Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 237 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 76: Thần Thú Ra Đời
ầu thu, khắp thế gian nhuộm một màu vàng nhàn nhạt.
Lá rụng bay đầy trời. Đây là một trấn nhỏ sát biên giới rất yên tĩnh, cách núi Mê Đồ không xa. Mặc dù khá hẻo lánh nhưng rất sầm uất. Núi Mê Đồ được mệnh danh là núi tử vong. Bên trong có rất nhiều ma thú và khoáng thạch quý hiếm. Mọi người muốn tiêu tiền kiếm được một cách không chính đáng đều tìm đến đây. Chính vì thế nên rất nhiều người nghỉ lại nơi này. Họ sợ khi vào núi sẽ không còn mạng mà hưởng thụ nữa nên sẽ tiêu hết số tiền mình có. Mặc dù đây chỉ là một trấn nhỏ nhưng cần cái gì có cái đó. Quầy rượu, khách sạn, các loại cửa hàng bán khoáng thạch, ma hạch, lông và thịt ma thú.
Đây là nơi lộn xộn.
“Ta nói ngươi liếm cho sạch sẽ. Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?” một giọng nói bỉ ổi, thô lỗ truyền ra từ quán rượu.
Sau đó là tiếng cười.
Quán rượu chật ních người. Một nam tử có vết sẹo rất dài trên mặt ngồi ở giữa sảnh đang rống giận với nữ phục vụ. Đùi nam nhân kia đầy rượu. Nữ phục vụ khóc lớn. Nàng biết hôm nay mình đã gặp phải lưu manh rồi. Nam nhân này có khuôn mặt thật dữ tợn. hắn cố ý làm đổ rượu trong tay nàng lên quần hắn rồi nói ra những lời xấu xa như vậy. Liếm ở đâu cơ chứ?!
“Tiện nhân này, ngươi nghe không hiểu hả? Ngươi làm ướt quần của ta. Bây giờ nó nồng nặc mùi rượu thật khó chịu. Liếm khô nhanh cho ta!” Nam nhân mặt sẹo ồn ào, đứng dậy túm lấy tay của nữ phục vụ.
Cả quán rượu vang lên tiếng cười bỉ ổi, không ai ra tay tương trợ mà đều đứng xem kịch vui. Chủ quán rượu cắn răng, muốn đứng ra bảo vệ nữ phục vụ nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo rất đáng sợ của nam nhân mặt sẹo thì lại chần chừ. Những người này đều không phải người bình thường, không thể đắc tội được. Một phục vụ nam khác lại không có ở đây. Nếu có hắn thì mọi chuyện sẽ không đến mức khó giải quyết như bây giờ.
“Ta, ta không cố ý.” Nữ phục vụ khóc nức nở, đưa ánh mắt cầu cứu về phía chủ quán rượu.
“Con bà nó, tiện nhân…” những lời này chưa nói hết thì chỉ thấy một đạo hàn quang thoáng qua, sau đó máu tươi cứ thế phun ra.
“A….!” nữ phục vụ hét chói tai, thiếu chút nữa làm bay nóc nhà. Cái tay đang kéo nàng kia đã rời khỏi thân thể của nó!
Nam nhân mặt sẹo sững sờ nhìn máu tươi văng khắp nơi, một trận đau đớn kịch liệt gọi thần chí hắn trở về! Tay của hắn đã bị người ta chặt xuống!!!
Tiếng kêu như giết heo át đi tiếng hét chói tai của nữ phục vụ. Hắn trợn to mắt nhìn thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng tới bên quầy, nhẹ nhàng ngồi xuống: “Chủ quán, cho ta ly rượu ngọt.”
Chủ quán không dám thở mạnh, lập tức mang rượu ngọt tới. Hắn thấy rất rõ ràng cảnh tượng vừa rồi! Chính thiếu niên này đã dùng một nhát kiếm chém đứt cánh tay của nam nhân mặt sẹo kia!
