đến một cửa tiệm có tên “ Tụ Bảo Trai” trước mặt thì dừng lại. Theo hai gã thị vệ giới thiệu, Tụ Bảo Trai chính là hiệu buôn lớn có uy tín nhất Tần đô
Bên trong Tụ Bảo Trai cách trang tri rất phong nhã, so với cảnh náo nhiệt bên ngoài, thì bước qua cái cửa chính là hai không gian khác biệt, chủ nhân của Tụ Bảo Trai là một vị Lão nhân tóc bạc trắng,đang đứng giới thiệu cho một vị khách một kiện san hô cao ba thước
Dận Không đi vào nói:
-Ông chủ! Giúp ta nhìn kiện vật này!
Hắn đem bức ngọc tác cảnh rắn đang đánh nhau với chim điêu đặt ở trên quầy, kiện bảo vật này theo danh sách là tặng cho thừa tướng Gia Cát Khanh của Tần quốc
Lão giả hai mắt sáng ngời,tay cầm lấy kiện bảo ngọc trong tay,nhìn hồi lâu,rồi nói:
-Kiện bảo vật này từ hoàng cung đi ra, không biết công tử có từ đâu?
Dận Không khen:
-Ông chủ quả nhiên tinh mắt, nguồn gốc thứ này trong sạch, ngươi yên tâm, cứ ra giá đi.
Lão bạch phát trầm ngâm một chút, sau đó giơ ra ba ngón tay:
-Ba ngàn lượng bạc!
Dận Không sớm biết kiện ngọc này chính là bảo vật, bộ này lúc trước có tám cái, ba năm trước Bát hoàng huynh Mục vương lấy một con, sau đó bán lại cho Cần Vương, Cần vương phải trả cái giá một vạn lượng, nay lão bạch phát này đưa ra một cái giá chênh lệch một khoảng cách xa,tuy vậy
Dận Không sảng khoái đem kiện ngọc đặt lên quầy nói:
-Ông chủ đưa cho ta ba ngan lượng, vật này thuộc về ông
Lão bạch phát không nghĩ tới món hời như vậy rơi vào tay mình, hơi run run chút, cầm trong tay kiện ngọc, miệng nói nhanh:
-A Phúc, nhanh đi vào lấy ba ngàn lượng bạc
Giữa trưa, hắn và mọi người tơi một tửu lâu gọi là Hồng nhạn Lâu ăn uống, xế chiều lại đến sòng bác lớn nhất Tần đô chơi bài, hắn rời sòng bạc trên người chỉ còn hai lạng bạc vụn
Thái Tuyết khuôn mặt lo lắng nhìn Dận Không nói:
-Công tử! Việc sữa chữa phủ đề đã không có tiền, mà còn sài như vậy??
Dận Không nở nụ cười:
-Chúng ta từ Đại Khang đến không chỉ là mang một kiện bảo vật đó, ngày mai ta sẽ đem cái khác đổi bạc tiếp
Liên tiếp năm ngày, Dận Không mỗi ngày bán một kiện bảo vật, nhưng lại không có một lượng bạc để đem về, thanh danh hắn tại Tần đô bất tri bất giác vang xa, tương truyền rằng, Bình vương Đại khang không nhưng đam mê tửu sắc mà còn là một tay đổ bác
Tại phủ đệ vi chất, thậm chí ngay cả Tôn Tam Phân đối với hắn cũng có phần phản cảm, hắn cùng Thái Tuyết nhất đinh không cùng theo Dận Không ra ngoài làm chuyện hồ đồ nữa
Dận Không lần này chuẩn bán lần này là kiên bảo thạch Cung Đăng. Lúc hắn chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một cổ xe tám ngựa chạy chậm chậm dừng ngay trước cửa phủ vi chất, không biết trong là người nào, nhưng nhất định kẽ này là nhân vật lớn
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi