A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 138 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Có Tiến Bộ
ởi vì sinh con tự nhiên, ba ngày sau Diêu Tiểu Cải có thể xuất viện. Thời gian mang thai kiên trì hoạt động, dinh dưỡng tốt, thể chất vốn cũng tốt, ngày thứ hai sau khi sinh, cô cũng đã bắt đầu xuống giường hoạt động, đi lại một vòng trong phòng bệnh, hoặc tự đi toilet.
Chiều ngày thứ ba, làm xong thủ tục xuất viện, Lục Cạnh Ba và Trương Hồng Cúc, Diêu Tam Tam thu dọn đồ đạc, đi xuống lầu trước, trước khi ra cửa, Lục Cạnh ba còn căn dặn Diêu Tiểu Cải ngồi trên giường bệnh: “Tiểu Cải, em ngồi đây canh chừng con bé, tụi anh mang đồ xuống xe xong, sẽ trở lại đón hai mẹ con.”
Phòng bệnh ở lầu bốn, ba người ôm chăn, cầm bình nước xách chậu, đi xuống trước.
Diêu Tiểu Cải nhìn đứa bé được bọc chăn thật dày nằm trên giường, không nhịn được cúi đầu, gần như dán lên gương mặt trẻ nít, để sát vào nhìn con bé.
Nhìn sao cũng xinh xắn như vậy!
Diêu Tiểu Cải nhìn nhiều đứa nhỏ mới sinh, ban đầu chị cả sinh Tráng Tráng, còn có cục cưng cùng phòng bệnh, cục cưng phòng bệnh bên cạn... Cục cưng mới sinh dường như đều nhăn nhúm, thịt đỏ hồng giống như con trùng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Viên Viên, cũng là màu hồng phấn, long lanh, làn da rất đầy đặn, sống mũi nhỏ này, miệng nhỏ này, nhìn thế nào cũng xinh. Tóc dài nửa tấc, mềm nhũn dính vào trên đầu, mềm mại sáng bóng, giống như sợi tơ tằm vậy.
Vẻ đẹp nổi bật!
Diêu Tiểu Cải càng nhìn, trong lòng càng tuôn ra vẻ mềm nhũn, ấm áp, cô cầm khăn quàng cổ đã chuẩn bị bên cạnh quàng lên, ôm lấy con bé, nhìn qua hai lần giường bệnh và cái tủ nhỏ đã dọn dẹp sạch sẽ, xác định không bỏ sót thứ gì, rồi dứt khoát ôm con gái ra khỏi phòng bệnh, bản thân tự từ từ đi xuống lầu.
Mới xuống một tầng cầu thang, Lục Cạnh Ba di3nd@nl3qu.yd0n bước nhanh từ dưới lầu trèo lên, nhìn thấy hai mẹ con, lập tức sợ hết hồn, vội vàng chạy tới, trong miệng trách nói: “Sao em lại ôm con bé ra! Không phải bảo em chờ sao?”
“Em có thể ôm.”
“Có thể ôm cũng không được, em mới sinh được ba ngày, thân thể còn yếu, cũng không nên quá cậy mạnh.”
Sản phụ nhà người khác xuất viện, hoặc do người nhà mang xuống, hoặc do người nhà cõng xuống, ít nhất cũng do người nhà đỡ xuống lầu, vợ anh hay rồi, tự mình ôm đứa bé xuống lầu. Lục Cạnh Ba vừa buồn cười đau lòng lại thêm bất đắc dĩ, cậy mạnh cũng không phải là phương pháp cậy mạnh như vậy!
“Không có chuyện gì, em muốn ôm con bé.” Diêu Tiểu Cải nói, “Tương lai còn có thể ba hoa, nói với con bé, con do mẹ ôm từ bệnh viện về.”
Trách cứ lo lắng đầy bụng Lục Cạnh Ba lập tức hóa thành hồ nước xuân. Nhưng mấy người già luôn nói, phụ nữ ở cữ phải thế này thế kia, không thể thế này thế nọ, Lục Cạnh Ba thật sự không yên lòng để cho cô ôm con gái đi xuống lầu như vậy.
“Bây giờ em không cảm thấy như thế nào, ngày ở cữ không chú ý, mệt nhọc, tương lai thân thể sẽ bị thiệt.” Lục Cạnh Ba trách cứ, định cẩn thận đỡ cô, chặn ngang một ôm kiểu công chúa, lập tức nâng Diêu Tiểu Cải lên, Diêu Tiểu Cải cũng không quản anh, chỉ cẩn thận ôm đứa bé trong ngực, Lục Cạnh Ba cứ như vậy bản thân vừa ôm vợ vừa ôm con gái đi xuống lầu.
Sau đó Diêu Tam Tam chạy tới, nhìn thấy tình hình như vậy, thật sự vừa lo lắng vừa buồn cười, đây là xuống lầu đó, một nhà ba người này cần phải ân ái vào lúc này?
“Lỡ như chân bước không ổn định, ném một nhà ba người.” Trong miệng Diêu Tam Tam trách cứ, vội vàng tới đỡ cánh tay Lục Cạnh Ba, giúp anh nhìn cầu thang.
Anh đây ôm vợ và con gái đấy, nào dám không cẩn thận chứ! Lục Cạnh Ba cười cười, không lên tiếng, mặc cho Diêu Tam Tam đỡ cánh tay anh đi xuống.
Bốn người cứ chậm rãi từ từ đi xuống lầu như vậy, lên xe về nhà.
Diêu Tam Tam vốn hơi bận tâm về Diêu Liên Phát, chị hai sinh con gái, cô thật sự sợ khi về đến nhà, Diêu Liên Phát lộ ra vẻ không được vui vẻ gì đó.
Qua năm cửa hàng khai trương, Bào Kim Đông đi tỉnh thành, tiểu Tứ hết nghỉ đông đi học lại, Diêu Tam Tam không có người nào khác dùng làm chân sai vặt, không thể làm gì khác hơn là trước khi xuất viện trốn chị hai và anh rể hai, đặc biệt gọi điện thoại về nhà, dặn dò Diêu Liên Phát đi mua pháo.
Ở đây sinh em bé khi về nhà, bản thân trước tiên phải đốt một tràng pháo, ăn mừng thêm nhân khẩu, đồng thời cũng báo tin mừng cho người trong thôn.
“Cha, cha đi mua một dây pháo, đừng quên, mua loại dài nhất trong tiệm lão Hầu ý.”
“Pháo trong tiệm lão Hầu không được, ông ấy bán chậm, cũng không biết đã để bao lâu, sợ bị ẩm nổ không vang dội, ngày hôm qua cha đã đi trấn trên mua rồi.” Trong điện thoại chỉ nghe Diêu Liên Phát nói, “Cha hiểu quy củ này, nên chuẩn bị cha đương nhiên chuẩn bị, không cần con dặn dò.”
“Cha, cha mua dài không?”
Lỡ như cha trọng nam khinh nữ mua dây pháo nhỏ ngắn, chị hai và anh rể hai sẽ không vui.
“Hai dây đại địa hồng.” Diêu Liên Phát nói, “Bây giờ chúng ta không thiếu chút tiền này.”
Phải! Xem ra là cô lòng dạ tiểu nhân! Diêu Tam Tam cảm thấy, bây giờ ở nhà, mặc dù Diêu Liên Phát càng ngày càng không quản việc nhà nữa, nhưng cũng dịu dàng hòa nhã đi rất nhiều, đã lâu rồi không thấy ông gây sự.
Xe về đến nhà, đợi hai mẹ con Diêu Tiểu Cải vào phòng, Diêu Liên Phát liền dặn dò Lục Cạnh Ba: “Con đóng cửa, nhét con bé vào trong chăn, cha muốn đốt pháo.”
Trương Hồng Cúc vội vàng chạy vào trong nhà, định che tai cháu ngoại, không để cho tiếng pháo làm kinh sợ.
Lục Cạnh Ba đóng cửa lại, hai dây đại địa hồng nổ vang trong sân nhà họ Diêu.
“Cha, con còn lo lắng cha không vui mừng vì chị hai sinh con gái!”
Buổi tối, lúc ăn cơm, Lục Cạnh Ba đi phục vụ vợ ăn cơm, Diêu Tam Tam liền cười hì hì thẳng thắn nói rõ ràng với Diêu Liên Phát trên bàn cơm.
Diêu Liên Phát ngẩng đầu nhìn con gái, nói: “Nói thật ấy mà, cha đương nhiên hy vọng hai đứa sinh con trai, anh rể hai con là người nhà nước, sợ rằng không thể sinh hai đứa, không phải cha sợ nó có ý tưởng gì khác sao? Chỉ cần vợ chồng son nó thích là được rồi. Con gái thì làm sao chứ? Bây giờ suy nghĩ của cha thoáng ra, bốn cô con gái nhà mình, con xem bây giờ ở trong thôn này, người nào có thể so sánh được với chúng ta? Đi ở trong thôn bọn họ đều hâm mộ cha đó!”
Lời này thật sự, cha tiến bộ. Diêu Tam Tam chép chép miệng, cười hì hì gắp một miếng thịt cá lớn vào trong chén cho Diêu Liên Phát.
Tiểu Viên Viên đến, cho nhà họ Diêu thêm nhiều rối ren, Diêu Tiểu Cải ở trong nhà họ Diêu, Lục Cạnh Ba còn phải đi làm, việc phục vụ người lớn đứa nhỏ, khiến cho cả nhà họ Diêu bận rộn theo.
Trương Hồng Cúc phụ trách chăm sóc Diêu Tiểu Cải và em bé, giặt quần áo nấu cơm giặt tã, một mình vây quanh hai mẹ con kia.
Còn Lục Cạnh Ba đáng thương, trước đầy tháng không dám lên giường ngủ - anh sợ mình ngủ thiếp đi lộn xộn, đè phải con.
Con nít rất non mềm, để anh đụng một cái liền hỏng rồi. Lục Cạnh Ba không thể làm gì khác hơn là đặt một chiếc giường nhỏ trong phòng cho mình ngủ, quần áo cũng không dám cởi, buổi tối một khi nghe thấy tiếng con bé khóc, nghiêng người đã thức dậy.
Sau đó Trương Hồng Cúc còn phát hiện một chức năng mới của Lục Cạnh Ba - ủ tã lót.
Mùa xuân khí trời rét lạnh lạ thường, khí trời còn lạnh, tã vải bông cho con nít sử dụng, bất ngờ tiếp xúc với da thịt con nít cũng hơi lạnh. Trương Hồng Cúc liền gấp xong tã lót, kêu Lục Cạnh Ba nhét vào trong chăn, buổi tối tiểu Viên Viên vừa khóc rống, Lục Cạnh Ba lật người, lập tức móc tã đã gấp chỉnh tề, ủ ấm đến nóng hầm hập, vội vàng thay cho con gái.
Vì vậy, ôm không được vợ và con gái, mấy ngày nay, mỗi đêm Lục Cạnh Ba đều ôm tã lót con gái ngủ.
Diêu Tam Tam vừa vội vàng kiếm người tu sửa ao cá, còn phải vừa liên lạc thu mua cá lóc cá diếc trong hồ chứa nước, sắp xếp hàng vận chuyển đi tỉnh thành, trong nhà còn dư lại Diêu Liên Phát, thành sai vặt lung tung.
“Cha, đi tìm thêm cho con hai lao động, cọ rửa ao khu ươm giống, không đủ người.”
“A, phải đi.”
“Cha con bé, mau đi ra chợ mua mấy cái móng heo cho tiểu Cải, thứ này thúc sữa.”
“A, phải đi.”
“Con chó kia của chúng ta còn chưa cho ăn đâu?”
“Phải đi phải đi...”
Lại nói tiểu Tráng Tráng nhà chị cả cực kỳ ngoan, sinh ra được ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, mặc dù khóc rống mấy tiếng, nghe cũng ôn ôn hòa hòa, không có tính khí lớn. Mà Lục Viên Viên, lại là công chúa lạnh nhạt rồi. Con bé thích nhắm mắt lại, có người trêu chọc con bé, nói không chừng còn không thèm để ý tới. Có lúc mở mắt nhìn ngó người ta, khuôn mặt nhỏ nhắn kia phồng lên, lại có vài phần kiểu cao quý dè dặt. Cô bé con có tính khí, một khi chỗ nào không thoải mái, đói bụng, đi tiểu ướt, lập tức gân cổ họng gào to oa oa, vừa nghe âm thanh kia chính là có tính tình, oa oa mấy tiếng còn không tới cải thiện, tiếng khóc rống lập tức trở nên tức giận, cố gắng dùng sức, giận đến khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ, đồng thời còn phải cố gắng đạp bắp chân mấy cái!
Mỗi một lần Trương Hồng Cúc thấy con bé khóc rống lập tức chạy vào trong nhà, vậy mà hai cha mẹ vô lương tâm trong nhà, lại đầu dựa vào đầu, vai kề vai, nằm lỳ trên giường nhìn đứa bé cố gắng khóc rống, lại còn không ngừng vui mừng, giống như công chúa lạnh nhạt khóc rống là chuyện rất hay.
“Không cần phải để ý đến con bé, bác sỹ nói rồi, trẻ nít khóc rống cũng là một vận động. Không đói bụng, không đi tiểu ướt, không có chỗ nào không thoải mái, con bé chính là khóc chơi, biểu thị công khai sự tồn tại của mình. Cứ để cho con bé oa oa khóc hai tiếng là được rồi, rèn luyện thêm hô hấp.” Diêu Tiểu Cải nói năng hùng hồn.
Trương Hồng Cúc thở phì phò đẩy con gái và con rể ra, ôm lấy công chúa lạnh nhạt vỗ vỗ, trong miệng giận đến trách cứ: “Cái gì mà tăng hô hấp! Người một nhà nhàn rỗi không ôm con bé, mặc cho đứa bé khóc, hai đứa thật sự có thể nghe tiếp, tức giận hay không tức giận!”
Bế, lắc lư, vỗ vỗ, công chúa lạnh nhạt được phục vụ thư thái, ngừng khóc rống, hé cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ngáp khí, ngủ.
Diêu Liên Phát tìm người xem ngày, sau khi thương lượng với nhà họ Bào, xác định hôn lễ của Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam vào mùng chín tháng ba âm lịch. Nhà mới bên kia, trong nhà cũng vội vàng sắp xếp người lắp đặt thiết bị, đồ dùng trong nhà gì đó, đương nhiên tất cả đều do nhà họ Diêu mua, qua hết năm Diêu Tam Tam tiễn Bào Kim Đông đi, rồi cả ngày vội vàng mua đồ, tất cả đồ kết hôn, đồ dùng trong nhà điện gia dụng, chăn đệm giường chiếu, phải có đều cần chính cô đến mua.
Bận rộn mệt mỏi, gọi điện thoại mắng Bào Kim Đông: Kết hôn là chuyện của riêng em sao? Sao lại chỉ có bản thân em bận rộn thành như vậy!
Bào Kim Đông lập tức vội vàng tỏ thái độ: “Anh kêu Kim Lai ở cửa hàng chống đỡ một chút, anh nhanh chóng trở về.” Vừa nói vừa cảm thấy uất ức, “Em không biết chứ, anh nằm mộng cũng muốn về nhà.”
Vào ngày công chúa Viên Viên tròn tháng, sáng sớm Bào Kim Đông và Kim Thành lái xe về đến nhà.
Tuy nói cửa hàng bận rộn mỗi ngày, nhưng đứa bé của Lục Cạnh Ba tròn tháng, anh đương nhiên không muốn vắng mặt.
Qua mùng bảy đầu năm anh rời nhà, để kịp trước mùng tám mở cửa khai trương, thời gian này trong nhà đủ kiểu bận rộn, Diêu Tam Tam không phân thân ra được, anh cũng không thể trở lại, bây giờ là mười lăm tháng hai – nói cách khác, anh hai Bào đã hơn một tháng không thấy cô gái của anh.
Cố tình trong nhà một đống người, tiệc vui đầy tháng này, trong nhà có thể ít người sao!
Bào Kim Đông liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diêu Tam Tam, áo bông vải đỏ tươi, khăn quàng cổ màu trắng, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thể nhéo ra nước rồi, Bào Kim Đông không biết mất bao nhiêu công sức, mới chịu đựng không nhào qua.
Như vậy không được! Bào Kim Đông âm thầm hạ quyết tâm, hai bên đều phải bồi dưỡng thêm vài người đắc lực, không thể để cho hai người luôn tách ra, chờ kết hôn, tuyệt đối muốn vợ chồng cùng tiến lùi!
“Anh rể hai, chúc mừng nha!” Bào Kim Đông vỗ vai Lục Cạnh Ba nói, “Con gái nhà anh thật đáng yêu! Vừa nhìn tương lai chính là một cô bé xinh đẹp!”
“Đúng vậy! Đều mang theo ưu điểm của anh và tiểu Cải!” Lục Cạnh Ba không hề khiêm tốn chút nào. Nhìn thấy ánh mắt Bào Kim Đông luôn chuyển động theo bước chân của Diêu Tam Tam, Lục Cạnh Ba liền hiểu rõ cười một tiếng, xoay người tránh ra. Bạn bè người thân đầy sân, sói ác không có không gian biến thân!
Đàn ông tương đối có thể hiểu rõ đàn ông, bản thân Lục Cạnh Ba đó, vợ mang thai, ở cữ, anh còn có thể không hiểu sao? Bây giờ lập tức có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông đương nhiên cũng ôm con trai tới.
Tiểu Tráng Tráng bốn tháng rưỡi, giống như búp bê bằng bạc, được Dương Bắc Kinh ôm trong ngực, vừa trêu chọc đã cười, người nào nhìn thấy ai cũng nói thú vị.
Lục Cạnh Ba đón lấy Tráng Tráng ôm, đi vào nhà nhận người thân với con gái mình.
“Xem một chút, đây là em gái.” Lục Cạnh Ba nghiêm trang nói với Tráng Tráng, giống như Tráng Tráng thật sự có thể nghe hiểu, “Em gái nhỏ hơn con, sau này con phải nhường em. Ai muốn bắt nạt em, con phải có trách nhiệm che chở cho em.”
Tiểu Tráng Tráng trả lời bằng đạp đạp bắp chân, hé miệng nhỏ cười vui vẻ.
Diêu Tam Tam cong miệng, trong lòng nói, con gái nhà anh tính khí lớn như vậy, có mẹ con bé như thế, để cho con bé không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi.
“So sánh bé cưng nhà chúng ta với Tráng Tráng, con bé nhẹ hơn nhiều như vậy!” Đặt hai cục cưng ở cùng một chỗ, Lục Cạnh Ba bắt đầu suy nghĩ, “Tiểu Cải, sao anh có cảm giác, dáng dấp con gái chúng ta không đủ lớn?”
“Anh đi sang bên cạnh đi, Tráng Tráng người ta lớn hơn con gái anh mấy tháng!” Diêu Tiểu Cải tức giận đẩy chồng đi, người trong phòng lập tức đều cười lên.
Có rất nhiều bạn đồng nghiệp của Lục Cạnh Ba tới, buổi tối, Lục Cạnh Ba có mấy phần cảm giác say cười híp mắt nói với vợ, chuyện anh điều động, có kết quả, ban ngày uống rượu, rất nhiều đồng nghiệp rối rít chúc mừng anh.
“Trong cục có lệnh điều động tới, ngày mai anh tới đơn vị cầm.” Lục Cạnh Ba nói, “Cuối cùng làm xong. Em xem, trùng hợp hôm nay là đầy tháng con gái, thì tới, con gái chúng ta thật sự là một tiểu phúc tinh *!”
(*) Tiểu phúc tinh: dùng để chỉ những người có số mệnh tốt, mang vận may đến cho những người xung quanh.
Lục Cạnh Ba như ý nguyện được điều vào cục nông nghiệp của huyện, thật ra thì Diêu Tam Tam từng đề nghị anh xin điều động vào mấy ngành công thương, thuế, tài chính, nhưng lúc ấy những ngành này không bằng ngành nông nghiệp, Lục Cạnh Ba lại cảm thấy mình quen thuộc với ngành này hơn, nên xác định cố gắng vào cục nông nghiệp. Trước khi lệnh điều động xuống, lãnh đạo trấn đã tìm anh nói chuyện, nói đến với trình độ văn hóa và năng lực bản thân của anh, nếu không đi, qua hai năm xen lẫn thành trưởng trạm kỹ thuật nông nghiệp, tuyệt đối là tất nhiên.
Nếu tương lai trạm kỹ thuật nông nghiệp thật sự đổ, anh làm trưởng trạm của người nào đây? Lục Cạnh Ba sâu sắc cảm thấy con đường của chính mình là đúng.
Tam Cô Nương Nhà Nông Tam Cô Nương Nhà Nông - Ma Lạt Hương Chanh