Quán rượu tĩnh lặng như chết. Mọi người đều ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn thiếu niên vừa xuất hiện.
“Tên khốn kiếp kia!!!! A!!! Dám chém tay ta!!! A!! Ta giết ngươi!” nam nhân mặt sẹo phát điên. Tiếng kêu thảm thiết của hắn kéo mọi người trở lại thực tại. Thiếu niên ngồi bên quầy rượu không quay đầu lại mà bình tĩnh nhận rượu ngọt từ tay chủ quán, ưu nhã nhấp một ngụm... Nam nhân mặt sẹo đứng dậy, xông lại thiếu niên kia nhưng vừa nhấc chân thì một thanh chủy thủ bay tới, đâm qua chân hắn, ghim hắn tại chỗ. Lỗ tai mọi người bị tra tấn một lần nữa. Tiếng kêu thê lương thật khiến cho người ta chấn động.
“Thật đáng tiếc. Đã làm bẩn chủy thủ của ta rồi.” Cửa quán rượu bị đẩy ra, một nữ tử tóc vàng, mắt xanh xinh đẹp với vẻ mặt tiếc hận xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người quay đầu lại nhìn cửa. Có thêm vài người nữa xuất hiện trong ánh sáng chói mắt. Khi nhìn thấy rõ ràng thì mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Nữ tử xinh đẹp có khuôn mặt khá giống với nam tử kia. Mặt của hai người đều lạnh lẽo, đáy mắt không có chút độ ấm nào khiến ọi người thấy lạnh. Sau bọn họ là một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng. Bên hông hắn có một thanh kiếm, bước chân trầm ổn, hô hấp vững vàng. Vừa nhìn là biết hắn là một chiến sĩ có tu vi rất cao. Mặt nam tử tóc đen áo đen thì đầy vẻ bạo ngược, tản ra hơi thở nguy hiểm. Nam tử thanh tú mặc áo bào dài bên cạnh cũng không phải người bình thường mà là một Ma Pháp Sư! Chỉ có hai thiếu nữ đứng sau có vẻ vô hại. Thế nhưng mọi suy đoán của mọi người đều bị đánh bay khi nhìn thấy tay của thiếu nữ đeo cung tên. Trên tay nàng có rất nhiều vết chai chứng tỏ nàng không phải cung thủ bình thường. Chỉ còn nam tử tóc vàng đang mỉm cười là vô hại.
Nam tử tóc vàng nở nụ cười với mọi người, nói rất dịu dàng: “Thật ngại vì đã quấy rầy các vị. Hôm nay tâm tình của đoàn trưởng nhà ta không được tốt lắm.” Nam tử tóc vàng dịu dàng xin lỗi mọi người, đi tới bên cạnh tên mặt sẹo bị chủy thủ ghim chặt tại chỗ. Hắn khẽ cúi người, không hề báo trước mà rút chủy thủ ra, nhẹ nhàng lướt qua cổ nam nhân mặt sẹo. Hắn vẫn mỉm cười dùng khăn ăn trên bàn lau chủy thủ, bằng tác phong nhanh nhẹn đưa lại chủy thủ cho thiếu nữ tóc vàng sau lưng.
Nam nhân mặt sẹo ngã xuống, máu tươi vẽ ra một bức tranh quỷ dị.
Khí lạnh tràn ngập quán rượu. Nam tử ôn hòa nho nhã này lại là nhân vật nguy hiểm, đáng sợ như thế!
Không khí kinh khủng khiến mọi người trong quán rượu toát mồ hôi lạnh. Mọi người vội vàng đứng lên muốn thoát khỏi nơi có không khí áp bức này. Vừa rời khỏi chỗ ngồi thì nam tử tóc vàng dịu dàng cười rạng rỡ với họ: “Các vị đừng quên trả tiền.”
Có người không chịu nổi áp lực, hét lên một tiếng, ném kim tệ lên bàn rồi chạy ra ngoài. Đã từng thấy giết người nhưng chưa từng thấy ai giết người tao nhã như vậy!
“Đoàn trưởng, sao ngươi lại chạy trước, bỏ chúng ta lại vậy?” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đầy dịu dàng, ngồi cạnh Khắc Lôi Nhã đang mặc nam trang.
“Hừ!” Khắc Lôi Nhã chỉ hừ lạnh mà không nói lời nào. Nàng bưng ly rượu lên, tiếp tục uống.
“Quỷ hẹp hòi. Chẳng phải là ngươi thua cuộc nên mới phải cõng Phong Báo đi mấy dặm đường sao?” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh, nói rất hùng hồn, “Ta đang giúp ngươi rèn luyện lực tay đấy. Mang vật nặng trên vai mà đi cũng là khóa tu luyện quan trọng.”
“Ngươi chơi xấu!” Khắc Lôi Nhã tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Nàng phát hiện ra mọi việc thì đã muộn.
“Ngươi còn trách ai? Chuyện ngươi phải học còn rất nhiều.” Lý Nguyệt Văn dạy dỗ.
Khắc Lôi Nhã không nói gì nữa mà quay đầu uống rượu một cách buồn bực. Vẫn luôn là nàng cưỡi Tiểu Báo, hôm nay vị trí lại thay đổi.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta...” một giọng nói dịu dàng yếu ớt chen vào.
Khắc Lôi Nhã quay lại thì thấy nữ phục vụ với khuôn mặt tái nhợt đang cố gắng nở nụ cười. Nàng thấy một cái tay của người chết vẫn bám lấy tay nàng kia không buông. Khó trách sắc mặt nàng ta khó coi như vậy.
“Lấy ra cho nàng.” Khắc Lôi Nhã nói với Tẫn Diêm sau lưng.
Tẫn Diêm nhận lệnh, cầm lấy cánh tay người chết, gỡ ra.
“Cám ơn, cám ơn các vị.” Nữ phục vụ rối rít cảm ơn.
“Không cần cám ơn, chỉ là tiện tay thôi.” Khắc Lôi Nhã phất tay ý bảo nữ phục vụ tránh ra, sau đó nhìn chủ quán, nói, “Chủ quán, có trà hoa hồng không?”
“A, thật ngại thưa quý khách. Ở đây chỉ có rượu và nước thôi.” Chủ quán nói đầy sợ hãi. Hắn chứng kiến thủ đoạn đẫm máu của thiếu niên này và bạn đồng hành nên nói chuyện càng thận trọng hơn.
“Đoàn trưởng, nơi hẻo lánh này sao có hoa được.” Tạp Mễ Nhĩ thở dài.
Mọi người trợn trắng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Khẩu vị của nàng đã bị hắn chiều hư rồi. Khắc Lôi Nhã mới phát bệnh thần kinh đòi uống trà hoa hồng nên đi tìm khắp trấn nhưng không được.
“Nhà ta có hoa hồng. Nếu không chê xin mời đến nhà ta. Ta còn một ít hoa khô.” Nữ phục vụ cẩn thận mở miệng.
“A, thật sao? Vậy đi.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, muốn đi ngay lập tức.
Lý Nguyệt Văn liếc mắt, muốn khiển trách gì đó nhưng nghĩ đến tâm trạng Khắc Lôi Nhã hôm nay rất xấu nên không nói nữa.
“Chủ quán, lát nữa đệ đệ của ta trở lại thì nói với nó là ta đưa ân nhân về nhà.” Nữ phục vụ nói với chủ quán.
“Được, được, được.” Chủ quán gật đầu không ngừng, đưa mắt tiễn một đám người đáng sợ đi xa.
Nữ phục vụ cởi tạp dề ra, dẫn mọi người đi.
“Người này thật biết hưởng thụ.” Lý Nguyệt Văn theo sau, lầm bầm đầy bất mãn.
“Thời gian này muội luyện nàng cũng đủ ác rồi. Hôm nay để nàng nghỉ ngơi lấy lại sức đã.” Lý Minh Ngữ đau đầu, nói. Từ khi rời khỏi đảo đến giờ, Lý Nguyệt Văn áp dụng phương thức huấn luyện rất hà khắc. Cho dù Khắc Lôi Nhã ngủ cũng phải đề phòng bị cắt cổ. Ban đêm Lý Nguyệt Văn hay đánh lén Khắc Lôi Nhã, nói cho oai là để nàng luyện tính cảnh giác. Khắc Lôi Nhã thường bị đánh thức, ứng đối với sự đánh lén của Lý Nguyệt Văn. Tính cảnh giác tăng lên, quầng thâm cũng càng đậm.
Thiếu nữ đi trước không ngừng liếc mắt nhìn thiếu nhiên sau nàng. Tóc vàng, đôi mắt màu xanh dương rất đẹp. Tuy rằng quầng thâm rất đậm nhưng không thể che giấu được sự hào hoa phong nhã. Chính thiếu niên này đã cứu mình khỏi tay người ác. Nếu không hôm nay không thể giải quyết mọi chuyện được. Đệ đệ đã đi ra ngoài làm việc. Nếu không có thiếu niên này thì không thể tưởng tượng được hậu quả. Tim của thiếu nữ nhảy lên thình thịch trong ngực.
Mặt Khắc Lôi Nhã đầy khó chịu. Phong Báo đi sau cùng. Từ khi nó được Khắc Lôi Nhã cõng thì trở nên rất sợ hãi. Bây giờ nó không dám đến gần nàng.
“Nhà ta chỉ có ta và đệ đệ. Hôm nay đệ đệ đã lên núi Mê Đồ rồi. Tiểu tử đó nói gần đây xuất hiện thú lạ nên muốn bắt để bán với giá cao.” Thiếu nữ nói chuyện với Khắc Lôi Nhã. Nàng cũng không biết phải nói gì nên chỉ có thể cằn nhằn về đệ đệ mình.
“Thú lạ?” Tạp Mễ Nhĩ hứng thú, hỏi, “Đệ đệ ngươi có nói là thú lạ gì không?”
“Có. Nó nói là thần thú.” Thiếu nữ nhức đầu, nói rất bất đắc dĩ, “Thần thú sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Sao có khả năng bị nó bắt được cơ chứ?”
Thần thú? Lý Nguyệt Văn trao đổi bằng ánh mắt với Lý Minh Ngữ, nhìn thấy được sự hoài nghi trong mắt nhau.
“Đệ đệ ta ỷ mình có chút Đấu Khí liền ình là cao thủ. Thật là ý nghĩ viển vông.” Thiếu nữ nói rất bất đắc dĩ, dẫn mọi người vào trấn.
Một cái sân nho nhỏ, trên hàng rào gỗ dây leo màu xanh mọc đầy. Dưới giàn nho là mấy cái ghế nhỏ và cái bàn, nhìn rất ấm áp.
“Ân nhân, mời các vị ngồi chờ một chút. Ta đi pha trà.” Thiếu nữ ngượng ngùng, “Mời các vị ở ngoài này. Trong nhà rất lộn xộn.”
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu, không khách khí mà ngồi xuống trước. Ngõa Nhĩ Đa vẫn im lặng cũng vội vàng ngồi theo. Hắn phát hiện không đủ ghế để ngồi. Hắn không muốn đứng nên giành trước một vị trí. Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, đi theo thiếu nữ vào ngâm trà hoa hồng.
Tẫn Diêm không có ghế để ngồi. Lý Minh Ngữ và Hắc Long Bản cũng đứng. Ngõa Nhĩ Đa vừa lòng, ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời qua giàn nho, giả vờ như không thấy mấy người đang đứng.
Trong phòng, thiếu nữ nhìn Tạp Mễ Nhĩ pha trà rất thuần thục thì do dự nửa ngày mới mở miệng, yếu ớt hỏi: “Ân nhân, ta còn chưa biết tên người. Các vị muốn mạo hiểm vào núi Mê Đồ sao?”
“Ừ, chúng ta chuẩn bị lên núi. Tên chỉ là hình thức mà thôi. Người cứu ngươi là trưởng đoàn của chúng ta – Bạch Tiểu Nguyệt. Chúng ta là đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Tạp Mễ Nhĩ ôn hòa nho nhã, dễ gần, đáp lời thiếu nữ.
Bạch Tiểu Nguyệt? Thiếu nữ ngẩn ra. Cái tên này sao giống tên con gái vậy? Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo? Tên thật lạ.
“Núi Mê Đồ rất nguy hiểm.” Thiếu nữ chần chừ, mở miệng, “Nhưng các vị lợi hại như vậy chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ngươi là không hy vọng đoàn trưởng của chúng ta gặp chuyện không may.” Tạp Mễ Nhĩ đã pha trà xong, mỉm cười rồi bỏ lại một câu, ra khỏi phòng.
Mặt thiếu nữ đỏ bừng. Nàng vội vàng nâng tay che mặt, thật may không bị Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy.
“Đoàn trưởng, uống trà đi!” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã rót trà cho Khắc Lôi Nhã, sau đó rót ình một tách, hoàn toàn không để ý đến những người khác.
Ngõa Nhĩ Đa hừ hừ, trực tiếp cầm bình trà lên uống khiến Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm nhìn bằng con mắt khinh thường.
“Tay nghề của phó đoàn vĩnh viễn là độc nhất vô nhị.” Khắc Lôi Nhã nhấp một ngụm trà hoa hồng, cảm giác mình được sống lại.
Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt. Thậm chí mọi người còn hoài nghi nếu người này có đuôi thì chắc nó đã vểnh lên trời rồi.
Ngõa Nhĩ Đa đặt bình trà xuống, mắt lạnh nhìn Khắc Lôi Nhã. Hắn không hiểu tại sao tiểu ác ma này lại chấp nhất với trà hoa như thế. Nàng thích uống trà hoa nhất. Theo hiểu biết của Ngõa Nhĩ Đa thì với tính tình ác liệt của tiểu ác ma căn bản không thích hợp với trà hoa cao quý thanh nhã này. Nàng phải cầm dao ăn tươi nuốt sống mới đúng! (thô bỉ thiển *.*)
“Ngõa Nhĩ Đa, ngươi nhìn ta như vậy là có ý bất mãn với ta à?” giọng nói nguy hiểm âm trầm của Khắc Lôi Nhã bay tới.
Ngõa Nhĩ Đa giật mình, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ta nào dám, ha ha ha ha...” tiếng cười gượng vang vọng trong sân, muốn bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu.
Thiếu nữ nhìn đám người trong sân đầy bứt rứt. Dưới ánh mặt trời nhóm người này nhìn rất đẹp, giống như một bức tranh hoàn mỹ không tỳ vết khiến cho không ai có thể nhẫn tâm mà phá vỡ không khí giữa bọn họ. Nàng có cảm giác họ không hợp với nghề nghiệp của mình. Thiếu nữ nhìn đến thất thần.
Lúc này, bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Lỵ Á, không hay rồi. Đệ đệ của tỷ bị ma thú tập kích. Bây giờ đang ở trên núi. Hắn sắp chết rồi. Tỷ mau đi gặp hắn lần cuối đi.” Mấy người trẻ tuổi thở hổn hển, chạy tới hô to với thiếu nữ đang đứng ở cửa.
“Gì cơ?” sắc mặt Lỵ Á trở nên tái nhợt, nhìn mấy thiếu niên đứng ở cửa viện bằng ánh mắt không thể tin được, đầu óc trống rỗng, “Sao lại có thể như vậy? Sáng nay nó vẫn còn rất khỏe mà!” những thiếu niên này Lỵ Á biết. Chúng đều là bạn bè tốt của đệ đệ nàng.
“Đừng chần chừ nữa, nhanh lên đi. Năng lực của thầy thuốc cũng có hạn.” Thiếu niên đứng ở cửa viện cực kỳ sốt ruột.
Lúc này Lỵ Á mới lấy lại tinh thần, hoảng hốt chạy theo mấy thiếu niên.
“Đi, đi xem một chút.” Khắc Lôi Nhã uống một ngụm trà cuối cùng xong, chậm rãi đứng lên, nói.
“Ngươi trở nên tốt bụng như thế từ khi nào vậy?” Ngõa Nhĩ Đa nói thầm. Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Khắc Lôi Nhã thuận tay đập mạnh kiếm Thương Lan vào đầu Ngõa Nhĩ Đa khiến cho đầu hắn nổi một cục u to tướng.
Đoàn người đi theo người phía trước về hướng núi Mê Đồ.
Từ xa đã thấy một đám đông đang vây lại. Tiếng khóc đau đớn của Lỵ Á truyền tới.
Khắc Lôi Nhã tiến lên thì thấy Lỵ Á đang ôm một thiếu niên với khuôn mặt tương tự nàng trong lòng, cả người hắn toàn là máu. Mắt hắn khép chặt, mặt không hề có chút huyết sắc nào. Một người có vẻ là thầy thuốc lắc đầu thở dài. Mặt những người trẻ tuổi xung quanh cũng đầy đau thương.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã. Ý tứ trong mắt hắn rất rõ ràng: ta là sát thủ chứ không phải là thầy thuốc hay Mục Sư.
Ánh mắt Khắc Lôi Nhã dời sang những người khác. Mọi người đều lắc đầu. Lúc này Khắc Lôi Nhã mới giật mình nhớ ra trong đoàn Dong Binh của nàng không có thầy thuốc hay Mục Sư!
“Đều là những vết thương trí mạng. Dược vật không thể giúp gì được. Nếu hiện tại có Mục Sư thì may ra.” Lý Nguyệt Văn trầm giọng, nói thật nhỏ.
Khắc Lôi Nhã nhìn thiếu nữ tên là Lỵ Á khóc rất thương tâm, thở dài trong lòng. Trong đầu nàng chợt hiện lên một ý niệm, nếu có Lãnh Lăng Vân ở đây thì tốt rồi.
Ngay sau đó một mái tóc bạch kim xuất hiện trước mặt nàng. Khắc Lôi Nhã cười tự giễu. Nàng cười thầm mình nghĩ quá nhiều dẫn đến ảo giác.
Nhưng ánh sáng trắng tường hòa xuất hiện ngay sau đó nói cho nàng đây không phải là ảo giác. Lãnh Lăng Vân có đôi mắt màu tím, tóc bạch kim đang ở trước mặt nàng! Hắn đang ngồi xuống trị liệu cho thiếu nhiên chỉ còn thở thoi thóp!!!
Khắc Lôi Nhã chớp mắt, xác định mình không nhìn lầm.
“Đừng chớp mắt nữa. Hắn vừa mới đến.” Tạp Mễ Nhĩ hiểu cái chớp mắt của nàng, lại gần, thấp giọng nói với nàng.
Khắc Lôi Nhã há hốc miệng, sau đó theo phản xạ có điều kiện mà nhìn ra phía sau nhưng không thấy những người khác của thần điện Quang Minh. Chỉ có một mình Lãnh Lăng Vân đột ngột xuất hiện!!
Tiếng kinh hô và cảm tạ kéo Khắc Lôi Nhã về thực tại. Máu của thiếu niên trong lòng Lỵ Á đã ngừng chảy. Mặc dù mặt vẫn tái nhợt nhưng hô hấp đã ổn định hơn.
“Mục Sư đại nhân, cám ơn ngài, cám ơn ân cứu mạng của ngài.” Lỵ Á cực kỳ vui mừng, cảm tạ không ngừng.
“Không cần phải cám ơn. Không có gì đâu.” Giọng nói lành lạnh của Lãnh Lăng Vân vang lên bên tai mọi người.
Khắc Lôi Nhã trợn to mắt nhìn Lãnh Lăng Vân trước mắt. Nàng cứ nhìn hắn chằm chằm cả nửa ngày vẫn không thể nói ra một câu nào. Trong đầu nàng toàn là dấu chấm hỏi. Tại sao Lãnh Lăng Vân lại đột ngột xuất hiện ở đây? Tại sao hắn lại đến đây một mình? Là tới tìm mình, muốn mình quay về dốc sức vì thần điện Quang Minh với hắn sao?
Mặc Ngõa Nhĩ Đa rất đặc sắc. Trước mắt chính là kẻ thù của hắn! Kẻ thù!
Chợt, Ngõa Nhĩ Đa hú lên một tiếng rất quái dị, dùng hết hơi sức của mình mà quăng một cái tát lên mặt Lãnh Lăng Vân khiến hắn ngã xuống đất. Lãnh Lăng Vân chưa kịp lấy lại tinh thần thì Ngõa Nhĩ Đa đá tiếp một cước vào bụng hắn, sau đó dùng sức giẫm chân lên lưng Lãnh Lăng Vân: “Ta nhổ vào! Tiểu bạch kiểm đáng ghê tởm. Ta giẫm chết ngươi! Ta nhổ chết ngươi! Ta nhổ!” Ngõa Nhĩ Đa phun một ngụm nước miếng lớn lên đầu Lãnh Lăng Vân. Sau đó hắn đạp điên cuồng rồi ngửa mặt lên trời cười to, cực kỳ hài lòng. Cuối cùng hắn đã có thể hung hăng giẫm tên tiểu bạch kiểm này dưới chân! “Đi chết đi tên tiểu bạch kiểm kia! Ta muốn ngươi nếm thử tư vị của cái chết. A ha ha ha, ha ha...” tiếng cười thoải mái của Ngõa Nhĩ Đa vang dội cả bầu trời, “Ngươi cũng có ngày bị ta giẫm dưới chân. Thánh tử đại nhân vô cùng tôn quý cũng có ngày hôm nay. Cầu xin tha thứ đi, cầu xin ta bỏ qua cho ngươi! Nếu tâm tình ta tốt sẽ bỏ qua cho!” Ngõa Nhĩ Đa cười ha hả.
“Ngõa Nhĩ Đa, ngươi bị sao vậy? Sao lại cười khúc khích một mình như thế?” giọng nói tràn đầy nghi ngờ truyền vào lỗ tai Ngõa Nhĩ Đa.
Ngõa Nhĩ Đa lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn khuôn mặt tò mò của Hạ Thiên, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Ai cần ngươi lo!” Ngõa Nhĩ Đa trợn mắt nhìn Lãnh Lăng Vân đang nói chuyện với Khắc Lôi Nhã, thống hận trong lòng. Sao lại không cho phép mình có ý nghĩ này? Không cho phép mình tưởng tượng ra cảnh tên tiểu bạch kiểm đáng hận kia bị mình giẫm dưới chân sao?
Cảnh tượng vừa nãy là do Ngõa Nhĩ Đa tưởng tượng ra. Thực tế là Lãnh Lăng Vân quần áo chỉnh tề, dáng vẻ vô cùng cao quý đang nói chuyện với Khắc Lôi Nhã.
“Thánh tử đại nhân, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đang nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
Tài Năng Tuyệt Sắc Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo