Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 138 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Đúng Là Bịp Bợm Mà
dit: Mèo Mạnh Mẽ
Có thế nào Bào Kim Đông cũng không thể ngờ tới, hắn lại bị một đứa nhỏ ba tuổi lừa gạt.
Bị hố… đến nỗi cả người vô lực.
Chiều hôm ấy, Bào Kim Đông về đến nhà, rất nhanh đã phát hiện ra túi khoai khô. Tam Tam mang tới? Bào Kim Đông đắc ý trong lòng, hắn lấy một miếng ăn, hỏi em trai Bào Kim Thành:
"Tam Tam mang tới?"
“Anh cũng biết hả?”. Bào Kim Thành cười mờ ám, “Anh hai, tâm ý tương thông quá ha! Hồi sáng Tam Tam đem tới, anh không có ở nhà, nên về luôn”.
“Có nói gì không?”.
“Lúc đó em không có ở nhà, chị cả kêu em trông Lôi Lôi mà, Lôi Lôi chơi một lát thì đòi em về nhà lấy đồ xếp gỗ cho nó”. Bào Kim Thành nói. Con cả của nhà họ Bào cưới vợ rồi ra ở riêng, ở nhà họ Bào không xa. “Em vừa mới qua nhà anh cả, Tam Tam đã tới rồi lại đi”.
“Cô Tam Tam không mang kẹo tới cho con”. Lôi Lôi ôm bánh quy Bào Kim Đông mới mua cho nó, miệng nhét đầy bánh quy, vừa ăn, vừa nói ư a không rõ, “Cô Tam Tam nói đi xem mắt rồi”.
Cái gì? Bào Kim Đông từ từ đặt khoai khô xuống, từ từ ngồi xổm xuống nhìn Lôi Lôi, từ từ hỏi: “Lôi Lôi, cô Tam Tam đi đâu?”.
“Đi xem mắt rồi”. Lôi Lôi cười toe toét, bột bánh quy rơi lả tả.
Bào Kim Thành cũng kinh ngạc nhìn anh mình, Tam Tam xem mắt? Sao không nghe thấy phong thanh gì? Bào Kim Thành nheo mắt nhìn Bào Kim Đông với vẻ mặt kì quái, trách cứ Lôi Lôi: “Lôi Lôi, đừng nói bậy, con mà biết gì!”.
“Biết mà. Xem mắt thì sẽ có bánh kẹo cưới để ăn, mẹ nói với con vậy mà”. Lôi Lôi hơi uất ức chu chu cái miệng nhỏ, “Chú hai với chú sáu đi xem mắt, về sẽ đem kẹo cưới cho con ăn. Chú hai, kẹo của con đâu?”.
Bào Kim Đông đứng dậy đi ra ngoài, Bào Kim Thành hoảng hốt đuổi theo sau Bào Kim Đông mà nói: “Anh hai, anh khoan hãy nóng nảy, coi chừng làm ra chuyện gì không hay!”.
“Con mắt nào của em thấy anh nóng nảy”. Bào Kim Đông nạt em trai một câu, “Tránh qua một bên coi”.
Bào Kim Đông vội vã bước ra cổng lớn, mẹ Bào đương bận rộn trong sân cũng kêu với theo: “Kim Đông, sắp sửa ăn cơm rồi, mày con chạy đi đâu đó?”.
“Con ra ngoài một lát”. Bào Kim Đông vừa nói vừa sải bước đi xa. Mẹ Bào liếc nhìn đứa con trai nhỏ đang đuổi theo, hỏi: “Kim Thành, anh mày đi đâu mà gấp gáp quá vậy?”.
"Mẹ đừng hỏi con… con không biết đâu”. Bào Kim Thành vỗ vỗ mặt mình, nói thầm trong bụng: Sẽ không xảy ra chuyện gì xấu chứ?
Bào Kim Đông đi thẳng tới nhà họ Diêu, vừa vào cửa, đã thấy Diêu Tam Tam đang đứng trước ao xi măng, bên cạnh là Diêu Tiểu Cải, ngoài ra còn có… một người đàn ông trẻ tuổi.
Bào Kim Đông quan sát người đàn ông chướng mắt đó, vóc người trung bình, mặt trắng nhỏ, áo khoác nỉ xám tro, nhìn có vẻ nho nhã. Mấu chốt là tên đó đang nghiêng đầu, cười cười nói nói gì đó với Tam Tam.
Xem mắt? Bào Kim Đông không tin, sao Tam Tam có thể chạy đi xem mắt được? Lôi Lôi nói vậy, hắn sợ là nhà họ Diêu muốn sắp xếp chuyện xem mắt gì đó cho Tam Tam, nên vội vã chạy tới xem.
Nhưng mới qua hai ngày, cái tên yếu ớt này ở đâu nhảy ra?
“Tam Tam”. Bào Kim Đông bước vội tới gần Diêu Tam Tam, nhìn cô mà nói, “Anh tìm em có việc, ra ngoài với anh một chút”.
“Anh có thể có chuyện gì chứ?”. Diêu Tam Tam nghiêm mặt nói, “Em rất bận!”.
Diêu Tam Tam từ nhà họ Bào về, cả ngày tâm trí không yên, cứ buồn phiền trong lòng, nhưng không biết phải làm sao để phát ra. Lúc chiều, vừa hay Lục Cạnh Ba tới.
Gần đây cứ cách mười ngày nửa tháng Lục Cạnh Ba lại tới một lần, đây cũng là do Diêu Tam Tam nhờ vả anh. Cô đã được một bài học kinh nghiệm về việc bới bùn bắt cá trê vào mùa đông năm rồi, nên cuối thu năm nay liền gạn hết cá trê chuẩn bị chui vào bùn trốn đông, thả vào ao xi măng nuôi tạm.
Nhưng ao xi măng dù sao cũng có hạn, mặc dù đã tận dụng diện tích sân để xây lớn nhất có thể, nhưng mười ao cá, hơn mấy ngàn cân cá trê, đều thả vào một ao xi măng, tất nhiên sẽ phải chen chúc. Lại nói mặc dù ao xi măng này được xây âm xuống đất, nhưng cũng không nhất định có thể kháng lạnh.
Diêu Tam Tam thầm có tâm lý đánh cược, cô đánh cược trời lạnh cá vẫn có thể chen lấn sống qua đông, cũng cược ao nhà mình có thể kháng lạnh, nhưng cô vẫn rất cẩn thận, chuẩn bị rơm rạ giữ ấm quanh ao.
Vậy nếu lỡ thua cuộc thì sao?
Chính vì sợ sai lầm, cho nên cô phải cẩn thận trông coi, một khi phát hiện ra có gì không ổn, liền bán cá đi, dù sao lúc này cá cũng đang bán rất chạy, không phải tổn thất gì. Nhưng nếu có thể chịu lạnh qua được thời gian này, đợi đến trước tết, số cá này của cô có thể bán rất được giá.
Cá trê sống vào mùa đông không thể nào linh hoạt được, ngày nào Diêu Tam Tam cũng ngó chừng, cẩn thận đề phòng cá chết, mặc kệ là chết do rét hay do thiếu dinh dưỡng, thì cá chết cũng đều không đáng giá. Dù chỉ chết một con, thì Diêu Tam Tam cũng phải đau lòng.
Tình huống trước mắt có vẻ hoàn hảo. Nhưng thời tiết mỗi ngày một trở lạnh, Diêu Tam Tam cũng mỗi ngày một thận trọng hơn.
“Anh thấy tạm ổn, cá trê chui xuống bùn để tránh đông vẫn có thể chịu được mật độ dày, thời tiết thế này cũng có thể thích ứng, cá tránh rét tự nhiên trong mương máng, phải chịu lạnh chịu đóng băng, cũng qua đông được. Chỉ cần cẩn thận hơn, nếu gặp phải thời tiết cực rét, em phủ thêm rơm rạ, tốt nhất là trùm một tầng ni lông mỏng, như vậy có thể tăng độ ấm.
“Em cũng muốn trùm ni lông, nhưng lại sợ trong ao thiếu dưỡng khí”. Diêu Tam Tam nói.
“Mùa đông bọn nó đều chui vào bùn, rơi vào trạng thái ngủ đông hết, nhất thời cũng không thiếu khuyết dưỡng khí, trưa nắng nhiệt độ cao em tháo ni lông ra là được. Anh thấy người ta nuôi cá vàng, phủ ni lông lên ao cũng không có vấn đề gì, mùa đông cá không cần nhiều oxi, nhất là cá trê. Có điều cái ao này em nuôi hơi nhiều cá, mật độ quá lớn, nên mới phải thường xuyên tháo ni lông ra cho nó có không khí, nếu lỡ đóng băng, phải kịp thời phá băng để cấp oxi”.
Diêu Tam Tam gật gật đầu, Lục Cạnh Ba cười nói: “Thật ra thì anh cũng là lần đầu thôi, không biết nhiều hơn em bao nhiêu, chúng ta cùng nhau đưa đá qua sông vậy!”.
Anh nói dứt lời, Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đều bật cười. Thật ra thì Lục Cạnh Ba là kĩ thuật viên nông nghiệp, nơi công tác của anh không phải ở đây, cũng không có chuyên môn nuôi trồng thủy sản, nhưng anh nguyện ý chạy đến nhà họ Diêu, Diêu Tam Tam cũng tình nguyện tìm lý do cho anh đến, đơn giản là vì trong lòng cô tồn tại một niềm hi vọng.
Diêu Tam Tam cảm thấy, Lục Cạnh Ba này hẳn là có ý tứ với chị ba. Nếu không anh làm kỹ thuật viên không tệ, cần gì phải chạy đến mảnh đất Thổ Câu này? Đây cũng không phải là chỗ anh công tác; cũng không phải không có việc gì làm mà suốt ngày tìm tài liệu cho chị ba, giúp đỡ chị ba, viết sổ hướng dẫn cho chị ba, còn kiêm luôn chức giáo viên tiểu học, sửa lỗi chính tả cho chị ba nữa.
Hiện giờ chị ba đã có thể xem được sách tài liệu, cũng do Lục Cạnh Ba tốn một phen tâm tư, dạy chị ba tra từ điển. D' đ lê q.d. Quyển từ điển trên bàn Diêu Tiểu Cải kia, cũng là do Lục Cạnh Ba mang tới.
Có điều, chị ba chỉ xem anh là “kỹ thuật viên”, rốt cuộc là thật sự không nhìn ra, hay là giả vờ như không biết? Diêu Tam Tam nghĩ, nút thắt trong lòng chị ba, vẫn chưa buông xuống được.
Chỉ không biết chị ba có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng hay không, Lục Cạnh Ba rốt cuộc thích chị ấy đến mức nào, người nhà của anh có thật lòng tiếp nhận chị ba “mù chữ” hay không.
Hôn nhân, thật sự không chỉ đơn giản là tình cảm, không chỉ cần hai người thích nhau là được hay sao?
“Anh Lục, tối nay thế nào anh cũng phải ở lại ăn cơm nha, anh không biết đó thôi, chị ba nấu món thịt hầm đậu ăn là nghiện, ngay cả anh rể làm đầu bếp mà còn phải khen đó nha. Làm cá trê kho tàu, canh cá trê nóng hổi ăn cũng rất ngon”.
Dù sao thì thứ cô có cũng là cá trê mà.
Lục Cạnh Ba nhìn Diêu Tiểu Cải, cười nói: “Muốn ăn lắm. Có điều anh còn phải đi về mười mấy dặm đường, trời cũng sắp tối, chạy xe buổi tối cũng lạnh, nên để dành hôm nào lại ăn vậy”.
“Còn sớm mà, chị ba đã bắc nồi hầm thịt rồi, mẹ em đang nấu cơm đó, rất nhanh thôi là có cơm ăn, ăn cơm no rồi có đi bộ cũng thấy ấm mà”. Diêu Tam Tam cực lực giữ lại, không riêng gì chút ít tâm tư của cô, mà cũng vì cô thật lòng biết ơn Lục Cạnh Ba đã nhiệt tình giúp đỡ.
Diêu Tiểu Cải vẫn đứng bên cạnh, lúc này chỉ nói một câu: “Tam Tam nói rất đúng, anh ở lại ăn cơm đi”.
“Vậy được rồi. Cứ ăn cơm ở đây miết, da mặt cũng dày lên rồi”. Lục Cạnh Ba nghe vậy, liền đồng ý ngay.
Phải rồi! Diêu Tam Tam thầm nói, em nói nửa ngày, cũng không bằng chị ba nói một câu ha! Cô xoa xoa hai tay lạnh cứng, cười mời Lục Cạnh Ba vào trong nhà, chính vào lúc đó, Bào Kim Đông vội vã đẩy cổng bước vào.
“Tam Tam, anh tìm em có việc, ra ngoài với anh một chút”.
“Anh có thể có chuyện gì chứ? Em rất bận!”.
Kết quả là ngay trước mặt Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba, Bào Kim Đôngtrực tiếp bước đến trước mặt Diêu Tam Tam, thoải mái bắt lấy tay cô mà nói: “Thật sự có việc, nghe lời, đi theo anh một chút”.
Nói rồi Bào Kim Đông lại nhíu mày, giơ tay kia ra nắm lấy vải áo trên tay cô, nói: “Sao tay em lạnh quá vậy? Em mặc ít hả?”.
Đáng ghét! Diêu Tam Tam vùng vẫy mấy lần, nhưng tuy hai năm qua vóc người cô có cao lớn hơn, vẫn không thể so sánh với Bào Kim Đông, vẫn là thân nhỏ sức yếu, để Bào Kim Đông túm lấy là hoàn toàn không thể tránh được, cứ thế bị Bào Kim Đông thoải mái kéo đi, thoạt nhìn còn có vẻ hết sức thuận lợi.
“Bào Kim Đông, nhà em sắp ăn cơm!”. Diêu Tiểu Cải không nhịn được nói với theo.
“Đợi lát nữa anh đưa em ấy về liền”. Bào Kim Đông nói năng hùng hồn, “Tiểu Cải, em nói với thím một tiếng nhé”.
Trước khi đi, Bào Kim Đông liếc Lục Cạnh Ba một cái, rồi kéo Diêu Tam Tam ra khỏi cổng nhà họ Diêu, đi thẳng tới sân phơi. Cạnh sân phơi là một con rạch thoát nước rộng nửa mét, cách một đoạn là có lối băng qua, Bào Kim Đông ngại đường vòng phiền toái, liền dứt khoát một tay nắm tay Diêu Tam Tam, tay còn lại kéo eo cô, cứ thế “xách” cô nhảy qua.
Đợi đến khi Bào Kim Đông tìm được một đống cỏ khô cản gió, dừng chân đứng lại, thì trong lòng Diêu Tam Tam cũng đã tức tối tới cực điểm, quá đáng giận, quá đáng giận!
Quá mất mặt, quá mất mặt rồi, sống đã hai đời, còn để cho người ta khi dễ đến mức này!
Nếu đổi bất cứ ai khác, Diêu Tam Tam đã sớm tát cho một cái!
Đúng, cho hắn một cái tát!
Thế nhưng, hắn không phải là bất cứ ai khác, hắn là Bào Kim Đông.
Diêu Tam Tam tự tìm lý do cho mình, nhìn đi, hắn vừa cao lại vừa khỏe, mình đánh cũng không lại hắn.
“Nhóc, cái gã mới vừa rồi là ai?”.
“Anh quản được sao!”.
“Anh mà để mặc em thì ai quản em!”. Bào Kim Đông nói, “Em dám xem mắt sau lưng anh hả?”.
Diêu Tam Tam tức giận, rốt cuộc cũng nhịn không được, hung hăng đá Bào Kim Đông một cái, quay lưng bỏ đi. Một đá kia trúng vào bắp chân Bào Kim Đông, hắn cũng không để ý, cứ như không biết đau là gì, vội vàng sải bước đuổi theo Diêu Tam Tam, kéo cô lại.
“Gió mát quá, em ngồi đây một lát đi”. Bào Kim Đông dùng giọng điệu dỗ con nít, “Tam Tam, anh đã nói gì với em em quên hết rồi sao? Nếu người nhà em thật sự muốn em đi xem mắt, em cũng không thể đồng ý”.
“Rốt cuộc ai mới là người đi xem mắt vậy?”. Diêu Tam Tam ảo não nói, “Hôm nay anh đi đâu? Còn không phải đi xem mắt sao?”.
“Anh xem mắt?”. Bào Kim Đông không hiểu ra sao cả, “Nói bậy bạ gì đó, dù cho cô kia có lớn lên đẹp như tiên nữ, anh cũng không lạ gì mà phải xem mắt với cô ta! Em nghe ai nói bậy đó?”.
Diêu Tam Tam há miệng, nhưng không nói được gì, cô hoang mang nghĩ, có phải đã có chỗ hiểu lầm nào không? Cảm giác… như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Ôi, cô đã nói rồi mà, Bào Kim Đông sao lại nhàn rỗi không có chuyện gì mà chạy đi xem mắt chứ!
“Lôi Lôi nói anh đi xem mắt”. Diêu Tam Tam chột dạ nói. Ặc, hình như cô cũng nói với Lôi Lôi, cô Tam Tam cũng đi xem mắt.
Thuận miệng nói lẫy một câu, bây giờ…
“Lôi Lôi…”. Bào Kim Đông vừa bực mình vừa buồn cười, hắn suy ngẫm lại một chút, đại khái hiểu ra nguyên nhân kết quả trong đó, mới nói: “Lúc sáng thím ba bắt Kim Lai đi xem mắt, Kim Lai nó không muốn đi, chạy tới chỗ anh kể khổ, kêu anh đi đối phó với nó cho xong, sau đó Lôi Lôi tới, túm được anh không cho đi, kêu chơi với nó. Chị dâu ra miệng dụ nó, nói chú hai chú sáu đi xem mắt rồi, sẽ mang kẹo về cho con ăn…”.
“Kim Lai nó đi, em giờ cũng biết rồi đó, nó đi xem mắt cũng chỉ là đối phó thím ba thôi, anh với nó lên trên trấn, sau đó anh liền đi thăm ông ngoại với cha mẹ, giờ mới về tới nè”.
Vòng tới vòng lui, rốt cuộc cũng làm sáng tỏ chuyện này, Bào Kim Đông thở dài thật dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Diêu Tam Tam sửng sốt thật lâu, chỉ thiếu không xấu hổ mà chết. Chuyện thế này, cũng quá buồn cười rồi? Đúng là bịp bợm mà!
“Cái thằng Lôi Lôi này, uổng công anh mua cho nó một bịch bánh quy. Chỉ lo ăn thôi, vì có mấy cục kẹo đã lừa gạt chú hai nó rồi. Thằng quỷ, chờ xem anh về trừng trị nó ra sao!”.
“Anh muốn trừng trị nó thế nào? Diêu Tam Tam buồn cười hỏi.
“Bắt nó trả bánh quy lại cho anh!”.
Diêu Tam Tam chợt bật cười, Bào Kim Đông thấy cô cười, cũng cười theo.
“Aiz, chuyện này cho qua! Cái đó, Tam Tam, người đàn ông mới vừa rồi ở nhà em là ai?” Bào Kim Đông còn chưa có quên đâu đấy.
“Lục Cạnh Ba, anh ấy là kỹ thuật viên nông nghiệp, tới giúp tụi em một tay”.
Kỹ thuật viên nông nghiệp? Bào Kim Đông cân nhắc giọng điệu của Diêu Tam Tam, chắc hẳn là Diêu Tam Tam sẽ không có ý nghĩ gì khác, có điều Lục Cạnh Ba kia—ai có thể bảo đảm?
“Tự anh ta chạy tới hả? Anh ta chắc không phải cứ chạy tới nhà em hoài đấy chứ?”. Bào Kim Đông lo lắng dặn dò, “Tam Tam, lòng người khó đoán, ở cùng một chỗ với người khác, em phải đề phòng một chút”.
“Anh nói cái gì vậy!”. Diêu Tam Tam tức giận nói, “Ảnh khá thân với chị ba em đó”.
Ặc… Bào Kim Đông sờ sờ mũi, “Vậy… thì không thành vấn đề”.
Không thành vấn đề? Diêu Tam Tam bĩu môi, hỏi Bào Kim Đông: “A Tích là cái gì?”.
Chỉ đơn giản là tò mò, tự nhiên nhớ ra.
“A Tích?”. Bào Kim Đông ngẫm nghĩ, “Ôi dào, là lúc về anh mua cho Lôi Lôi một hộp xếp gỗ, bên trong có hình dạng hai đứa bé, bé trai gọi là A Tích, bé gái gọi là A Mộc. Hôm nay Lôi Lôi đến nhà anh chơi quên đem theo, liền nhõng nhẽo đòi Kim Thành đi lấy cho nó, Kim Thành mới vừa đi, là em đến. Kết quả---”.
Bào Kim Đông bất đắc dĩ buông thõng hai tay, chuyện này, cũng thật là ngoài ý muốn!.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Bào Kim Đông nhích lại gần chồng cỏ, theo thói quen sờ sờ tay Diêu Tam Tam, miệng hỏi: “Có lạnh hay không? Em phải mặc nhiều áo một chút”.
Tay nhỏ cũng đã nắm được, Bào Kim Đông dứt khoát sẽ không buông, thậm chí còn kéo luôn tay kia qua, cùng nắm trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, không hề có chút ý nghĩ không chính đáng nào.
Động tác nhỏ ấy, hắn làm một cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình, Diêu Tam Tam cũng lười kháng nghị.
Hai người lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp yên tĩnh của hoàng hôn, Bào Kim Đông một lòng một dạ ủ ấm đôi tay trong tay mình, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn lại đang rối rắm sôi trào.
Chuyện cũng đã đến nước này rồi, nếu hắn còn không nói cho rõ ràng với Tam Tam, thì cũng quá không đàn ông rồi nhỉ?
Nhưng, nhưng mà… Bào Kim Đông tự cân nhắc trong lòng, rốt cuộc hắn nên thổ lộ với cô bé này như thế nào đây? Là đàn ông con trai, hắn còn chưa từng học qua mấy lời nói buồn nôn kia đâu!
Tam Cô Nương Nhà Nông Tam Cô Nương Nhà Nông - Ma Lạt Hương Chanh