Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 138 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:58:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Ai Chờ Ai
hủ động nói dắt cô đi bẫy thỏ, nhưng suốt buổi chiều Bào Kim Đông vẫn không xuất hiện, Diêu Tam Tam càng nghĩ lại càng tức.
Cho đến sau bữa tối, hắn mới đến nhà họ Diêu. Lần này hắn đã thay quân trang, mặc áo bông mỏng thường ngày, bước vào sân nhà họ Diêu rất tự nhiên.
“Thím, ăn cơm chưa?”.
“Ăn rồi, ăn rồi”. Trương Hồng Cúc cười ha hả trả lời, trong tay bà là nia khoai khô, để phơi ở ngoài, giờ cũng sắp tối, mới nhớ phải lấy vào. Trương Hồng Cúc hỏi Bào Kim Đông:
“Khoai mới phơi đó, con ăn không?”.
“Khoai lang khô?”. Giọng Bào Kim Đông rõ ràng rất hưng phấn, “Muốn ăn muốn ăn. Con thèm cái này lâu rồi, mà năm nay mẹ con không có phơi”.
Bào Kim Đông nói xong đưa tay bốc một nắm lớn, nhét vào miệng ăn. Khoai lang khô, là khoai sau khi nấu chín vào mùa đông, cắt thành lát phơi nắng mà thành, không thể phơi quá khô, phơi đến lúc nửa mềm nửa dẻo. Khoai trữ từ mùa đông, càng thêm ngọt mềm, cứ như đồ vặt làm từ đường, khoai phơi đủ nắng rồi ăn càng ngon hơn.
“Thích ăn vậy, lát nữa đêm về một mớ để dành ăn đi”. Trương Hồng Cúc cười ha hả nói.
“Được đó ạ, tốt nhất là lấy thêm cho con nhiều chút, lúc trở về đồng đội con đòi đặc sản, đem cái này ra đuổi bọn họ thì còn gì bằng”.
Da mặt dày, cho anh ăn anh ăn thật, ăn rồi còn muốn đem về! Diêu Tam Tam âm thầm khinh bỉ tên kia. Lại nói Bào Kim Đông rất quen thuộc với nhà họ Diêu, trước kia có khi nào quá mấy ngày mà hắn không chạy tới nhà họ Diêu? Cũng không cần khách sáo làm gì. Ed: Mèo Mạnh Mẽ. Nhưng lúc đó Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát cũng không có ở nhà, Bào Kim Đông với vợ chồng Diêu Liên Phát cũng không tính là quen thuộc.
“Được, để thím lấy cho con một bọc”. Trương Hồng Cúc vội nói.
Bào Kim Đông thuận tay đưa cái túi trên tay cho bà, nói: “Thím, đây là đặc sản con mang về từ Tân Cương, chú thím ăn thử đi”.
Trương Hồng Cúc khách sáo một chút, Bào Kim Đông tiện tay đặt túi lên bàn. Diêu Tam Tam mở ra nhìn, là nho khô, mơ khô, hạnh nhân, còn có một gói thịt xông khói nhỏ, cô bốc một quả mơ khô, cắn một miếng, chua toét miệng.
“Ăn không ngon”. Diêu Tam Tam bỏ mơ khô xuống, xoay người bỏ đi, rốt cuộlúc gần đi cũng không nhịn được, tiện tay lấy túi nho khô đi. Bào Kim Đông cười cười, đi theo sau Diêu Tam Tam ngay trước mặt Trương Hồng Cúc, còn vừa đi vừa nói”
“Vậy con đi chơi nha, thím?”.
“A, con đi chơi đi”. Trương Hồng Cúc đồng ý, trong bụng nói, thằng nhỏ này, cứ như đang ở nhà nó vậy nhỉ?
Bào Kim Đông đi theo Diêu Tam Tam vào nhà cô, Tiểu Tứ đang làm bài tập, thấy chị tư và Bào Kim Đông kẻ trước người sau đi vào, liền toét miệng cười tinh nghịch, Diêu Tam Tam đưa nho khô trong tay cho nó. Diêu Tiểu Cải đang đọc một quyển sổ, cô nhìn thoáng qua Bào Kim Đông, rồi buông sổ trong tay, quay qua Diêu Tam Tam mà nói”
“Em đi chơi đi, đừng có quấy rầy chị với Tiểu Tứ”.
Bào Kim Đông nở nụ cười như ý, kéo tay Diêu Tam Tam, nói: “Đi thôi, ra ngoài chơi đi, chị ba em đuổi mình rồi!”.
Diêu Tam Tam vẫn còn đang tức giận, dùng dằng một chút, liền bị Bào Kim Đông kéo đi. Hai người ra đến cổng, vừa vặn chạm mặt Diêu Liên Phát đi dạo loanh quanh trở về, Diêu Liên Phát thấy Bào Kim Đông tùy tiện lôi kéo con gái mình, nặng nề ho khan một tiếng, thế mà Bào Kim Đông chẳng những không buông tay, còn chào hỏi nhiệt tình.
“Chú, không đi tìm người đánh bài sao?”.
Diêu Liên Phát chắp tay sau lưng, không đáp những lời kia, mà lớn tiếng căn dặn”
“Trời tối rồi, đừng có chạy lung tung”.
“Dạ, biết rồi ạ”. Bào Kim Đông đáp, rồi trắng trợn kéo con gái nhà người ta đi mất.
--Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải duy nhất tại diendan.com, những nơi khác đều là ăn cắp--
Ra khỏi cổng nhà họ Diêu là đụng sân lớn, Bào Kim Đông kéo Diêu Tam Tam đi bộ dọc theo sân, Diêu Tam Tam vung tay, thoát khỏi tay Bào Kim Đông.
“Anh đừng có kéo em”.
“Sao thế?”.
“Không phải anh nói bắt thỏ sao? Cả chiều không thấy bóng”.
Giận rồi? Bào Kim Đông vội nói: “Lúc sáng anh với em tách ra, về đến nhà ăn xong, ngả đầu xuống giường một cái là ngủ thẳng tới bây giờ, anh nghĩ có bắn đại bác chắc anh cũng không tỉnh được”.
Nói xong tự hắn cũng cảm thấy buồn cười.
“Ngủ như heo”. Diêu Tam Tam lắc đầu, tức giận với hắn thật không thú vị.Với lại mình tức giận cũng thật kì lạ, nghĩ lại thì, tức giận có gì tốt?
“Sáng sớm mai tới đập nước chơi đi, anh bắt vịt trời cho em”.
“Nói không giữ lời, ai mà thèm đi theo anh!”.
“Thỏ đồng chứ gì? Ngày mai nhất định sẽ bắt cho em”. Bào Kim Đông nói rồi vỗ ót một cái, “Ngày mốt, ngày mốt đi, anh rảnh anh sẽ đi bắt liền. Anh mới về tới nhà, đã hai năm không về, cũng phải chạy một vòng đến nhà bạn bè thân thích”.
Vịt trời, thỏ đồng, hắn đây là xem cô như con nít! Diêu Tam Tam không hiểu nổi cảm giác trong lòng mình là gì, liền nhàm chán đá hòn sỏi nhỏ trên đường văng ra trước. Bào Kim Đông chợt vòng lấy người cô, kéo cô ra sau đống cỏ khô.
Diêu Tam Tam hoảng sợ, vừa muốn lên tiếng, Bào Kim Đông đã kề tai cô nói nhỏ: “Đừng có lên tiếng”.
Diêu Tam Tam ngẩn ra, dưới ánh trăng, Bào Kim Đông chỉ chỉ đằng trước, nhưng không nói tiếng nào, một tay còn đang nắm vai cô, gần như dán vào lưng cô, thò đầu nhìn ra phía trước. Không lâu sau, thấy hai bóng người đi tới, kề nhau rất gần, từ dáng người có thể nhìn ra được là hai người trẻ tuổi.
Dưới bầu không khí đó, Diêu Tam Tam cũng bất giác nín thở, nhìn chằm chằm hai người nọ. Một người hình như là con gái trong thôn – Yến Tử, Yến Tử cũng xấp xỉ Diêu Tam Tam, vóc người cao ráo, tròn trịa hơn Diêu Tam Tam. Còn người nam kia, Diêu Tam Tam không nhận ra.
Hai người nọ hình như không phát hiện gần đó có người, nhỏ giọng thì thầm, nghe không rõ, đang ở cách xa họ mấy bước từ từ đi tới.
Đợi hai người kia đi xa, Bào Kim Đông buông Diêu Tam Tam ra, nhưng cũng không bước ra, mà quay sang tựa người vào chồng cỏ, duỗi lưng một cái rồi hỏi:
"Cô đó là ai?"
“Hình như là Yến Tử”. Diêu Tam Tam nói, “Người kia là ai?”.
“Kim Lai chứ ai, ngay cả nó em cũng nhìn không ra hả?”. Bào Kim Đông có vẻ không tin được, hồi còn nhỏ hắn dắt theo Tam Tam, còn thường xuyên chơi cùng với Bào Kim Lai đó. “Nhóc, lúc nãy ăn cơm thím ba còn oán trách nó không chịu xem mắt đấy, anh còn hỏi nó có phải đã có ý riêng hay không, nó nói không có. Giờ chẳng phải đã bị anh bắt được sao? Cô đó thế nào?”.
“Yến Tử rất được, tính tình hoạt bát, người cũng siêng năng giỏi giang”.
“Trông cao lớn nhỉ”. Bào Kim Đông nói, “Cái thằng Kim Lai đó, toàn thích kiểu con gái này, còn nói cũng đều là tiêu tiền cưới vợ, cao béo càng có lời không phải sao?”.
Ặc… Diêu Tam Tam liền nhịn không được, bật cười hì hì.
Bào Kim Đông tựa vào chồng cỏ, dịch người qua lại một chút, đổi một tư thế thoải mái hơn, nói với vẻ bùi ngùi.
“Mới chớp mắt đó mà lớn cả rồi, Kim Lai mười chín, thím ba cả ngày không có việc khác, là cứ thu xếp kiếm con dâu cho nó.D đànl ê qđ.Anh đây mới vừa về đến, mẹ anh đã theo cằn nhằn anh. Mấy cô mấy bà tới tuổi này, sao cứ thích lo mấy chuyện này thế không biết?”.
Diêu Tam Tam không lên tiếng, đề tài này hơi nhạy cảm, cũng có chút nguy hiểm. Trong lòng cô nghĩ, mẹ Bào Kim Đông nói gì với hắn nhỉ? Không phải là kêu hắn đi xem mắt đó chứ?
Hai người nhất thời im lặng.
“Tam Tam, mai mốt trời tối đừng có tùy tiện ra ngoài, cái sân này, nhất định là một căn cứ yêu đương, không cẩn thận sẽ đụng phải một cặp”. Bào Kim Đông không yên tâm dặn dò.
“Vậy sao anh còn dẫn em tới đây?”. Diêu Tam Tam hỏi lại.
“Anh dẫn thì em đương nhiên có thể tới rồi, có anh che chở em được. Tự em thì không nên ra ngoài, nhà mới của em kề bên sân lớn, buổi tối không có việc gì thì đừng có tới đây chơi, bị ai thấy được rất dễ sinh chuyện thị phi. Chuyện mờ ám của họ, thành được thì đương nhiên là tốt, nhưng cũng không nhất định sẽ thành, nếu không thành thì hiển nhiên họ cũng không hi vọng có người biết”.
Bào Kim Đông nói rồi đứng dậy, chợt lại gần Diêu Tam Tam, hỏi với vẻ thần bí: “Biết tại sao mấy người đó đều tới đây hẹn hò yêu đương không?”.
Diêu Tam Tam lắc đầu.
“Là vì ở đây có rất nhiều đống cỏ đó!”. Bào Kim Đông tựa như nói đến chuyện gì đó rất thú vị, tự đứng đó cười một mình. Diêu Tam Tam vừa nghĩ, liền nghĩ đến mặt xấu hổ kia, cô bĩu môi, không để ý đến lời hắn nói.
“Aiz, không nói mấy chuyện đó với em”. Bào Kim Đông cười đủ rồi, tự nói một mình.
“Chuyện gì anh cũng rành ha? Hơn nữa chuyện gì xấu thì anh đều rành”. Diêu Tam Tam cảm thấy, mình là người của hai thế giới, cảm giác đã rất quen với chuyện thế thái nhân tình, nhưng vẫn có một số việc cô vốn không thông thuộc, Bào Kim Đông lại biết rất nhiều.D đl q.đ. Ví như ban đầu, chuyện Nhị Văn dùng nhang để phóng hỏa, hắn đều biết rất rõ.
“Cái gì gọi là chuyện xấu?”. Bào Kim Đông cãi lại, “Anh là con trai lớn, thường xuyên ở chung một chỗ với mấy đứa con trai trẻ tuổi khác, mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì lại không biết chứ, em tưởng anh là tiểu thư đài các chắc! Đàn ông con trai với nhau có chuyện gì mà không nói?”.
Bào Kim Đông lại dựa vào đống cỏ, hình như đang thưởng thức nàng trăng trên bầu trời, Diêu Tam Tam cũng nhất thời không biết nói gì, hai người lại im lặng. Một lát sau, Bào Kim Đông bỗng nhiên thò tay sờ sờ tay Diêu Tam Tam, miệng hỏi:
“Em có lạnh không?”.
Rõ ràng là chuyện…, vậy mà hắn lại làm đúng lý hợp tình, bình thản tự nhiên, giống như sờ tay cô bất quá là chuyện thường tình mà thôi.
Tim Diêu Tam Tam đột nhiên tăng nhanh mấy nhịp.
“Này, anh làm cái gì đó!”.
“Sao?”. Hình như Bào Kim Đông không biết cô phản đối cái gì, bàn tay nhỏ bé của cô vùng vẫy một cái, rốt cuộc Bào Kim Đông cũng hiểu ra, lại cười, dứt khoát cầm luôn tay kia của cô.
“Em nói cái này hả?”. Bào Kim Đông than thở một tiếng, “Tay em, anh nắm còn ít sao? Hồi trước đi học, tuyết đổ mưa rơi, còn không phải đều là anh nắm tay em kéo đi học sao!”.
Nhưng mà… Diêu Tam Tam nhất thời nghẹn họng. Bạn nói người này xem, rốt cuộc là hắn tự nhiên, hay là lưu manh đây? Con là lưu manh một cách vô tư nữa chứ?
“Nhưng… đó là hồi còn nhỏ”.
Bào Kim Đông im lặng trong chốc lát, lẳng lặng nhìn cô dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Em bây giờ anh còn chê ngại nhỏ đây! Lớn chỗ nào? Anh nghe nói đã có người làm mối cho em rồi, Tam Tam, mấy chuyện lộn xộn đó, bây giờ đừng để ý tới. Em nhìn mấy người con gái ở quê này đi, mười sáu mười bảy đã đính hôn kết hôn hết rồi, mười tám mười chín tuổi đã làm mẹ, đã sớm không còn là cô gái tươi tắn hăng hái, cả ngày phải vây quanh chuồng heo bệ bếp. Tam Tam, em đừng giống vậy”.
Diêu Tam Tam thừa nhận, mình có chút… cảm động.
Bào Kim Đông nắm tay cô, giống như chuyện bình thường. Tay cô rất nhỏ, ngón tay khéo léo, mảnh khảnh. Tay cô không lạnh, hơi ấm áp. Tâm trí Bào Kim Đông đột nhiên có chút dao động, cô gái mười sáu tuổi trước mặt, hắn giữ đã hơn mấy năm. Vốn là thân thiết bình thường, cô là một cô bé, mạnh mẽ, kiên cường, cuộc sống không dễ dàng, khiến người ta đau lòng, vô tình khơi dậy ý muốn bảo vệ trong lòng hắn.
Nhưng trong mắt hắn khi ấy, cô với em trai, em gái họ nhà hắn, không có gì khác biệt.
Kể từ khi nào? Hắn bắt đầu ý thức được, đối với mình, cô không phải là đứa trẻ bình thường, không giống như em trai em gái hắn? Không nói được, hẳn là từ lúc hắn đi lính, hắn chợt có chút không nỡ, lúc ấy hắn nghĩ, em vẫn còn nhỏ như thế, em hãy chờ ở đây, chờ anh trở lại, anh sẽ tiếp tục che chở em.
Trải qua hai năm đời lính, đúng như hắn nói, ngay cả một con thỏ cái còn không thấy, ở nơi hẻo lánh gian khổ, một vùng hoang vu. Điều hắn nghĩ tới nhiều nhất trong cảnh hoang vắng, không phải là cha mẹ trong nhà, không phải anh em trai, mà là cô bé trước mắt này. Thậm chí một tấm hình hắn cũng không dám gửi cho cô, sợ cô cũng gửi lại, nhìn thấy cô gái nhỏ trong hình kia, cảm giác nhớ nhà của hắn liền phun trào khó lòng đè nén.
Lần này hắn trở về, trên đường về vắng vẻ, hắn vẫn luôn tưởng tượng, dáng vẻ cô lớn lên sẽ ra sao. Giây phút nhìn thấy cô, cô bé nhỏ xíu kia, đã trở thành thiếu nữ làm rung động lòng người. Khoảnh khắc ấy hắn đã hiểu rõ tâm tư của mình.
Cô bé này, hắn đã bảo vệ mấy năm trời, mai này hắn còn muốn tiếp tục che chở, tuyệt đối không muốn cho bất kì kẻ nào nhúng chàm.
Làm mai hả? A, ai muốn giành với hắn, hắn diệt kẻ đó!
Có điều, còn chưa phải là bây giờ!
Trong lòng Bào Kim Đông chợt có chút tự giễu, vẫn tưởng cô vẫn ở một chỗ đợi hắn, không ngờ cô không ở một chỗ, mà cô sải bước tiến tới, mà hắn, vẫn đang đợi cô lớn lên, nhưng trước mắt, hắn vẫn phải tiếp tục chờ.
Dưới ánh trăng, người con trai cao lớn tựa lưng vào đống cỏ, vô cùng xúc động. Cô gái xinh xắn trước mặt hắn, hắn nắm được bàn tay nhỏ bé kia, liền không còn muốn buông ra nữa.
Tam Cô Nương Nhà Nông Tam Cô Nương Nhà Nông - Ma Lạt Hương Chanh