Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 237 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 82: Không Biết Điều Thì Phải Chết
át nữa sẽ có càng nhiều người tới. Ngươi có bản lĩnh giết hết mọi người sao?” Lý Nguyệt Văn phẫn hận nói với người không biết phân biệt phải trái trước mắt.
“Hừ!” Hỏa Hi Dư cười lạnh một tiếng. Hắn chắp hai tay lại, vỗ một cái, quát to, “Giam lại!” Hắn tách hai tay ra, giơ lên. Một ngọn lửa màu lam chia làm hai hướng, lượn lờ, tạo thành một hình tứ giác khổng lồ. Ngọn lửa này nhốt mọi người trong hình tứ giác.
Ngọn lửa màu lam? Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, há to miệng. Lần đầu tiên thấy được ngọn lửa có màu này. Đây là Dị Hỏa gì?
Kết giới? Đây là kết giới? Giống lò sưởi hơn!
“Bắt!” Hỏa Hi Dư bay lơ lửng trên trời, cười lạnh một tiếng. Ngọn lửa hình tứ giác thu hẹp lại rất nhanh, tiến tới gần mọi người đang bị vây ở giữa.
Hơi thở cực nóng càng ngày càng gần. Mọi người cảm thấy mình như đang bị nướng lên. Ngọn lửa màu lam đi tới đâu, đất đai liền trở nên khô cằn tới đó. Dù là cây cỏ nhỏ hay cây lớn hay nham thạch đều biến thành bột phấn. Trên đất cũng tỏa ra mùi khét lẹt. Có thể tưởng tượng ra khi ngọn lửa này chạm vào người sẽ có hậu quả như thế nào.
Tẫn Diêm cau mày, vung kiếm trong tay lên, quát khẽ một tiếng, phát ra Đấu Khí màu bạc, dùng hết toàn lực huơ một kiếm. Kiếm khí cường đại tạo thành một đường thẳng dài đánh về phía ngọn lửa màu lam. Nhưng một kiếm dùng hết hơi sức này của Tẫn Diêm chỉ khiến bức tường lửa màu lam nứt ra một khe nho nhỏ. Nhưng nó biến mất ngay sau đó, hoàn hảo như ban đầu, tiếp tục thẳng tiến.
Sắc mặt những người khác cũng thay đổi. Bọn họ biết uy lực của Đấu Khí màu bạc. Vậy mà nó chỉ có thể tạo được một vết nứt nhỉ xíu trên bức tường lửa mà thôi!
Lãnh Lăng Vân thi triển ma pháp Quang Minh trong tay. Ánh sáng bắn ra, công kích rất nhanh và mãnh liệt nhưng cũng giống Tẫn Diêm, chỉ có thể tạo ra một vết nứt nhỏ. Cảm giác cực nóng càng ngày càng mãnh liệt, nguy hiểm càng ngày càng gần.
Hỏa Hi Dư nhẹ nhàng bắn một đạo ánh sáng nho nhỏ màu lam vào người Khắc Lôi Nhã trong chớp mắt. Nó biến mất rất nhanh. Đó là ấn ký của Hỏa Hi Dư. Làm như vậy thì dù mọi người bị thiêu cháy, Khắc Lôi Nhã vẫn bình yên vô sự.
“Hừ!” Khắc Lôi Nhã tiến lên một bước, đứng trước mặt mọi người.
“Khắc Lôi Nhã!” Lý Nguyệt Văn hô nhỏ một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì Khắc Lôi Nhã đột nhiên phát ra một cỗ kình khí chấn động.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay phải lên: “Viêm Kiếm!”
Oanh
Trong tay phải của Khắc Lôi Nhã ngay lập tức xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa rất lớn. Ngọn lửa màu vàng cháy rất mạnh nhưng không gây tổn thương cho tay Khắc Lôi Nhã.
Ngọn lửa Hóa Hình! Hỏa Hi Dư nhìn thanh kiếm lửa trên tay Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt kinh hỉ. Sự kinh hỉ thiếu nữ này mang lại cho hắn càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn! Mọi người sau lưng nàng cũng kinh ngạc nhìn nàng sử xuất ra thanh kiếm lửa. Rốt cuộc là Khắc Lôi Nhã đã luyện bí pháp gì?
“PHÁ…!!!” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm lên cao hơn đầu, hét lớn một tiếng, bước lên trước, dùng toàn lực huơ một kiếm.
Cột lửa khổng lồ màu vàng phun ra từ mũi kiếm trong khoảnh khắc, gầm thét xông về phía trước.
Ngọn lửa màu vàng và ngọn lửa màu lam đập vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Phanh!
Tia lửa nóng tung đầy trời như pháo hoa.
Bức tường lửa màu lam bị hủy hơn một nửa. Ngọn lửa tụ lại rất nhanh nhưng không gây tổn thương gì ọi người.
“Rất tốt, vô cùng tốt. Ngươi có thể dùng ngọn lửa Hóa Hình thuần thục như thế.” Giọng nói mang theo sự hài lòng của Hỏa Hi Dư truyền tới. Nếu hắn biết được rằng đây là lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã sử dụng chắc chắn sẽ càng thêm kinh hỉ.
Đất xung quanh tỏa ra một mùi cháy khét, hoàn toàn trơ trọi, không còn bóng dáng sinh vật nào.
Từ nơi xa truyền đến tiếng động. Là do tò mò với hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Hỏa Hi Dư chỉ hơi ngẩng đầu, vung tay lên bắn ra một ngọn lửa màu làm nho nhỏ nhìn rất đặc biệt. Quả cầu lửa màu lam gào thét lao về phía bên đó. Đoàn người Khắc Lôi Nhã còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy quả cầu lửa màu lam càng ngày càng lớn. Nó rơi xuống mặt đất, nổ tung. Không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào bởi vì mặt đất chỗ đám người kia vừa đứng đã có một cái hố to. Trên đất bị cháy đen thậm chí còn không thấy thi thể nào!
“Ngươi thật độc ác!” Lý Nguyệt Văn nhìn bên đó, nói đầy phẫn hận, “Những người đó không thù không oán với ngươi. Vậy mà ngươi lại đại khai sát giới!”
Hỏa Hi Dư hừ nhẹ một tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh thường. Những người này chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi. Mặc dù Ẩn Tông có quy định không được lạm sát người vô tội nhưng hôm nay những người này chết đi thì còn ai có thể chứng minh là hắn làm chuyện này? Đợi tiểu cô nương kia trở thành đệ tử của mình, học được những thứ mình dạy, hiểu được lực lượng mới là điều quan trọng nhất là được.
Chân mày Khắc Lôi Nhã cau chặt. Thực lực của người này sâu không lường được. Chẳng lẽ hôm nay bọn họ phải bỏ mình ở đây?
Hưu
Trên lưng Khắc Lôi Nhã mọc ra một đôi cánh màu vàng óng. Nàng bay lên, cầm thanh kiếm lửa trong tay, nhìn Hỏa Hi Dư.
“Sao? Ngươi cho rằng ngươi thắng được ta sao?” Hỏa Hi Dư nhẹ nhàng cười, nhìn Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, chỉ huy kiếm xông tới.
“Thật là.” Hỏa Hi Dư than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ vung tay. Một kết giới trong suốt vây lấy Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã huy kiếm chém lên kết giới nhưng chỉ nghe được tiếng vang thanh thúy. Kết giới không hề suy suyển chút nào.
“Ta giải quyết những người này xong sẽ đưa người về Ẩn Tông.” Hỏa Hi Dư chậm rãi bay qua người Khắc Lôi Nhã. Sát cơ xuất hiện trong mắt hắn.
“Khắc Lôi Nhã, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng nổ?” lúc này, Hắc Long Bản đã hiện nguyên hình vẫy cánh bay tới. Toàn thân hắn có những vết bỏng lớn nhỏ, bộ dáng cực kỳ chật vật. Hắn ôm mấy người trong lòng. Đó chính là Kiều Sở Tâm, Ngõa Nhĩ Đa và Đông Phong Hầu.
“Sao vậy? Thiếu chút nữa thì chết mất xác rồi. Nếu không phải là Bản hiện nguyên hình vào thời khắc mấu chốt bảo vệ chúng ta, thì đến hạt bụi cũng không còn.” Ngõa Nhĩ Đa hô to gọi nhỏ.
“Các ngươi không nên tới đây!” Lý Nguyệt Văn lo lắng, nghiến răng mà nói ra.
Hỏa Hi Dư thấy con rồng đen khổng lồ thì khẽ nhíu mày. Hắn không ngờ lại có rồng xuất hiện ở đây. Nhưng không sao cả.
“Gì?” Ngõa Nhĩ Đa không hiểu, nhưng không kịp hỏi tại sao thì một cỗ khí tức điên cuồng xông tới. Khí tức tử vong đến gần trong nháy mắt.
“Mẹ kiếp!” Ngõa Nhĩ Đa khẽ kêu một tiếng, lập tức hành động. Nhưng muốn đọc chú ngữ thì phải có thời gian. Ngọn lửa màu lam đã đến rất gần.
Một ma thú có hình thù kỳ quái xuất hiện, nuốt gọn ngọn lửa màu lam.
Mọi người cả kinh. Khi họ nhìn sang phía Đông Phong Hầu thì thấy hai mắt hắn đang chăm chú nhìn nên hiểu là hắn đã triệu hóa dị thú này. Ma thú đang tiếp tục nuốt lấy ngọn lửa do Hỏa Hi Dư phát ra.
Dị thú có thể ăn lửa? Mọi người thấy ma thú cổ quái này, đáy mắt lộ ra sự vui vẻ. Nếu như vậy thì cơ hội thắng rất lớn.
Hỏa Hi Dư không lộ ra sự kinh ngạc mà chỉ cười nhạt đầy khinh thường. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ma thú bị đau kêu to. Tiếp đó nó biến mất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên.
“Tiêu hóa không được, về rồi.” Đông Phong Hầu trừng tròng mắt, thật thà nói. Hiển nhiên hắn chưa từng gặp chuyện như vậy.
“Dị Hỏa của ta sao Phệ Hỏa thú (thú nuốt lửa) cấp thấp có thể ăn hết được?” Hỏa Hi Dư cười lạnh, tiếp tục ra tay.
“Khốn kiếp! Dừng tay!” Khắc Lôi Nhã rống giận, huy kiếm bổ kết giới ra nhưng nó vẫn không hề sứt mẻ tí nào.
Hỏa Hi Dư cười lạnh, trong đáy mắt đều là sự dữ tợn, sát ý nổi lên.
Hỏa Hi Dư xoay tròn thân thể, tay nhè nhẹ múa, quát khẽ một tiếng: “Toàn Hỏa Vũ!” (cơn lốc lửa) Trên người Hỏa Hi Dư phát ra ngọn lửa màu lam cuồng bạo trong nháy mắt. Ngọn lửa xoay tròn quanh người hắn, từ từ tạo thành một cơn lốc. Ngọn lửa biến thành gió lốc! Nó lấy Hỏa Hi Dư làm trung tâm, không ngừng phát triển.
“Mọi người hãy cẩn thận.” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, lui lại một bước. Trên tay hắn hình thành một tấm lá chắn rất nhanh. Một lớp lại một lớp. Sau đó hắn tiếp tục lui lại. Mọi người cũng di chuyển, đứng cùng với Hắc Long Bản. Hắc Long đã biến thành hình người. Cả người hắn toàn là vết thương, nhìn rất chật vật. Lãnh Lăng Vân nhìn ngọn lửa đã thành cơn lốc đang tiến gần bằng ánh mắt lo lắng. Hắn biết rằng những tấm lá chắn này căn bản không ngăn được công kích của người kia.
Cơn lốc hóa tất cả thành tro bụi, chỉ để lại mấy tấc đất khô cằn. Những tấm lá chắn Lãnh Lăng Vân bày ra bị phá hủy trong nháy mắt. Khoảng cách lực lượng không chỉ là một bậc. Nếu bị ngọn lửa đáng sợ như thế này chạm đến thì hậu quả thật khó tưởng tượng. Thân thể Hắc Long Bản cường tráng như thế mà còn bị bỏng huống chi họ chỉ là con người bình thường. Lãnh Lăng Vân còn có thể bay lên để né ra, bọn họ không thể tránh khỏi cảnh bị đốt cháy. Bạch Đế nắm cái móng vuốt nhỏ lại, nhìn Khắc Lôi Nhã bị vây trong kết giới đầy lo lắng, kêu lên chiêm chiếp. Viên bi đen lại khoanh hai cái móng vuốt trước ngực, nghẹo đầu nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
“Bản! Dẫn bọn họ đi!” Khắc Lôi Nhã rống giận, “Ngươi đã đồng ý với yêu cầu thứ nhất của ta. Hiện tại lập tức thực hiện! Khôi phục chân thân của ngươi, đem theo bọn họ rời khỏi nơi này. Lập tức!”
Rống!
Hắc Long Bản ngửa mặt lên trời, gào to một tiếng, khôi phục nguyên hình. Hắn giơ hai cái móng vuốt lên ôm hết mọi người, nhét lên lưng mình rồi vỗ cánh bay lên cao. Giờ phút này hắn không thèm để ý đến tôn nghiêm của Long tộc, cũng không đoái hoài đến lời thề son sắt tuyệt đối không cho nhân loại đê tiện cưỡi lên lưng mình nữa.
“Muốn đi? Hừ!” Hỏa Hi Dư hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung ngón tay lên. Cơn lốc màu lam liền bay lên trời, đuổi theo Hắc Long Bản.
“Khốn kiếp!” Khắc Lôi Nhã nắm tay đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nàng thu hồi kiếm, chắp hai tay trước ngực, muốn liều mạng đề cao lực lượng. Tay nàng tách ra, chia thành hai ngọn lửa màu vàng và màu trắng. Sau đó nàng nhanh chóng dung hợp hai ngọn lửa này với nhau.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hỏa Hi Dư liếc mắt, nhìn thấy động tác của Khắc Lôi Nhã thì mặt hắn biến sắc. Chuyện Khắc Lôi Nhã muốn làm vô cùng nguy hiểm! Nàng muốn dung hợp hai loại Dị Hỏa, sau đó cho nổ kết giới! Không gian kết giới không lớn, tuyệt đối sẽ khiến nàng bị thương.
Khắc Lôi Nhã không nói một lời, nhanh chóng dung hợp ngọn lửa rồi đánh về phía kết giới.
Kết giới mở ra!
Ngọn lửa trong tay Khắc Lôi Nhã hung mãnh đánh về phía Hỏa Hi Dư.
Hỏa Hi Dư không hề phòng bị nên đợi đến lúc hắn lấy lại được tinh thần thì tay đã bị bỏng.
Khắc Lôi Nhã vỗ cánh bay trên không, mắt lạnh nhìn Hỏa Hi Dư. Trong mắt nàng không có chút độ ấm nào.
“Ngươi biết ta sẽ mở ra kết giới nên tính toán xuống tay với ta. Ngươi không phải muốn mở kết giới mà là muốn ra tay với ta.” Hỏa Hi Dư bịt chặt vết thương trên tay, cắn răng nghiến lợi mà nói. Trong nháy mắt vừa rồi hắn đã mở kết giới. Mà vừa mở ra thì liền bị bỏng bởi Dị Hỏa của Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hỏa Hi Dư.
Tâm trí Hỏa Hi Dư bị dao động nên cơn lốc lửa kia dần dần biến mất.
“Không biết điều!” Hỏa Hi Dư cảm thấy vết thương đau đớn khác thường. Mặt hắn vặn vẹo, mắng rất ác độc, “Ngươi không biết điều như vậy thì phải chết.”
Khắc Lôi Nhã nắm chặt tay phải, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nói rất lạnh lùng: “Thật đáng tiếc, ta sẽ không chết. Người phải chết hôm nay là ngươi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng!” lời Khắc Lôi Nhã đã chọc giận Hỏa Hi Dư. Sắc mặt hắn trầm xuống, hừ lạnh, tay biến thành trảo. Xung quanh Khắc Lôi Nhã liền xuất hiện một tấm lưới bằng lửa màu lam. Hỏa Hi Dư cười lạnh, đáy mắt toàn là dữ tợn, biểu tình vặn vẹo, “Xem ngươi làm sao thổi bay nó!”
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã nhếch lên một đường cong quỷ dị, lạnh lùng nhìn Hỏa HI Dư. Hỏa Hi Dư thấy Khắc Lôi Nhã sắp chết đến nơi mà còn trấn định tự nhiên như thế thì nổi giận.
“Đồ không biết điều! Giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin ta cũng vô dụng! Đi chết đi!” Hỏa Hi Dư tàn nhẫn khạc ra lời này, nắm chặt nắm tay lại, muốn thu lưới lửa màu lam lại.
Mắt thấy Khắc Lôi Nhã sắp mất mạng.
Khắc Lôi Nhã chợt quát với khoảng không đầy phẫn nộ: “Ngươi muốn đợi đến lúc nào? Muốn ta chết mới xuất hiện sao?”
Hỏa Hi Dư sửng sốt, tạm dừng động tác trên tay lại. Nàng đang nói chuyện với ai vậy? Nơi này còn có người khác sao? Trước mắt không hề có gì cả, chỉ có không khí mà thôi. Nàng đang phô trương thanh thế sao?
“Hừ, ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến ta mê muội mà bỏ trốn để giữ lại mạng thì quá ngây thơ rồi...” lời Hỏa Hi Dư còn chưa xong thì sắc mặt hắn thay đổi.
Một cỗ uy áp vô cùng cường đại đột nhiên xuất hiện nhưng xung quanh không hề có bất cứ một vật gì cả. Uy áp đáng sợ này khiến ép đến nỗi hắn không thể bay được, hai chân bắt đầu run rẩy. Thậm chí hắn muốn lập tức quỳ lạy uy áp này!
Là ai? Là ai?!
Hỏa Hi Dư mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào nụ cười quỷ dị của Khắc Lôi Nhã. Ngay lập tức, Hỏa Hi Dư kinh hãi phát hiện ra thân thể mình hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.
“Ngươi, ngươi làm cái gì...” Hỏa Hi Dư chỉ phun ra được mấy chữ thì cổ họng hắn đã bị ép chặt, tựa như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt. Hắn không thể phát ra thanh âm nào nữa. Hỏa Hi Dư mở to mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, trong mắt từ từ hiện ra tia máu. Lưới lửa bao vây quanh Khắc Lôi Nhã biến mất ngay lập tức.
Khắc Lôi Nhã cười lạnh nhìn Hỏa Hi Dư. Nàng dĩ nhiên biết mình không phải là đối thủ của Hỏa Hi Dư, cũng biết không ai trong số những người còn lại có thể là đối thủ của hắn. Nàng còn biết nếu nàng dùng cách muốn tự sát để phá kết giới thì hắn nhất định sẽ mở kết giới ình. Nàng còn biết lòng dạ người này hẹp hòi lại hung dữ, nhất định sẽ trở mặt giết người. Và nàng cũng biết thần Hắc Ám sẽ cứu mình nhưng không cứu những người khác nên vừa rồi nàng ép Hắc Long Bản đưa bọn họ đi. Hiện tại, rốt cuộc thần Hắc Ám đã ra tay.
“Ta chưa làm gì cả. Nhưng kế tiếp ta phải làm gì đó.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, giơ tay lên
Hưu!
Trên tay Khắc Lôi Nhã xuất hiện một cái giáo bằng lửa màu vàng.
“Bây giờ đến lượt ta nói với ngươi: Đi chết đi!” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười rực rỡ sáng lạn. Nàng cầm cái giáo, lấy đà.
Sắc mặt Hỏa Hi Dư xám như tro. Đáy mắt hắn tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, cả người rét lạnh. Hắn hoàn toàn không hiểu được tại sao tình huống lại trở thành thế này. Rốt cuộc là cái gì đã khiến hắn hoàn toàn đánh mất khả năng chống cự, trở thành người bình thường?
“Nhờ phúc của ngươi đã giết sạch những người đến xem náo nhiệt. Bây giờ ngươi chết cũng không ai biết nên sẽ không có tin tức nào lộ ra.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, dùng hết toàn lực cầm cái giáo dài bằng lửa màu vàng, nhắm vào Hỏa Hi Dư, hung hăng mà ném.
Cái giáo dài bằng lửa màu vàng gào thét, đâm qua thân thể Hỏa Hi Dư đầy hung dữ. Ánh mắt đầy kinh hãi và tuyệt vọng của Hỏa Hi Dư dừng lại trên người Khắc Lôi Nhã. Sau đó tan biến. Thân thể Hỏa Hi Dư bị hỏa thiêu một cách chậm rãi. Ngọn lửa màu vàng bao lấy hắn, thiêu hắn thành bụi.
Ngọn lửa chậm rãi biến mất trong bầu trời đêm. Cho đến chết Hỏa Hi Dư vẫn không biết được rốt cuộc là thứ gì đã áp chế khiến hắn mất mạng.
Khắc Lôi Nhã vỗ cánh, đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Nàng nở nụ cười rực rỡ, phun ra hai chữ rất rõ ràng: “Cám ơn.”
Hừ! Một tiếng hừ lạnh như có như không vang lên, sau đó xung quanh trở nên yên tĩnh.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng bên vách núi. Gió núi nhẹ nhàng thổi. Khắc Lôi Nhã hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Phiền muộn và không cam lòng điên cuồng dâng lên, che lấp trái tim của Khắc Lôi Nhã. Đột phá và đột phá nhưng vẫn không chịu nổi một kích! Cho dù mình trở nên mạnh mẽ thì có là gì? Ở thế giới này người cường đại quá nhiều. Mà mình chỉ là một ngôi sao nhỏ trong bầu trời sao. Lúc nào thì mới có thể chân chính đứng trên đỉnh cao ở thế giới này? Lúc nào thì có thể cường đại đến mức không ai đánh lại được mình? Lúc nào thì có thể cường đại đến mức không ai có thể thương tổn tới người mình quan tâm? Lúc nào thì mới có thể cường đại đến mức giải trừ được dấu ấn của thần Hắc Ám?
Khắc Lôi Nhã hung hăng nắm chặt nắm đấm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Ẩn Tông, Hồn Đường.
Ngàn vạn ngọn đèn bằng đồng chiếu sáng đại sảnh rộng rãi. Mỗi một ngọn đèn đồng này tượng trưng ột người của Ẩn Tông. Đây chính là đèn linh hồn của họ. Mỗi người đều khắc ấn ký của mình ở đây. Khi đèn tắt chính là lúc người đó chết.
Một chiếc đèn đồng nhanh chóng tắt đi. Tên của nó là ba chữ Hỏa Hi Dư.
Một đệ tử thủ vệ kinh ngạc khi phát hiện ra dấu hiệu này.
“Không hay rồi. Đèn linh hồn của trưởng lão Hỏa Hi Dư đã tắt. Sợ rằng người đã gặp bất trắc.” Một đệ tử nói đầy kinh hoảng.
“Nhanh đi bẩm báo Đường chủ Hỏa Đường.” Một đệ tử khác vội vàng nói.
Khi đệ tử Hồn Đường báo tin này cho Đường chủ Hỏa Đường – một lão giả uy nghiêm – thì Đường chủ Hỏa Đường chỉ than nhẹ, rồi nói: “Với tính khí của Hi Dư sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may. Quả nhiên hôm nay đã xảy ra chuyện.” Mặc dù nói thì nói vậy nhưng trong lòng Đường chủ vẫn kinh ngạc. Rốt cuộc Hỏa Hi Dư gặp phải người nào mà có năng lực đánh hắn chết? Nhưng dù sao Hỏa Hi Dư cũng là người của Ẩn Tông, cũng là trưởng lão của Hỏa Đường. Sắc mặt Đường chủ trầm xuống. Nhất định phải bắt được hung thủ.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đang đứng hóng gió trên núi, cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Sau lưng Khắc Lôi Nhã vang lên tiếng động. Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Hắc Long Bản đang bay tới. Khuôn mặt những người trên lưng hắn tràn đầy sự lo lắng. Khi bọn họ thấy Khắc Lôi Nhã bình an vô sự đứng bên vách núi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương của Hắc Long Bản đã được trị liệu. Chắc hẳn là Lãnh Lăng Vân làm.
Hắc Long Bản đáp xuống, những người khác chạy thẳng tới chỗ Khắc Lôi Nhã.
“Khắc Lôi Nhã, không sao chứ?”
“Khắc Lôi Nhã, tên kia đâu rồi?”
“Khắc Lôi Nhã, ngươi có bị thương không?”
Từng giọng nói ân cần nóng lòng khiến cho Khắc Lôi Nhã cảm thấy ấm áp. Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười: “Ta không sao. Người kia ngay cả xương cũng không còn.”
“Ai giết?!” mọi người đồng thanh, hỏi. Không ai tin là Khắc Lôi Nhã giết vì thực lực của người kia cách Khắc Lôi Nhã rất xa.
“Kẻ thù của hắn. Người đó đang đuổi giết hắn. Giết xong liền đi.” Khắc Lôi Nhã không muốn nói chuyện của thần Hắc Ám ọi người biết, vì thế nàng bịa chuyện.
Là như vậy sao? Mọi người nhìn Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt nghi ngờ. Nhưng nếu không phải vậy thì chuyện người kia đã chết giải thích sao đây? Khắc Lôi Nhã không thể giết được hắn. Mà với thái độ vô lý, cậy mạnh của người kia thì không thể rời đi một mình. Chẳng lẽ thật là hắn bị kẻ thù đuổi giết?
“Tại sao mọi người đã đi còn quay lại?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn mọi người rồi nhìn Hắc Long Bản, hỏi bằng giọng trách cứ.
“Không yên tâm về ngươi.” Mấy giọng nói cùng vang lên.
“Aiz, thật là.” Mặc dù Khắc Lôi Nhã trách cứ nhưng đáy lòng nàng cảm thấy rất ấm áp. Nàng quay đầu nói với Hắc Long Bản, “Ngươi không hoàn thành chuyện ta giao cho nên nguyện vọng này không tính.”
Khóe miệng Hắc Long Bản co quắp. Lúc này mà Khắc Lôi Nhã còn rảnh rỗi đi so đo chuyện này.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Sự xúc động trong lòng nàng vẫn còn kéo dài. Quả nhiên trong thế giới này cao thủ nhiều như mây. Núi cao còn có núi khác cao hơn. Mình còn chưa đủ cường đại.
Không ai để ý tới đáy mắt có tia không cam lòng không dễ dàng phát giác của Tẫn Diêm và Lãnh Lăng Vân. Lần này gặp phải cường địch, bọn họ cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé và yếu ớt của mình. Tẫn Diêm cầm chặt chuôi kiếm trong tay. Lần đầu tiên sâu thẳm trong tâm hắn khẩn cấp muốn có lực lượng.
“Được rồi. Chúng ta nhanh đi khỏi đây thôi.” Tạp Mễ Nhĩ nở nụ cười mê người tiêu chuẩn, nhẹ nhàng nói.
Mọi người gật đầu. Quả thật nơi này không thể ở lâu.
Khắc Lôi Nhã vừa dợm bước thì trước mắt có một bóng đen xẹt qua. Mọi người còn chưa phát hiện chuyện gì thì viên bi đen đã nhanh như chớp bay đến vai của Khắc Lôi Nhã, há miệng cắn một phát lên cái cổ trắng nõn của Khắc Lôi Nhã! Nó hành động nhanh đến mức Bạch Đế không kịp ngăn cản!
Tài Năng Tuyệt Sắc Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo