Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 237 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 28: Cao Trào
úng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ.
Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần, nhìn về phía cửa.
Thích Ngạo Sương nghe ra tiếng bước chân đó là của Khắc Lý Phu.
“Mời sư phụ vào.”
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng. Đúng là Khắc Lý Phu.
“Sư phụ vào đi. Vừa đúng lúc con muốn gặp người đây.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nói.
“Hả? Muốn gặp ta à?” Khắc Lý Phu nghi ngờ.
“Vâng.” Thích Ngạo Sương gật đầu, nói nhẹ nhàng, “Có người nhờ con đưa cái này cho người mà con vẫn chưa có cơ hội đưa.”
Khắc Lý Phu sửng sốt: “Ai nhờ con đưa đồ cho ta?”
Thích Ngạo Sương mỉm cười, không trả lời ngay mà nói với Khắc Lý Phu: “Người đóng cửa vào đã. Vào rồi hãy nói.”
Khắc Lý Phu xoay người đóng cửa lại, bước tới, ngồi xuống.
Thích Ngạo Sương cũng ngồi xuống, lấy sợi dây chuyền Tương Mạc Na đưa ra, đưa tới trước mặt Khắc Lý Phu, nói: “Người còn nhớ vật này không?”
Khắc Lý Phu thình lình đứng lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy kích động, cướp lấy sợi dây chuyền, vội vàng nói: “Sao con có nó? Nó ở đâu ra? Sao lại ở trong tay con?” Khắc Lý Phu quá mức kích động tới mức cả người run khẽ, sắc mặt đỏ lên.
“Có một tinh linh xinh đẹp nói cho con biết, lòng của bà vĩnh viễn thuộc về người tên là Khắc Lý Phu. Cả đời bà sẽ không lấy ai khác.” Thích Ngạo Sương từ từ nói nhỏ, “Lòng của bà vĩnh viễn ở bên người đó.”
Khắc Lý Phu cầm lấy dây chuyền, đôi tay run rẩy, suy sụp ngồi xuống, nhìn sợi dây chuyền trong tay đầy si ngốc, im lặng.
Thích Ngạo Sương không nói nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Trong phòng yên lặng, hai người im lặng ngồi đó. Khắc Lý Phu cứ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay đầy si ngốc, ánh mắt đờ đẫn như đang nhìn qua sợi dây chuyền để thấy lại ký ức xa xôi của mình. Lâu sau, hai giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt Khắc Lý Phu, nhẹ nhàng nhỏ xuống sợi dây chuyền trong tay.
“Mạc Na…”
Khắc Lý Phu gọi yếu ớt, ẩn trong đó là thương cảm và nhớ nhung.
“Sư phụ, dì Mạc Na rất nhớ người.” Thích Ngạo Sương nói nhẹ nhàng.
Khắc Lý Phu cầm thặt chặt sợi dây chuyền trong tay, hít một hơi thật sâu, từ từ nói: “Bà ấy, vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, trừ chịu đủ nỗi khổ tương tư ra.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói, “Con tự tiện đưa ba quà ra mắt cho dì Mạc Na làm kỷ niệm rồi. Bà ấy vừa nghe là do người tự làm thì rất vui.”
“Vậy sao?” mặt Khắc Lý Phu rất phức tạp, có vui mừng, có lo lắng và cả đau khổ.
Trong phòng lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Khắc Lý Phu cứ si ngốc nhìn sợi dây chuyền trong tay một lúc lâu, không nói thêm gì, mà Thích Ngạo Sương cũng không quấy rầy ông nữa.
Một lúc lâu sau, Khắc Lý Phu mới phục hồi tinh thần lại, cất cẩn thân dây chuyền trong tay đi, ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, nói: “Cám ơn con, đồ đệ bảo bối, rất cám ơn con.”
“Cám ơn gì chứ. Sư phụ, đây là việc con nên làm.” Thích Ngạo Sương thấy Khắc Lý Phu đã khôi phục thái độ bình thường mới hỏi: “Sư phụ tìm con có chuyện gì không?”
“A, A!” Lúc này Khắc Lý Phu mới chợt nhớ ra, sắc mặt hơi trầm xuống, nói đầy xót xa: “Lần này, ta biết các con sẽ đối đầu chính diện với thần điện Quang Minh. Ta cũng biết rõ thực lực của con đã khác xưa. Ta…ta chỉ mong con hứa với ta một việc.”
“Sư phụ cứ nói.” Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt của Khắc Lý Phu thì hơi nghi ngờ. Rốt cuộc alf có chuyện gì mà khiến sư phụ nặng nề như thế.
“Nếu gặp phải Lao Nhĩ, ta mong các con để cho ông ấy một con đường sống. Dù lúc đầu ông ấy lừa ta, khiến ta mất cơ hội cứu con nhưng dù sao ông ấy cũng là bằng hữu duy nhất của ta. Ta không mong rằng con…” sắc mặt Khắc Lý Phu nặng nề.
“Sư phụ, không cần người nói con cũng sẽ làm như thế.” Thích Ngạo Sương không chờ Khắc Lý Phu nói xong đã ngắt lời, “Thật ra thì là do đại sư Lao Nhĩ quan tâm tới người thôi. Chỉ vì vậy mà không muốn người phải liên lụy, không muốn người trở thành kẻ địch của thần điện Quang Minh, không muốn người chịu bất kỳ sự tổn thương nào mới phải ra hạ sách là lừa người. Con nghĩ trước khi lừa người ông ấy đã nghĩ tới hậu quả, dù sao ông ấy cũng là người hiểu người nhất. Nhưng ông ấy vẫn lựa chọn như thế. Có thể thấy được ông ấy rất thật lòng với người.” Thích Ngạo Sương từ từ nói.
Vẻ mặt Khắc Lý Phu rất khó đoán, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Mặc dù vậy nhưng ta vẫn không thể tha thứ cho ông ấy ngay được. Hãy để cho thời gian xóa nhòa tất cả vậy.”
“Vâng, chuyện của sư phụ thì người hãy quyết định. Người yên tâm, con sẽ nói mọi người không tổn thương đại sư Lao Nhĩ.” Thích Ngạo Sương đảm bảo, “Sư phụ, người cũng mệt rồi, hãy đi nghỉ đi. Chuyện sau này người đừng quan tâm nữa.” Thích Ngạo Sương nhìn ra được tâm tình của Khắc Lý Phu rất xấu, nên đề nghị ông về nghỉ.
Khắc Lý Phu đứng lên, dáng vẻ rất mệt mỏi, khẽ gật đầu, nói: “Ừ, ta về nghỉ ngơi trước đây. Con cũng nghỉ ngơi cho tốt, còn có rất nhiều việc chờ con xử lý đấy.”
“Vâng, sư phụ yên tâm. Con sẽ xử lý tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, tiễn Khắc Lý Phu.
Hai ngày sau, nhóm cự long dưới sự hướng dẫn của Hắc Long Bản đã tới Lạp Cách Tạp du ngoạn.
Gió thổi rất mạnh. Thích Ngạo Sương đứng trên lưng Hắc Long Bản, nhìn chằm chằm về phía trước, suy nghĩ rất phức tạp. Điểm đến đầu tiên này sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả. Mọi chuyện trong quá khứ hiện về, sư phụ Ô Mã Lý chết thảm, mẫu thân biến mất, tất cả chỉ mới như ngày hôm qua.
Tầm Bảo Miêu núp trong lòng Thích Ngạo Sương tránh gió lớn. Hắc Vũ và Bạch Đế lẳng lặng đứng sau lưng Thích Ngạo Sương, không nói gì. Lãnh Lăng Vân cũng đứng phía sau, im lặng nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương.
Khi nhóm cự long đáp xuống Lạp Cách Tạp thì đã dẫn tới chấn động rất lớn, nhưng mọi người không quá hoảng hốt. Đoàn người Phong Dật Hiên khi trở lại Lạp Cách Tạp đã sắp xếp trước. Nhiều cự long xuất hiện như vậy cũng khiến thần điện Quang Minh chú ý. Nhóm cự long đáp xuống ngoại thành của đế đô Lạp Cách Tạp nghỉ ngơi. Hắc Long Bản hóa thành hình người, đi vào đế đô của Lạp Cách Tạp. Đoàn người Phong Dật Hiên đã chờ sẵn ngoài cổng thành.
Người của thần điện Quang Minh chạy tới trong thời gian ngắn nhất.
Một người mặc áo bào trắng của Đại Giáo Chủ và hai thiên sứ phụ tá và một thiên sứ tám cánh xuất hiện, nói chuyện với mọi người trong nháy mắt.
“Long Vương! Ngươi dám dẫn nhiều Long tộc tới ngoài lãnh địa của loài người! Chẳng lẽ ngươi cố ý muốn vi phạm ý chỉ của Long Thần? Chẳng lẽ ngươi quên thỏa thuận giữa Long Thần và Nữ Thần Quang Minh vĩ đại của chúng ta rồi à?” Thiên sứ tám cánh cầm đầu đứng đầu, quát to đầy tức giận với Hắc Long Bản.
Trả lời hắn là một luồng khí mạnh bén nhọn đáng sợ. Luồng khí mạnh mẽ đánh trực tiếp vào ngực hắn. Ngay lập tức, thiên sứ tám cánh lui nhanh mấy bước lại sau, phun ra một ngụm máu tươi, hai thiên sứ phụ tá phía sau vội vàng đưa tay đỡ.
“Ngươi…” mặt thiên sứ tám cánh tái nhợt, vươn tay chỉ vào Hắc Long Bản. Không thể tin được, thật không thể tin được rằng Hắc Long Bản dám ra tay công khai như thế.
“Ngươi cái gì? Ngươi muốn làm gì vậy? Một thiên sứ hạ cấp mà dám giơ tay múa chân với ta à?!” Hắc Long Bản cười lạnh, nói đầy khinh thường, “Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình. Chẳng qua ngươi chỉ là một tay sai trong cái đám đông đảo bên cạnh Nữ Thần Quang Minh mà thôi. Mà ta, là Long Vương cao quý. Lúc nói chuyện với ta thì chú ý giọng điệu của mình một chút. Nếu không sẽ chỉ khiến thiên hạ cười chê thuộc hạ của Nữ Thần Quang Minh là người không được dạy dỗ, hiểu chưa?” (trình chửi thật cao a:v)
Mọi người đứng sau Hắc Long Bản cười ầm lên. Thích Ngạo Sương cũng không nhịn được, mỉm cười. Xem ra Hắc Long Bản có xu hướng trò giỏi hơn thầy rồi. Người lỗ mãng đơn thuần ban đầu đã không còn nữa, bây giờ là người thông minh lanh lợi lại vô sỉ. Hạ Thiên càng che miệng, cười to hơn.
“Ngươi!” thiên sứ tám cánh đứng vững lại. Tuy tức giận muốn chết nhưng vẫn biết mình không phải là đối thủ của Long Vương trước mặt. Hắn thở dài, giọng nói hết sức lễ phép, “Long Vương bệ hạ, xin hỏi tại sao vào lúc này người lại dẫn Long tộc xuất hiện ở đây? Long Thần đã có thỏa thuận với Nữ Thần Quang Minh rằng Long tộc không thể tùy tiện ra tay với con người và người trong đế đô. Hành động của người có phải là muốn phá bỏ thỏa thuận không?”
“Ngươi là người à?” Hắc Long Bản cười lạnh, “Ngươi không phải là người. Ta ra tay với ngươi chỉ là để dạy ngươi biết lễ phép một chút mà thôi. Ta làm trái với thỏa thuận lúc nào?”
“Là người chim.” Hạ Thiên nhỏ giọng nói. Cách gọi người chim này là Thích Ngạo Sương dạy cho nàng. Nàng vừa nghe, suy nghĩ cẩn thận một chút thì thấy thật quá chính xác.
“Câm miệng! Loài người đê tiện, không tới lượt ngươi nói chuyện ở đây!” thiên sứ phụ tá sau lưng thiên sứ tám cánh tức giận mắng, định ra tay.
“Hừ!” Hắc Long Bản quát lạnh một tiếng, một luồng khí mạnh đáng sợ hơn đánh về phía thiên sứ phụ tá khiến hắn phun máu ra. Máu tươi vẽ thành đường cong dài trong không trung, nhìn thấy mà sợ.
“Long Vương! Ngươi làm thế là sao?” thiên sứ tám cánh cũng không nén được giận nữa.
Đoàn người Thích Ngạo Sương tiếp tục xem trò vui, tất cả nhíu mày híp mắt nhìn trò đùa trước mắt.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta. Thứ nhất, ta không làm trái với thỏa thuận giữa Long Thần và Nữ Thần Quang Minh. Long tộc chúng ta chỉ tới đây du ngoạn mà thôi. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Long tộc của ta ra tay với loài người hay là người ở đế đô? Ngược lại, các ngươi thật là đạo đức giả, đáng ghê tởm. Một mặt nói mình là thần hộ mệnh của loài người, một mặt thì coi họ như con kiến hôi, chà đạp vũ nhục bọn họ.” Chợt Hắc Long Bản vươn một tay ra ôm lấy Hạ Thiên, nói: “Về phần người chim có cánh sau lưng ngươi, dám vũ nhục vị hôn thê của ta, ta dạy dỗ hắn nhẹ như thế, không lấy mạng hắn là còn nể mặt Long Thần của chúng ta lắm rồi đấy.”
Lời Hắc Long Bản vừa dứt, mọi người liền ngây ngẩn, kể cả đoàn người Thích Ngạo Sương. Thủy Văn Mặc mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt, không thể thốt nên lời.
“Ta thành vị hôn thê của chàng lúc nào vậy?” Hạ Thiên nhỏ giọng nói, nhưng không tránh khỏi lòng Hắc Long Bản.
“Vừa nãy.” Hắc Long Bản cười, ôm Hạ Thiên càng chặt hơn.
Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng, vừa buồn vừa vui. Cuối cùng thì Hắc Long Bản đã phá lớp giấy này rồi. Mà nhìn phản ứng của Hạ Thiên thì hình như cũng không ghét Hắc Long Bản, chắc là cũng thích hắn. Có điều, một người là Long tộc, một người là con người, liệu có thể đến với nhau không?
Đáy mắt Thủy Văn Mặc hiện ra đau khổ, cứ nhìn chằm chằm Hạ Thiên trong lòng Hắc Long Bản, nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào thịt, máu tươi chảy ra theo kẽ tay hắn, nhỏ trên đất. Nhưng hắn không hề cảm thấy đau. Bỗng nhiên một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai hắn. Thủy Văn Mặc quay lại thì thấy khuôn mặt lo lắng của Phong Dật Hiên. Hắn im lặng, cúi đầu, không nói thêm gì. Đoạn tình cảm này không có bắt đầu đã bị cắt đứt đột ngột như vậy.
“Long Vương!” Thiên sứ tám cánh tức đến nỗi toàn thân run lên nhưng không dám làm gì với Long Vương nữa. Hắn hiểu rất rõ mình không phải là đối thủ của Long Vương này. Nhưng thiên sứ tám cánh cũng không ngốc, hắn không phải là người lỗ mãng. Hắn ổn định cảm xúc, trầm giọng nói, “Ý của Long Vương là sẽ không can thiệp vào cuộc chiến của loài người mà chỉ tới ngắm cảnh thôi sao?”
“Đúng vậy.” Hắc Long Bản cười khẽ, gật đầu. Nụ cười tà mị trên khuôn mặt tuấn mỹ khiến thiên sứ tám cánh cảm thấy tim đập nhanh hơn. Bởi vì hắn rất rõ ràng dù có đúng như lời Long Vương nói, Long tộc sẽ không tham gia vào nhưng chỉ sự tồn tại của nhóm cự long này cũng đã có tác dụng gây sợ hãi rồi. Hai nước khai chiến, những cự long này dù chỉ đứng bên Lạp Cách Tạp thôi cũng đủ để lòng quân không yên, thậm chí suy sụp mất!
Thật đáng ghét! Quả thật rất đáng ghét! Thiên sứ tám cánh tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi. Nếu không phải Nữ Thần đang chuẩn bị cho cuộc thánh chiến, không thể quan tâm tới chuyện ở đây thì sao cục diện lại tồi tệ thế này được!
“Vậy, Long Vương bệ hạ, ý của ngươi là chúng ta ra tay với bọn họ các ngươi cũng sẽ không quan tâm?” thiên sứ tám cánh rút cự kiếm ra, chỉ vào đoàn người Thích Ngạo Sương, lạnh giọng nói.
Hắc Long Bản cười ha ha, ôm Hạ Thiên vọt sang bên cạnh, vui vẻ nói: “Xin cứ tự nhiên, chúng ta đứng ngoài quan sát.” Hắc Long Bản dứt lời, lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra hai cái ghế, đặt bên cạnh, cùng với Hạ Thiên mỗi người ngồi một chiếc. Hạ Thiên lo lắng nhìn phía trước, đang định nói gì đó thì Hắc Long Bản đã nắm tay nàng, lắc nhẹ đầu với nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng. Hạ Thiên ngẩn người, yên lặng ngồi đó. Một màn này rơi vào trong mắt Thủy Văn Mặc khiến lòng hắn đau như bị dao cắt.
“Sở Tâm, chúng ta cũng xem trò vui.” Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phong Hầu cũng lộ ra nụ cười châm biếm. Hắn kéo Kiều Sở Tâm tới bên cạnh hai người Hắc Long Bản, ngón tay hắn động đậy, dây leo xinh đẹp liền mọc lên. Trên dây leo còn có hoa năm màu thơm ngát. Hai cây dây leo nhanh chóng kết thành hai cái ghế mây xinh đẹp rất lớn. Đông Phong Hầu kéo Kiều Sở Tâm ngồi xuống ghế. Càng khoa trương hơn nữa là Đông Phong Hầu gọi ra hai vật nho nhỏ tựa như chén trà, đưa cho Kiều Sở Tâm một cái, lựa chọn cẩn thận: “Sở Tâm, đây là mật dùng để dưỡng nhan sắc, làm đẹp. Năm mươi năm mới có được một chén trà như thế này.” Kiều Sở Tâm nhìn Thích Ngạo Sương đầy lo lắng, Đông Phong Hầu nói tiếp: “Nàng yên tâm, thực lực của Thích Ngạo Sương đã không như trước. Chúng ta không giúp gì được thì cứ ngoan ngoãn ngồi xem, đỡ làm phiền bọn họ.”
Đầu mọi người đầy vạch đen. Lý do rất hay, rất mạnh mẽ nhưng cũng rất thật. Giờ phút này thực lực của bọn họ quả thật chỉ làm phiền bọn Thích Ngạo Sương mà thôi.
Khóe miệng Thích Ngạo Sương giựt giựt. Những người này thật đúng là quá tin vào thực lực của mình, dám đứng ngoài xem kịch.
Mà bên thần điện Quang Minh rốt cuộc đã bùng nổ! Bọn hắn nhận ra những loài người đê tiện này dám đùa giỡn bọn họ, xem thường bọn họ! Long Vương thì cũng thôi đi, cả những loài người này mà cũng dám khinh thường bọn họ! Không thể tha thứ được!
“Đi chết đi! Loài người đê tiện!” thiên sứ tám cánh quơ thanh cự kiếm, bổ mạnh về phía Kiều Sở Tâm.
“Keng” một tiếng, Đông Phong Hầu ngay lập tức gọi ra một đám cự thú mang áo giáp, chặn lại công kích trí mạng này. Sau đó hắn quay lại, vội vàng nói với Thích Ngạo Sương: “Ngạo Sương, lên đi…Cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi.”
Mồ hôi lạnh chảy ra trên gáy Thích Ngạo Sương.
“A, cái này gọi là vật họp theo loài. Những người này bị ngươi dạy hư hết rồi.” giọng Hắc Vũ mang theo chút đau lòng truyền tới từ phía sau.
Thích Ngạo Sương chảy mồ hôi lạnh lần nữa. Nghĩ kỹ một chút thì quả thật là như thế. Kể từ khi những người này đi theo nàng thì tất cả đều biến thành dáng vẻ này.
“Đừng nói nhảm nữa.” giọng nói lạnh lẽo của Bạch Đế vang lên hờ hững. Ngay sau đó, một bóng dáng màu trắng đã vọt ra từ sau lưng Thích Ngạo Sương.
Hắc Vũ nhún vai, sau đó một bóng dáng màu đen cũng vọt ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên nhưng ngừng lại ngay lập tức.
Giết trong nháy mắt!
Hai thiên sứ phụ tá và một thiên sứ tám cánh đã bị chém thành hai nửa nằm ở đó. Máu nhiễm đỏ một khoảng đất dưới người họ.
Mọi người thậm chí không thấy được Bạch Đế và Hắc Vũ ra tay thế nào.
Chỉ có ba người thấy rõ: Hắc Long Bản, Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên!
Vũ khí của Bạch Đế là một thanh kiếm dài, rút ra từ trong tay trái của hắn. Vũ khí của Hắc Vũ là một cái lưỡi hái sáng bóng yêu dã. Sau khi làm xong thì hai người liền nhanh chóng thu hồi vũ khí của mình.
Mọi người trợn mắt há miệng, không ai ngờ rằng khi Bạch Đế và Hắc Vũ khôi phục hình người lại có thực lực kinh khủng đến thế.
Đại Giáo Chủ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ kinh ngạc mà đứng đó như hóa đá, đầu óc trỗng rỗng. Người tuyệt đối mạnh mẽ trong suy nghĩ của bọn hắn cứ như vậy mà bị giết trong chớp mắt, biến mất một cách dễ dàng.
Xung quanh yên lặng.
Một hàng người ngồi bên cạnh chuẩn bị xem trò vui cứ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy. Vậy là xong rồi à?! Cái ghế dưới mông còn chưa kịp nóng mà đã xong chuyện rồi sao?
Gió thổi qua nhẹ nhàng, cuốn theo những chiếc lá vàng.
Gió thu không lạnh lắng nhưng Đại Giáo Chủ như đứng trong hầm băng, tất cả mọi hành động và lời nói bị đình chỉ.
“A…” cuối cùng, Thích Ngạo Sương phá vỡ sự im lặng, nhìn Đại Giáo Chủ đang hóa đá, nói, “Vậy có cần đánh nữa không?”
“A, còn một người.”
Tiếng kêu cực kỳ bi thảm xuyên qua màng nhĩ của mọi người. Đại Giáo Chủ xoay người định chạy. Hắc Vũ chuẩn bị giết hắn thì bị Lãnh Lăng Vân ngăn cản.
“Đợi chút, đừng giết hắn.” Lãnh Lăng Vân lập tức lên tiếng ngăn cản, “Bắt hắn lại.”
Ngay sau đó, Đại Giáo Chủ cứ như vậy mà bị Hắc Vũ vác về một cách dễ dàng.
“Bắt hắn làm gì?” Hắc Vũ đung đưa Đại Giáo Chủ trong tay, thiếu chút nữa thì dốc cả lục phủ ngũ tạng của hắn ra ngoài.
“Giữ lại đi. Lời của hắn có sức thuyết phục hơn ai hết.” Lãnh Lăng Vân thản nhiên nói.
“Ngươi…Các ngươi định làm gì? Ta sẽ không khuất phục đâu! Ta càng không làm chuyện phản bội Nữ Thần!” tuy Đại Giáo Chủ run rẩy nhưng nói hợp tình hợp lý, kiên quyết.
“Cắt!” Tập Thiểu Tư hừ lạnh, “Ta biết ngươi trung thành. Chúng ta cần thân phận của ngươi, cần thân xác của ngươi chứ không cần cái lòng trung thành của ngươi.”
Trên mặt Đại Giáo Chủ lập tức hiện ra sự tuyệt vọng. Ngay sau đó hắn liền bị Thích Ngạo Sương vung tay lên, làm hôn mê. Chờ hắn mở mắt ra lần nữa thì ánh mặc dù vẫn như trước nhưng thái độ đã hoàn toàn thay đổi.
“Xin hỏi cần ta làm gì?” Đại Giáo Chủ khách sáo, dáng vẻ nho nhã lễ độ, hỏi.
“Chiêu này thật độc ác.” Đông Phong Hầu ở bên cạnh gật đầu liên tục. Khống chế tinh thần thật là lợi hại. Trong đám người này, Đông Phong Hầu biết rõ rằng trừ hắn ra thì lực tinh thần của Thích Ngạo Sương là mạnh nhất. Sau đó, hoàn toàn là một cuộc tàn sát bí mật.
Dưới sự hướng dẫn của Đại Giáo Chủ, đoàn người tiến vào thần điện Quang Minh ở đế đô Lạp Cách Tạp. Ở hậu điện thần điện tìm thấy một thiên sứ tám cánh và hai thiên sức giang cánh khác. Từ miệng Đại Giáo Chủ biết được, lần này có thiên sứ tám cánh và mười hai thiên sứ phụ tá giáng xuống. Ở Lạp Cách Tạp có hai thiên sứ tám cánh và bốn thiên sứ phụ tá, còn lại đều ở An Mạt Cách Lan. Toàn bộ thiên sứ ở Lạp Cách Tạp đã bị giết, sau đó kế hoạch của Tạp Mễ Nhĩ tiến hành rất thuận lợi.
Quả nhiên các tín đồ của thần điện Quang Minh ở Lạp Cách Tạp không tin những tờ giấy đó. Dù Đại Giáo Chủ đã ra mặt xác nhận vẫn có rất nhiều người không tin. Lòng tín ngưỡng đã cắm rễ nhiều năm như vậy, muốn thay đổi trong một đêm là chuyện không tưởng. Nhưng cũng đúng như lời Tạp Mễ Nhĩ, không cần bọn họ tin tưởng, chỉ cần bọn họ nghi ngờ là đủ rồi. Mà quân đội của loài người chỉ là những người để duy trì vương quyền, từ đầu tới cuối cũng không tin thần điện Quang Minh.
Trong một đêm, thế lực của thần điện Quang Minh cứ như vậy mà bí mật biến mất. Thần điện Quang Minh trở thành một ngôi điện không có giá trị.
Nhóm cự long đứng ở ngoại thành đế đô, bắt Hoàng đế Lạp Cách Tạp cung cấp thức ăn và nước uống. Người được lợi nhất trong chuyện này tất nhiên là hoàng đế Lạp Cách Tạp rồi. Bây giờ ông đang ở trong cung, cười với An Lệ Toa đến không khép miệng lại được.
“Ha ha, An Lệ Toan, lần này, ha ha…” hoàng đế cười híp mắt, lúc lâu sau mới nói tiếp được, “Cuối cùng thì chúng ta không cần nhìn đám thần linh đó giả danh lừa bịp, ăn uống chùa ở chỗ chúng ta nữa rồi. Ha ha ~ còn có Long tộc giúp chúng ta một tay, cuộc chiến lần này, ha ha, thắng chắc.”
“Long tộc sẽ không giúp ngài đánh giặc đâu.” An Lệ Toa dội nước lạnh.
“Vậy cũng đủ rồi. Chờ tới khi bắt đầu chiến tranh, bọn họ chỉ bay trên đầu chúng ta là đủ rồi.” mắt Hoàng đế híp thành một đường, “An Mạt Cách Lan vẫn chèn ép chúng ta. Bây giờ là lúc chúng ta trút giận.”
“Người này thật là độc ác. Lần này trực tiếp diệt người ta.” An Lệ Toa giựt giựt khóe miệng.
“Đừng nói thế chứ. Ha ha.” Tâm tình Hoàng đế vô cùng tốt, “Thật là làm phiền con dâu của ngươi. Lần này Long tộc thay đổi, ra tay giúp đỡ đều là bởi vì mối quan hệ với nó mà thôi. Hơn nữa thực lực của nó đột nhiên tăng mạnh. Thực lực của những người bên cạnh nó cũng rất đáng sợ.” An Lệ Toa im lặng, không nói gì nữa, Hoàng đế nhìn nét mặt An Lệ Toa bất thường, khẽ cau mày, nói: “Thì sao? Có vấn đề gì à?”
“Người cũng biết con bé bị uất ức và khổ sở. Lần này, nó phải đối mặt trực tiếp với những người đó. Cuối cùng ra sao, ta cũng không biết được. Có điều ta không muốn những người đó lại khiến nó đau đớn.” An Lệ Toa thở dài.
“Chuyện này thì không có vấn đề gì. Phủ Hi Nhĩ đó chúng ta tự mình tiêu diệt hết là được. Không để bọn họ chạm mặt, không để con dâu phải đối mặt với những chuyện không thể chịu đựng nổi đó một lần nữa.” Hoàng đế nói.
“Không.” An Lệ Toa lắc nhẹ đầu, “Người không hiểu con bé rồi…Hãy để cho nó tự mình giải quyết. Như vậy thì mới có thể cởi được nút thắt trong lòng nó được.” An Lệ Toa nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” An Lệ Toa gật nhẹ đầu. Thích Ngạo Sương ở Lý gia nhưng chỉ im lặng nhốt mình trong phòng. Không có ai quấy rầy nàng bởi vì mọi người đều biết, vào lúc này, nên để cho nàng ở một mình là tốt nhất.
Đêm dài trống vắng, Thích Ngạo Sương lẳng lặng nằm trên giường, ôm Mèo tầm bảo. Mèo tầm bảo ngáp dài, dùng chân lau mặt của mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thích Ngạo Sương.
“A Bảo, mày quan tâm đến cái gì nhất?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng hỏi Mèo tầm bảo trong lòng.
“Meo meo?” Mèo tầm bảo vừa nghe liền trợn to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó lại meo meo tiếp.
“Là Phá Thiên đúng không?” Thích Ngạo Sương nhìn mèo tầm bảo giơ móng vuốt, nở nụ cười.
“Meo meo!” mèo Tầm Bảo gật đầu.
“Vậy mày có nhớ nó không?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của mèo tầm bảo.
Mèo tầm bảo tiếp tục gật đầu. Tuy thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy nhớ người đó rồi.
“Khi giải quyết xong mọi việc, ta đưa mi về được không?” Thích Ngạo Sương vuốt mèo tầm bảo, mỉm cười. Nó gật đầu, lại nằm xuống lòng Thích Ngạo Sương.
Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiếng động rất nhỏ ở cửa sổ không tránh khỏi cảm giác của Thích Ngạo Sương. Nàng đặt mèo tầm bảo xuống, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đẩy nhẹ cửa ra, sau đó vừa tức vừa buồn cười, nói: “Đã trễ thế này huynh còn lén lút mò mẫn tới đây làm gì?”
Thích Ngạo Sương vừa dứt lời thì một bóng người vọt vào. Chính là Phong Dật Hiên!
“Ta muốn ở bên cạnh nàng!” Phong Dật Hiên đi vào, hơi do dự một chút rồi nói.
Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, hồi lâu không nói được lời nào. Có điều ở nơi sâu nhất trong mắt có tia sáng kỳ lạ lóe lên. Một cảm giác ấm áp tràn ra từ đáy lòng.
“Chiến tranh rất nhanh sẽ bùng lên. Nàng vốn là thần dân của An Mạt Cách Lan, lần này lại đứng ở vị trí đối lập. Ta biết rõ nhất định tâm tình của nàng không tốt như…” giọng của Phong Dật Hiên càng ngày càng nhỏ.
Thích Ngạo Sương hạ lông mi, thở dài một hơi thật nhẹ, bước lên đóng cửa sổ lại rồi đi tới bên giường, ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: “Huynh tới đây ngồi đi.”
Phong Dật Hiên ngẩn người, bước nhanh tới, ngồi xuống. Lúc này Thích Ngạo Sương khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Nàng rất xa lạ, rất ưu thương và vô cùng cô độc!
“Huynh biết thế giới này có rất nhiều không gian đúng không?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
“Ừ. Yêu giới, Ma giới, Thần giới.” Phong Dật Hiên gật đầu, trả lời.
“Vậy huynh có biết có những thế giới khác cũng đang tồn tại không?” Thích Ngạo Sương thở ra một hơi thật dài, “Không giống với thế giới này, không có nhiều phần như thế.”
Phong Dật Hiên chỉ hơi ngẩn ra, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt sáng ngời, nói: “Ta không biết nhưng ta tin nàng đến từ một thế giới khác.”
“Đúng vậy. Ta đúng là đến từ một thế giới khác.” Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Mà Phong Dật Hiên chỉ hơi giật mình rồi không có phản ứng gì khác nữa, chỉ lẳng lặng chờ câu tiếp theo của nàng. Hắn biết, lúc này đây hắn nên lắng nghe mà không nên hỏi.
“Ta…không thuộc về thế giới này.” Mặt Thích Ngạo Sương hiện lên nụ cười đau khổ, “Ta đến từ một thế giới khác. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã đã gặp sự cố mà chết. Còn ta chỉ là một linh hồn xuyên tới, bám vào người nàng mà thôi. Cho nên…cho nên đại tiểu thư hoa si ngu ngốc thay đổi trong một đêm, trở thành một viên ngọc chói sáng!
Thích Ngạo Sương không nói gì, rơi vào một vòng tay ấm áp. Phong Dật Hiên ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Mặc kệ nàng tới từ đâu, nàng chính là nàng. Bây giờ nàng thuộc về nơi này, thuộc về chúng ta. Nàng là Thích Ngạo Sương, là bằng hữu của chúng ta, là người chúng ta quan tâm, là người chúng ta quý trọng.”
Thích Ngạo Sương sửng sốt, cứ như vậy mà nhìn người trước mặt đầy kinh ngạc, hưởng thụ vòng tay ấm áp của Phong Dật Hiên. Lâu sau, Thích Ngạo Sương từ từ nhắm mắt lại, tựa nhẹ lên vai Phong Dật Hiên.
“Cám ơn.”
Một câu nói nhẹ nhàng yếu ớt vang lên, có hai giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt Thích Ngạo Sương.
“Ngạo Sương, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng. Nếu có chuyện ngoài ý muốn khiến chúng ta phải tách ra, ta cũng sẽ đi tìm nàng. Tìm mãi, tìm mãi…cho tới khi thấy nàng mới thôi.” Trong giọng nói của Phong Dật Hiên có sự kiên định và thâm tình khác thường.
“Phong Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương ngẩn ngơ. Cho tới bây giờ, Thích Ngạo Sương vẫn không nhìn thẳng vào tình cảm của mình, càng không nhìn thẳng vào cảm tình Phong Dật Hiên dành ình. Mà bây giờ…
“Biểu muội!” Đúng lúc đó, cửa bỗng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt Văn. Khi Lý Nguyệt Văn thấy rõ tình cảnh trước mắt thì lập tức nổi giận!
“Đồ ranh con kia! Đêm hôm khuya khoắt mà vào phòng ngủ của biểu muội ta làm gì? Ngươi là đồ sắc lang biến thái!” Lý Nguyệt Văn mắng điên cuồng, vung chủy thủ lên, vọt nhanh tới.
Phong Dật Hiên hoảng hốt, buông Thích Ngạo Sương ra, chật vật chạy trốn bằng cửa sổ, mà Lý Nguyệt Văn thì bám sát không rời. (chết cười mất thôi =)))
Thích Ngạo Sương đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng hai người dần xa, khóe miệng cũng lộ ra chút ý cười.
Đêm đó, mộ bóng người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện trong phòng ngủ của Lãnh Lăng Vân. Không có bất kỳ ai nhận ra sự xuất hiện của hắn. Giọng nói của hắn lạnh lẽo bức người.
“Ngươi nghĩ cho kỹ. Nàng sống hay chết đều tùy vào ngươi.”
Lãnh Lăng Vân im lặng, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, có điều trong nụ cười đó chứa đau thương và quyến luyến vô hạn.
“Ta muốn nàng sống…”
“Vậy thì đi thôi.”
“Cho ta thêm thời gian. Ta muốn kết thúc tất cả với nàng.” Lãnh Lăng Vân nói ra một câu đầy khó khăn.
“Được.” Người mặc đồ đen đồng ý một cách dứt khoát. Ngay sau đó liền biến mất khỏi phòng.
Chiến tranh bùng nổ toàn diện!
Quân đội của Lạp Cách Tạp không tiếng động đánh vào biên giới của An Mạt Cách Lan. Đây là tác phong của đương kim hoàng đế. Hẹn rõ thời gian địa điểm mới tuyên chiến, đó là điều không tưởng. An Mạt Cách Lan cứ như vậy mà bị đánh trở tay không kịp. Nhưng dù sao An Mạt Cách Lan cũng là nước mạnh, lấy lại tinh thần rất nhanh, lập tức phòng thủ, quân đội tiếp viện cũng được điều đến rất nhanh. Trận này đánh rất vất vả. Cuối cùng biên giới thất thủ, quân đội Lạp Cách Tạp bước vào lãnh thổ An Mạt Cách Lan. Không khí trong hoàng cung An Mạt Cách Lan rất căng thẳng. Mặt hoàng đế trầm như nước nghe báo cáo tình hình chiến sự, vừa nghĩ đối sách thật nhanh. Nhưng điều họa vô đơn chí chính là, ở một phía khác, Vưu Ô Tát Lợi cũng tuyên chiến với An Mạt Cách Lan, cũng xuất binh đánh ở biên giới. Vưu Ô Tát Lợi vẫn là nước nhỏ bé lạc hậu nên An Mạt Cách Lan không để trong mắt. Thời gian trước, lúc Vưu Ô Tát Lợi đuổi toàn bộ thế lực không nhiều lắm của thần điện Quang Minh đi, Giáo Hoàng của thần điện gặp hoàng đế để ông chú ý việc này một chút nhưng hoàng đế không thèm để ý. Thế lực của thần điện Quang Minh yếu đi thì hoàng đế càng mừng. Có điều không ngờ Vưu Ô Tát Lợi lại tuyên chiến với An Mạt Cách Lan.
Chuyện tệ hơn còn ở phía sau. Trong quân đội của Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi lại có nhiều cự long đi theo. Tuy nhóm cự long không ra tay nhưng lại khiến lòng quân An Mạt Cách Lan tan rã. Có thành trì còn trực tiếp mở cửa thành đầu hàng, điều kiện là mong kẻ địch không thương tổn thần dân trong thành của bọn họ, hy vọng nhóm cự long đừng hủy hoại mọi thứ. Tồn tại là uy hiếp! Quân đội Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi hiểu rất rõ điểm này nên lợi dụng nó rất tốt, phát huy tinh thần cáo mượn oai hùm rất xuất sắc, chỉ với thương vong rất nhỏ đã nhanh chóng tiến tới đế đô của An Mạt Cách Lan.
Dọc đường đi, đoàn người Thích Ngạo Sương chỉ đứng trên lưng cự long nhìn trận chiến. Đây là cuộc chiến tranh có thương vong nhỏ nhất từ trước tới nay, rất nhiều người chưa đánh đã đầu hàng. Dù sao thì ai cũng có người thân, là người mình quan tâm nhất, là gia đình mình quý trọng nhất. Bọn họ cũng không muốn tất cả bị hủy diệt dưới sức mạnh của cự long. Dù có phản kháng cũng rất yếu ớt. Chỉ có đám người thần điện Quang Minh là cầu nguyện không ngừng, cầu xin Nữ Thần mau xuất hiện ngăn chặn chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Nhưng sao bọn họ biết bây giờ Nữ Thần của mình đang bận chuẩn bị Thánh Chiến, sao còn có thể quan tâm tới chuyện ở đây.
Cuộc chiến tranh này không có gì phải lo lắng. An Mạt Cách Lan binh bại như núi đổ, sự phồn hoa và cường đại ngày xưa trước mặt Long tộc rất nhỏ bé. Không ai dám lấy trứng chọi đá mà công kích nhóm cự long. Hai kỵ sĩ rồng của An Mạt Cách Lan thấy nhiều cự long như vậy, điều duy nhất muốn làm là ép cự long dưới người rời xa bầy rồng. Bọn họ không muốn vật để cưỡi có tình cảm sâu sắc với mình bị những cự long kia xé thành từng mảnh nhỏ. Bởi vì Long tộc hận thấu xương những cự long trở thành vật cưỡi của con người. Đội Sưu Thứu của An Mạt Cách Lan càng không cần nhắc tới. Bầy rồng cùng thả long uy ra đã đủ uy hiếp tất cả Sưu Thứu khiến chúng nằm rạp trên mặt đất, không dám tiến lên trước dù chỉ một bước! Chỉ trong bảy ngày, An Mạt Cách Lan đã mất đi phần lớn lãnh thổ. Quân đội Lạp Cách Tạp đã tới ngoại thành đế đô An Mạt Cách Lan.
Nữ Thần Quang Minh phái bốn thiên sứ tám cánh và tám thiên sứ phụ tá xuống đối phó với đoàn người Thích Ngạo Sương ở ngoại thành nhưng không có gì ngoài ý muốn, đã bị Bạch Đế và Hắc Vũ giải quyết nhẹ nhàng. Cuối cùng, Bạch Đế và Hắc Vũ để lại mộ thiên sứ tám cánh tượng trưng cho Thích Ngạo Sương. Nàng cầm cự kiếm trong tay, mái tóc đen tung bay, đứng lơ lửng trong không trung, dùng một kiếm giết chết thiên sứ tám cánh trong nháy mắt.
Đại quân cứ không có sự cản trở nào mà xông vào An Mạt Cách Lan như vậy.
Thích Ngạo Sương nhảy xuống lưng cự long, từ từ đi trên đường. Hướng nàng tới chính là thần điện Quang Minh.
Trong hoàng cung, hoàng đế đứng trên tòa tháp cao nhất lẳng lặng nhìn đại quân của Lạp Cách Tạp ở xa. Hoàng hậu đứng bên cạnh ông. Bụng bà đã hơi lộ ra. Bà đã có thai được bốn tháng. Đứng sau hoàng hậu là nhị hoàng tử Nam Hi và công chúa Mã Lệ Ti.
Không thể cứu vãn nữa rồi.
Hoàng đế từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhìn đế đô đã từng vô cùng phồn hoa. Cứ thua như vậy, cứ mất đi một cách khó hiểu như vậy. Trên bầu trời vẫn còn vô số cự long đang quanh quẩn. Tiếng rồng ngâm thật dài vang vọng nơi chân trời khiến người ta không rét mà run.
“Tại sao…” hoàng đế nhẹ nhàng thở dài. Ông không hiểu tại sao lại xuất hiện nhiều cự long như vậy, tại sao cự long lại đứng về phía Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Cát Lợi. Sao cự long lại nhúng tay vào chuyện của loài người? Rốt cuộc là vì sao? Thật đúng là vì thiếu nữ kia sao? Thiếu nữ thiên tài nhà Hi Nhĩ – Khắc Lôi Nhã. Nhưng sao có thể? Chỉ là một con người mà sao có thể vận dụng nhiều sức mạnh khổng lồ như thế? Lạp Cách Tạp vẫn đối đầu với An Mạt Cách Lan, chiến tranh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng với thực lực của An Mạt Cách Lan thì không cần sợ bọn họ. Có điều, có chuyện gì xảy ra với đoàn cự long và Vưu Ô Tát Lợi vậy? Thật chỉ bởi vì thiếu nữ kia sao?!
Hoàng hậu đứng sau lưng hoàng đế, khuôn mặt đầy dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình. Nơi này có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên khỏe mạnh. Nhưng sau này nó sẽ ra sao?
Nhị hoàng tử Nam Hi nhìn quân đội chỉnh tề của Lạp Cách Tạp trên đường phố tới mất hồn. Suy nghĩ giờ phút này của hắn đã bay tới một nơi rất xa. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã – cái tên hắn vẫn luôn nhung nhớ, vẫn luôn khiến hắn đau lòng. Lúc đầu, nếu mình không lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm thì mọi chuyện có khác đi không? Hối hận. Thật ra thì Nam Hi vẫn rất hối hận. Trong mỗi đêm, Nam Hi vẫn luôn thấy hối hận trong bóng tối thê lương. Nếu ban đầu không lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm thì Khắc Lôi Nhã sẽ không bị thần điện Quang Minh hãm hại. Nàng sẽ không bị uất ức và đau khổ như thế. Tất cả đều là tại mình! Nam Hi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tất cả mọi chuyện trước mắt đều là hắn gieo gió gặt bão!
Mã Lệ Ti lẳng lặng đứng đó, nhìn đường phố, khóe miệng hiện ra nụ cười không dễ phát giác. Sâu trong đáy mắt chứa đậm đau thương: ngươi trở lại, rốt cuộc ngươi đã trở lại…Ta biết rõ, ngươi nhất định sẽ trở lại. Cũng đến lúc kết thúc tất cả rồi.
Tài Năng Tuyệt Sắc Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo