"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 237 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 33: Để Người Đợi Lâu
ẫn Diêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉnh lại suy nghĩ của mình, lúc này mới từ từ kể lại mình đã tới thế giới này như thế nào, tìm Thích Ngạo Sương bằng cách nào.
Tách linh hồn. Lần đầu tiên Thích Ngạo Sương nghe từ này. Mà đây cũng là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương nghe Tẫn Diêm kể về gia tộc của mình. Là gia tộc cổ xưa thần bí đã biến mất, chỉ còn lại một mình Tẫn Diêm.
Tẫn Diêm có thể thăng cấp trong thời gian ngắn như vậy, đuổi theo bước chân của Thích Ngạo Sương, tất cả là nhờ tách linh hồn. Tựa như người lột xác, tách linh hồn sẽ giúp người đó tăng lên một tầng. Nhưng đau đớn trong đó còn hơn bị lột xác nữa. Tẫn Diêm chỉ hời hợt nói một câu nhưng Thích Ngạo Sương biết, đau đớn trong đó không phải người thường có thể tưởng tượng và thừa nhận được.
“Đây là phương pháp bí truyền của gia tộc chúng ta. Tách linh hồn và dấu ấn linh hồn. Dấu ấn linh hồn của ta ngay trước lúc người rời đi đã khắc trên người của người. Chi nên, dù người đi tới đâu thì ta đều có thể tìm được. Có điều, lần này….Để cho người đợi lâu rồi.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Tẫn Diêm là nụ cười thản nhiên, nhìn sâu vào Thích Ngạo Sương đang kinh ngạc. Mà Tẫn Diêm không nói với Thích Ngạo Sương rằng sau khi thi triển phương pháp bí truyền này thì xương cốt toàn thân sẽ gãy lìa, sau đó sắp xếp lại, rồi lại gãy ra, lặp lại chín lần như thế. Đau đớn trong đó không cần nói cũng biết. Nhưng nếu thi triển phương pháp bí truyền này thất bại thì không chỉ đơn giản là chết. Mà là linh hồn cũng sẽ hoàn toàn bị hủy, không để lại chút dấu vết nào. Tẫn Diêm chọn cách giấu những điều này, không muốn Thích Ngạo Sương có chút gánh nặng nào trong lòng, cho dù chỉ là một chút xíu.
“Ngươi….Ngươi…..” Thích Ngạo Sương kinh ngạc mà nhìn Tẫn Diêm đang mỉm cười trước mặt, ấp úng, nhưng không nói ra được lời nào. Nơi đáy lòng dâng lên cảm động và đau lòng thật sâu. Tẫn Diêm, Tẫn Diêm, Tẫn Diêm vẫn luôn bên cạnh mình, lại dùng cách đó để theo tới đây. Làm sao mình chịu nổi đây? Mình đáng để hắn làm như thế sao? Mình không phải Khắc Lôi Nhã chân chính, cũng không phải là người có ràng buộc gì với hắn. “Nhưng, Tẫn Diêm, ta, ta không phải là….”
“Tiểu thư!” chợt, Tẫn Diêm cao giọng ngắt lời Thích Ngạo Sương, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc, nói rõ ràng từng chữ, “Tiểu thư, người đừng nói gì nữa. Ta chỉ biết người chính là người mà ta muốn đi theo cả đời. Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ người, sẽ đứng cạnh người vĩnh viễn. Người đừng nghĩ tới những chuyện khác nữa.”
Thích Ngạo Sương kinh ngạc mà nhìn Tẫn Diêm, đôi môi khẽ run, cực kỳ phức tạp: “Tại sao? Tại sao ngươi….”
“Tiểu thư, xin người đừng có bất kỳ gánh nặng nào. Ta không mong tiểu thư đáp lại tấm lòng của ta, một chút cũng không. Ta chỉ muốn yên lặng bảo vệ người, muốn nhìn người, ở cạnh người là được rồi.” Tẫn Diêm mỉm cười, giọng điệu kiên định.
Trong phòng yên tĩnh, lúc này, tất cả đều im lặng.
Lâu sau hai người mới bình tĩnh lại, nói về tình huống hiện tại của mình. Thích Ngạo Sương cũng nói cho Tẫn Diêm về sự hoài nghi học viện Tinh Thần của mình.
“Nói vậy thì quả thật là rất khả nghi.” Tẫn Diêm cau mày suy nghĩ, “Học viện Tinh Thần ham thích làm cho người ta thành cường giả là có ý đồ gì? Hình như theo lời tiểu thư thì không có chỗ tốt nào. Nhưng nếu những cường giả này có công dụng nào đó với học viện Tinh Thần mà không ai biết…”
Đột nhiên Thích Ngạo Sương kinh hãi. Có công dụng mà không muốn người khác biết?!
“Rất kỳ lạ. Nhưng tiểu thư, bây giờ người đừng vọng động. Theo lời người hãy khiến ca ca của Mạt Lý Na không tiến thêm nữa, tạm thời nghe lời nam tử thần bí kia nói, đừng vội vàng.” Tẫn Diêm phân tích, “Lực chú ý của học viện Tinh Thần cũng ở đại hội bốn thành này, chắc là cũng muốn phát hiện thêm cường giả, hoặc là người có tiềm năng…” Tẫn Diêm nói tới đây thì ngừng lại, hai người nhìn nhau, sắc mặt đại biến.
Sao không nghĩ tới cho tới nay đại hội bốn thành đều do học viện Tinh Thần chủ trì nhỉ! Phải chăng đây là để thỏa mãn mục đích không rõ nào đó của học viện? Mà mục đích đó bây giờ đã rõ ràng rồi. Chính là vì tìm kiếm cường giả và người có tiềm lực đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Nhưng tìm những người này làm gì?
Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng Thích Ngạo Sương. Bởi vì lúc này nàng đang nghĩ tới một người.
Người lần đầu tham gia tu luyện đã vượt qua tầng thứ tám, nhưng cuối cùng lại là người phản bội học viện Tinh Thần, thiếu chút nữa thì phá hủy tháp Tinh Thần Thiên. Mọi người đồn rằng lúc đó hắn đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không. Sau đó không ai biết tung tích của hắn. Có người nói đã chết, có người nói đã ẩn cư.
Có phải người kia đã phát hiện ra điều gì không?
Hay là?!
Thích Ngạo Sương giật mình, chấn động toàn thân. Trong đầu nàng xuất hiện nam tử thần bí đó, người đã ngăn mình bước lên tầng thứ chín. Hắn nói hắn sẽ giải quyết mọi chuyện. Chẳng lẽ hắn chính là người đã phản bội học viện Tinh Thần Thiên?
Phân tích qua đủ loại đầu mối thì có thể là như vậy.
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Tẫn Diêm thấy Thích Ngạo Sương thất thần thì liền gọi mấy tiếng để thần trí nàng quay về.
“À?” rốt cuộc, Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần, nhìn Tẫn Diêm.
“Tiểu thư, có phải người nghĩ tới điều gì hay không?” Tẫn Diêm khẽ cau mày, trầm giọng hỏi.
“Ừ. Ta nghĩ tới một người.” Thích Ngạo Sương gật đầu, nói suy đoán trong lòng mình ra.
“Tiểu thư nói rất có lý. Chuyện này dường như rất khó giải quyết. Nhưng chúng ta phải làm theo quyết định của tiểu thư, trước hết cứ yên lặng theo dõi thay đổi cái đã. Hơn nữa…” Tẫn Diêm dừng lại, trầm giọng nói tiếp, “Hơn nữa bây giờ chúng ta không có thực lực chống đối học viện Tinh Thần.”
“Ừ. Bây giờ chỉ có thể chờ thôi.” Thích Ngạo Sương gật đầu.
“Tiếp theo tiểu thư định làm gì?” Tẫn Diêm hỏi.
“Ừ. Ta muốn đi gặp đệ tử của Thiên Đạo Môn.” Thích Ngạo Sương nói.
“Là môn phái tiểu thư gia nhập?”
“Ừ. Đi xem xem có chỗ nào có thể giúp được không.” Thích Ngạo Sương gật dầu, “Vừa rồi lúc chưa gặp ngươi ta định tới đó.”
“Vậy ta đi theo người.” Tẫn Diêm đứng dậy.
“Cũng được. Có điều đừng gọi tiểu thư nữa.” Thích Ngạo Sương cười nhẹ.
“Vâng, thiếu gia.” Tẫn Diêm và Thích Ngạo Sương nhìn nhau cười.
Đi trên đường, Tẫn Diêm đi sau lưng Thích Ngạo Sương theo thói quen, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, trong lòng đầy suy nghĩ. Được nhìn thấy tiểu thư lần nữa thì lại là trong hoàn cảnh này. Tiểu thư xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ thậm chí còn trao đổi thân thể với Phong Dật Hiên, mà người làm ra chuyện này là Lãnh Lăng Vân. Nhưng cũng chính bởi tiểu thư không muốn Phong Dật Hiên chết nên Lãnh Lăng Vân mới làm thế! Tẫn Diêm ngẩng đầu, nhìn trời, Lãnh Lăng Vân, Phong Dật Hiên…Hai người này, tiểu thư phải chọn ai đây?
Khi Thích Ngạo Sương bước vào đại sảnh của khách sạn nơi Thiên Đạo Môn ở thì một giọng nói lỗ mãng quen thuộc truyền tới: “Ơ, đây chẳng phải là tiểu Ngạo Sương của chúng ta à? Sứ giả đại nhân giá lâm có gì phải làm ạ? Chẳng lẽ tới mời chúng ta đi ăn cơm?” giọng nói này không cần phải đoán cũng biết là của A Nhĩ Đề Tư rồi.
“A Nhĩ Đề Tư trưởng lão.” Thích Ngạo Sương theo giọng nói nhìn sang, nở nụ cười. Chẳng biết tại sao Thích Ngạo Sương có thể nhìn thấy bóng dáng của người kia trên người A Nhĩ Đề Tư, tuy chỉ có một chút xíu. Nhẹ nhàng như vậy, lười biếng như vậy thật giống Tạp Mễ Nhĩ. Cảm giác này khiến trong lòng Thích Ngạo Sương dâng lên sự ấm áp.
“Tiểu Ngạo Sương, ha ha, đã lâu không gặp.” A Nhĩ Đề Tư nhảy từ trong góc đại sảnh ra, chạy về phía Thích Ngạo Sương.
“Vâng, cũng hơi lâu rồi.” Thích Ngạo Sương mỉm cười.
“Oa, đây là ai?” A Nhĩ Đề Tư chợt khẽ cau mày nhìn Tẫn Diêm sau lưng Thích Ngạo Sương, hỏi đầy nghi ngờ. Hơi thở trên người nam tử này hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ thế nào cho nên mới hỏi.
“Hắn là…” Thích Ngạo Sương còn chưa nói hết thì đã bị Tẫn Diêm nói trước.
“Ta là người hầu của thiếu gia.” Tẫn Diêm trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Hả?” A Nhĩ Đề Tư hơi nghi ngờ mà nhìn hai người, nhưng không hỏi thêm nữa.
“A Nhĩ Đề Tư, cám ơn người đã giúp con nhiều như vậy. Lần đại hội bốn thành này có cần con giúp gì không?” Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không nói việc mà nàng lo lắng và hoài nghi cho A Nhĩ Đề Tư. Dù sao bây giờ không có chứng cứ, hơn nữa bọn họ cũng không có ai đạt tới cảnh giới Hư Không.
“Không có. Chúng ta giải quyết hết rồi. Lần đại hội này nhất định chúng ta sẽ đứng đầu bảng, ha ha.” A Nhĩ Đề Tư ngửa đầu, cười lớn quên cả hình tượng.
Thích Ngạo Sương nhìn bộ dạng đắc chí của A Nhĩ Đề Tư mà thấy xấu hổ.
“Con tới vì chuyện này à? Không có gì cần con giúp đâu. Đi, đi đi, mời ta ăn cơm.” A Nhĩ Đề Tư cười hì hì, nói. Ông vươn tay ôm vai Thích Ngạo Sương đẩy nàng ra ngoài.
Ánh mắt Tẫn Diêm sắc như kiếm rơi vào cái tay trên vai Thích Ngạo Sương, mà A Nhĩ Đề Tư thì hồn nhiên không nhận ra, vẫn cười hi hi ha ha, ra ngoài với nàng.
Tẫn Diêm khẽ cau mày, cuối cùng im lặng đi theo.
Trên lầu hai của khách sạn, Tháp Lệ Na kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng đang biến mất ở cửa của Thích Ngạo Sương, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.
Ăn cơm với A Nhĩ Đề Tư xong, Thích Ngạo Sương dẫn Tẫn Diêm về khách sạn của học viện Tinh Thần, để người phục vụ sắp xếp chỗ ở cho Tẫn Diêm. Là căn phòng cách phòng nàng không xa.
Màn đêm buông xuống, Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư trở về, cửa phòng Thích Ngạo Sương đóng chặt nên hai người cũng không quấy rầy mà về phòng mình.
Thích Ngạo Sương nằm trên giường, nhìn rèm che hoa lệ, trong lòng kích động và vui mừng. Không ngờ hôm nay lại gặp được Tẫn Diêm. Sự thân thiết và ấm áp trong lòng không thể diễn tả thành lời.
Có Tẫn Diêm ở đây, thật tốt….
Thích Ngạo Sương thỏa mãn nhắm mắt lại, từ từ ngủ.
Ban đêm, ánh trăng trong veo chiếu qua cửa sổ, xung quanh yên tĩnh.
Chợt một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện trước giường Thích Ngạo Sương khi nàng đã ngủ say, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng cạnh giường, yên lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh say ngủ của nàng.
“Aiz…” một tiếng thở dài nhẹ tới mức không thể nghe được phát ra từ miệng người nọ, mang theo một chút đau buồn và ý tứ hàm xúc.
Chợt, người đứng cạnh giường khẽ cau mày, liếc về phía cửa phòng, biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Tài Năng Tuyệt Sắc Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo