Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1230 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:37:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Chương 48.1: Thu Thập Tra Nam. Kỳ Phùng Địch Thủ
goài cửa phủ, ba chiếc xe ngựa đang chờ, một chiếc là xe ngựa xa hoa của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, một chiếc là xe ngựa của Hoa gia, còn có một chiếc là xe ngựa của tiểu nha hoàn.
Vân Thị cùng Hoa Như Yên đang chờ ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, khóe môi Hoa Như Yên cong lên ý cười đắc ý vừa lòng, trong mắt thả ra tia sáng hung ác cực rõ, Hoa Kinh Vũ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, nhất định phải khiến ngươi chết không chỗ dung thân.
Hoa Kinh Vũ vừa nhìn Hoa Như Yên, đôi mắt hiện lên tia lãnh ý, nếu Hoa Như Yên liên tiếp thiết kế bẫy đối phó nàng, nàng cũng sẽ không cho nữ nhân này sống yên ổn, Hoa Kinh Vũ một bên nghĩ một bên trong lòng có tính toán, các ngươi đã tính kế ta hai lần, chẳng bằng ta tặng lại các ngươi một ván.
Hoa Kinh Vũ ý niệm vừa rơi xuống, nhìn về phía Hoa Như Yên, trên mặt liền có một chút ý cười: “Nhị muội muội, không bằng chúng ta ngồi chung một xe ngựa, trên đường trò chuyện.”
Vẻ mặt Hoa Như Yên hoài nghi, nữ nhân này có lòng tốt như vậy sao? Ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy đồng dạng vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này muốn làm cái gì?
Hoa Kinh Vũ không để ý tới vẻ mặt của hai người, đưa tay kéo Hoa Như Yên hướng xe ngựa của phủ Thái tử đi đến, phía sau mọi người thấy vậy liền mờ mịt.
Một hàng ba người ngồi trong xe ngựa của phủ Thái tử, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên xe ngựa cuối cùng rồi đi.
Trong xe ngựa, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đen tràn đầy trong suốt, nhìn Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, mắt thấy hai người đang sợ hãi, luôn cảm thấy nữ nhân này biết hết sự tình mà bọn họ sắp làm, cả người không được tự nhiên, hai người nhịn không được mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Điện hạ cùng Nhị muội muội quả là trai tài gái sắc, trời đất tạo một đôi a,” nàng nói xong thở dài một hơi, khuôn mặt bi thương nhìn về một bên xe ngựa, không hề nhìn hai người kia.
Hai người bị nàng làm cho khẩn trương không hiểu gì, không biết nói cái gì cho phải.
Khóe môi Hoa Kinh Vũ cười một cái, đầu ngón tay dưới ống tay áo khẽ động, một luồng hương thơm nhẹ khi có khi không di động trong không khí, mùi hương này cùng với huân hương trên quần áo đặc biệt giống nhau, rất khó phát hiện.
Hoa Kinh Vũ đột nhiên nhíu mày lại, làm như rất khó chịu, Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên hai người không khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta có chút khó chịu, muốn ngủ một chút.”
Hoa Như Yên nhìn tháp dài trong xe ngựa, căn bản không thể cho người nằm xuống nghỉ ngơi, nếu nàng nằm xuống nghỉ ngơi, thái tử cùng ả phải ngồi ở đâu a?
“Điện hạ, cái này phải làm sao?”
Sắc mặt Hoa Như Yên có chút khó coi, nữ nhân này thật phiền phức, chẳng lẽ nửa đường đưa nàng trở về hay sao, không được, bọn họ kiên quyết không thể để nàng trở về.
“Nếu không, để cho nàng cùng Hoa phu nhân ngồi một xe, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”
Thái tử đề nghị, không thể để cho hắn cùng Hoa phu nhân Vân Thị ngồi cùng xe được, Hoa Như Yên vừa nghe lời Nam Cung Nguyên Huy nói, lập tức cao hứng lên: “Đúng vậy, điện hạ.”
Con ngươi của Hoa Kinh Vũ chợt lóe ra mũi nhọn, thuận theo mà đồng ý: “Được rồi.”
Hoa Như Yên thấy nàng đồng ý, phân phó thị vệ bên ngoài dừng xe ngựa lại, sau đó cho nha hoàn dìu Hoa Kinh Vũ đang suy yếu vào trong xe ngựa của Vân Thị, để cho Hoa Kinh Vũ nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn Hoa Kinh Vũ đề nghị nàng trở về nghỉ ngơi, bất quá Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm sao để nàng trở về a, kiên trì để cho nàng ở trong xe ngựa nằm chốc lát.
Minh vương phủ ở Nam Thành, có chút xa xôi, vị trí của vương phủ dễ dàng nhìn ra địa vị tượng trưng, theo điểm này mà nói vương phủ ở Yến Vân quốc đã muốn suy tàn. Bất quá nghe nói trong Minh vương phủ có một nhân vật rất thông minh, Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, Minh Bích Thạnh được các tiểu thư trong kinh thành gọi là Thanh Phong công tử, chẳng những túc trí đa mưu, hơn nữa lớn lên như quỳnh hoa ngọc thụ, là một người phong lưu phóng khoáng.
Nghe nói chẳng những là các tiểu thư thích hắn, mà cả Như Họa công chúa và Như Tuyết công chúa cũng thích hắn, Như Họa công chúa là nữ nhi của Đức phi nương nương, Như Tuyết công chúa là nữ nhi của Hoàng hậu, hai nữ nhân này đấu đá nhau, đều muốn gả cho Minh Bích Thạnh, bất quá Minh Bích Thạnh đối với hai người đều tốt, đến tột cùng hắn thích Như Họa công chúa nhiều hơn hay Như Tuyết công chúa nhiều hơn, không ai biết được.
Hôm nay Minh vương phủ rất là náo nhiệt, trước cửa phủ ngừng không ít xe ngựa, đều là các phu nhân cùng tiểu thư trong triều, nghe nói hôm nay chẳng những Minh vương phủ mở tiệc chiêu đãi nữ quyến. Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh cũng mở tiệc chiêu đãi không ít thanh niên tài tuấn vào phủ du ngoạn.
Xe ngựa của phủ Thái tử cùng xe ngựa của Hoa gia dừng lại, liền hấp dẫn không ít lực chú ý của mọi người, trên xe ngựa phía sau cùng của Hoa gia, tiểu nha hoàn nhanh chóng xuống xe ngựa, hầu hạ Vân Thị cùng Hoa Kinh Vũ xuống xe ngựa, chính là xe ngựa phía trước của phủ Thái tử, thế nhưng một chút động tĩnh đều không có.
Đồng thời thỉnh thoảng trong xe ngựa truyền ra một ít tiếng thở gấp, thị vệ đánh xe bên ngoài không khỏi sắc mặt khẽ biến thành ám, trầm giọng cung kính nói: “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”
Trong xe ngựa không ai để ý tới, người xung quanh không khỏi chỉ trỏ, thị vệ phủ Thái tử vẻ mặt không được tự nhiên, lại trầm giọng mở miệng: “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”
Đáng tiếc như trước không có người để ý tới, cái này càng làm cho nhiều người chú ý đến tình huống bên này, không ít người vẻ mặt kỳ quái tiêu sái tiến lại gần, đều nghị luận, sao lại thế này a, chẳng lẽ là Thái tử điện hạ không có tới sao? Đúng vậy, đây là có chuyện gì?
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười, vẻ mặt hòa thuận tiêu sái tiến lại, phân phó thị vệ phủ Thái tử: “Điện hạ cùng Nhị muội muội ta có thể là đang ngủ, ngươi hãy vén màn xe lên gọi bọn họ một tiếng, tới Minh vương phủ rồi, yến hội sẽ lập tức bắt đầu.”
“Hoa tiểu thư, cái này?” Thị vệ có chút chần chờ, bên trong xe ngựa có chút động tĩnh, điện hạ không giống như là đang ngủ, giống như là? Giống như là đang làm chuyện kích tình, ở đây nhiều người như vậy, bọn họ như thế nào có thể vén màn xe lên đây.
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn thị vệ liếc mắt một cái, sau đó đi đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, đưa tay vén màn xe lên, sau đó cả người bất động, ngay cả màn xe cũng quên buông xuống, lần này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng tình huống trong xe ngựa.
Thái tử điện hạ cùng Hoa nhị tiểu thư quần áo không chỉnh tề ở trong xe ngựa trình diễn một màn kích tình, hai người hôn môi lẫn nhau, điên cuồng quấn quít lấy nhau, nhất là Hoa Nhị tiểu thư thế nhưng xoay người ngồi ở trên người Thái tử điện hạ, đang dùng sức để cởi quần áo của Thái tử điện hạ.
Lập tức bốn phía vang lên tiếng nghị luận, cái gì đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì, cái gì hạ lưu vô sỉ không biết xấu hổ, cái gì cũng đều có nói.
Hoa Như Yên lập tức trở thành một nữ tử bại hoại đạo đức trong miệng của mọi người, nói xong lời cuối cùng, bọn họ còn nói nàng ta giống như kĩ nữ thanh lâu tầm thường.
Hoa Kinh Vũ lập tức buông màn xe xuống, thân mình phối hợp rút lui hai bước, không ít người đồng tình với nàng, vẻ mặt thương hại nhìn vị Thái tử phi tương lai này, không nghĩ tới Thái tử thế nhưng ở trước mặt của nàng lại cùng Nhị muội muội làm ra chuyện như vậy, nữ nhân này thực sự làm cho người ta rất đồng tình.
“Hoa đại tiểu thư, đừng khổ sở.”
“Đúng vậy, đừng quá thương tâm, nam nhân mà chính là hoa tâm một chút.”
Cách đó không xa có mấy người phu nhân đi tới khuyên Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt khổ sở gật đầu, ra vẻ mạnh mẽ, trong mắt người bên ngoài thấy nàng ra vẻ mạnh mẽ để một mình chịu đau khổ.
Lại không biết trong lòng nữ nhân này đang hừ lạnh, Nam Cung Nguyên Huy Hoa Như Yên các ngươi không phải muốn đưa ta một đại lễ sao, hiện tại ta trả cho ngươi một phần lễ.
Hoa Như Yên à, không biết sau chuyện vô sỉ hạ lưu, thương phong bại đức này, ngươi còn làm sao giả trang thành bộ dáng Bạch Liên Hoa nữa.
Vân Thị sắc mặt khó coi đến cực điểm, thân mình nhịn không được phát run, bốn phía mọi người thấy bộ dáng nữ nhi của bà hoàn toàn như một kĩ nữ thanh lâu, làm bà run rẩy không thôi, đồng thời thật sâu hiểu được, nữ nhi nếu muốn gả cho Thái tử làm chánh phi là tuyệt không có khả năng. Vân Thị rất nhanh phản ứng trở lại, đi đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, phân phó thị vệ của phủ Thái tử: “Lập tức đem xe ngựa nhanh chóng quay về phủ Thái tử.”
“Dạ,” thị vệ cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa, đánh xe ngựa rời đi, Vân Thị cũng không còn mặt mũi ở lại, dẫn nha hoàn rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hoa Kinh Vũ ở lại một mình, nàng nhìn trái phải một chút, mắt không khỏi trợn trắng, một đám người này đều đi rồi, nàng về như thế nào a?
Người bên cạnh còn cố tình vậy quanh lại đây, không ít người khuyên nàng, Hoa Kinh Vũ đều gật đầu cười đáp lại, tỏ vẻ bản thân mình rất rộng lượng, sẽ không tức giận với Thái tử.
Trừ bỏ an ủi Hoa Kinh Vũ, Hoa Như Yên từ vị trí cao cao tại thượng bị tuột dốc thê thảm, các phu nhân này trong kinh, đều có thân phận tôn quý, bình thường ghét nhất là những nữ nhân giống hồ ly tinh, hiện tại Hoa Như Yên liền mang danh hồ ly tinh, bị mọi người ghét bỏ, nói đến nàng, mỗi người đều căm thù đến tận xương tủy.
Mọi người vây quanh Hoa Kinh Vũ một đường đi vào phía sau viện của Minh vương phủ. Phía sau viện của Minh vương phủ có một bích hồ, trong hồ nở đầy hoa sen, làm sáng lên màu xanh của nước, màu xanh của nước pha lẫn với màu hồng hồng của hoa sen, thật sự là một bức tranh xinh đẹp, một màu xanh kiêu ngạo, mọi người cùng nhau tụm ba tụm năm, thỉnh thoảng nói chuyện, trong đó nói chuyện náo nhiệt nhất là hai nơi, đúng là hai vị công chúa, Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, không ít người ngồi bên cạnh các nàng là các vị tiểu thư, ca ngợi công chúa hoàng thất.
Hai người Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, một người bộ dáng e lệ kiều diễm, một người bộ dáng quyến rũ động lòng người, hai người đều không phải là mỹ nhân bại hoại tầm thường.
Hai người này nhìn thật thân thiết, nhưng thật ra là đối chọi gay gắt, hai người đều thích Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, vì Minh Bích Thạnh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất quá Minh Bích Thạnh cũng không tỏ vẻ là thích ai hơn, cùng hai người các nàng như gần như xa, như thế càng làm cho hai nữ nhân thần hồn điên đảo. Chỉ cần có một cơ hội, là hai người liền đi tới Minh vương phủ.
Lúc này đang có người đem sự tình Hoa Như Yên dụ dỗ Thái tử kể lại cho hai vị công chúa nghe, không ít người ở vườn sau không thấy được một màn kia, nghe được Hoa Như Yên làm những chuyện như vậy, sắc mặt không khỏi cùng nhau thay đổi, sau đó cùng nhau trào phúng Hoa Như Yên.
“Không nghĩ tới Hoa nhị tiểu thư đê tiện như vậy, thế nhưng làm ra chuyện câu dẫn Thái tử như thế này.”
“Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương không phải hứa đem nàng gả cho Thái tử làm trắc phi sao? Mới có mấy ngày mà đã chờ không kịp, loại nữ nhân này nếu vào phủ Thái tử, chỉ sợ cũng là kẻ gây tai họa.”
Mọi người đang nói đến cao hứng, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi đến, không ít người trong lòng đều đồng tình với nữ nhân này, còn chưa gả vào phủ Thái tử, liền xảy ra chuyện như vậy, nữ nhân này thật là tội nghiệp a.
Hoa Kinh Vũ làm bộ như không thấy, đi đến một bên ngồi xuống, kỳ thật không phải nàng nói, nàng không nghĩ tham gia cái gì yến hội, sở dĩ hôm nay nàng đến Minh vương phủ, chẳng qua là vì giáo huấn Thái tử cùng Hoa Như Yên, lúc trước thấy bọn họ rời đi rồi, nàng cũng muốn rời đi, nhưng bị mấy phu nhân kéo đi vào.
Mọi người bốn phía tuy rằng đồng tình Hoa Kinh Vũ, nhưng cũng không có đi tới, chỉ nói chuyện với nhau, Hoa Kinh Vũ cũng mặc kệ những người này, đột nhiên bên người vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh lã lướt động lòng người đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi nở nụ cười, quanh thân tỏa ra một loại khí quý phái, nữ tử này đúng là Đại tiểu thư của Giang gia Giang Nguyệt Nhã.
“Hoa tiểu thư, ta có thể ngồi xuống không?”
Đôi mắt Hoa Kinh Vũ có chút đăm chiêu, gật gật đầu, hai tay đưa ra tao nhã mời người đối diện Đại tiểu thư Giang gia, vị Giang Đại tiểu thư này quả nhiên là người đẹp dáng người cũng đẹp, ngay cả động tác cũng lộ ra vẻ tôn quý.
Hai người tuy ngồi ngay ngắn ở bàn tròn, nhưng cũng không ai nói gì. Giang Nguyệt Nhã híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, cẩn thận quan sát, nữ nhân này trên người có cái gì hấp dẫn, bằng không Lăng Thiên vì cái gì chú ý nàng.
Bọn họ quan sát động tĩnh của Nam Cung Lăng Tiên cho tới nay, Nam Cung Lăng Thiên đối với người khác không có gì quá đặc biệt, cũng không nhiều lời cùng một nữ nhân, nhưng gần đây nàng điều tra được một tin tức, Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng cùng vị Hoa gia đại tiểu thư này có chút liên quan, cho nên Giang Nguyệt Nhã mới nghi ngờ, muốn nhìn một chút xem trên người nữ nhân này có cái gì hấp dẫn, bất quá sau khi đánh giá cẩn thận một phen, trong lòng Giang Nguyệt Nhã có chút thất vọng, nàng thật sự là nhìn không ra.
Là mắt nàng vụng về, hay là Nam Cung Lăng Thiên không giống với người khác, Giang Nguyệt Nhã ngây ngốc cầm chén trà, Hoa Kinh Vũ cũng cầm chén trà uống, để Tiểu Bạch ngồi trên đùi.
Nàng đã quan sát Giang Nguyệt Nhã, nữ nhân này là người thắng trong tranh đấu võ khôi năm trước, nếu nàng nghĩ muốn đứng đầu năm nay, chẳng những phải đánh bại các tuyển thủ bên dưới, cuối cùng còn phải đánh bại nữ nhân này mới chiến thắng được, theo tin tức nàng biết được, nữ nhân này có võ công cực kì lợi hại, một năm trước nàng có nội lực cấp sáu, còn có bí kíp võ công rất lợi hại, đã qua một năm, chỉ sợ nữ nhân này lợi hại hơn, nghĩ tới thân thủ Giang Nguyệt Nhã, lại nghĩ tới bản thân mình, Hoa Kinh Vũ không khỏi có chút nóng vội, xem ra nàng phải cố gắng.
Hôm nay nếu không phải Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên nhất quyết kéo nàng tới đây, nàng đã đi tới thư viện, tuy rằng lúc trước tính kế Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nhưng đến tột cùng hai người kia bày ra cái bẫy gì để chờ nàng, nàng ngược lại rất hiếu kì a.
Hai người đều trầm mặc không tiếng động, Giang Nguyệt Nhã rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Hoa tiểu thư, tất cả mọi người đều đi dạo chơi rồi, không bằng chúng ta cũng đi dạo chơi đi.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Tốt,” nàng ôm Tiểu Bạch đứng dậy, lập tức Giang Nguyệt Nhã liền nhìn đến Tiểu Bạch trong tay nàng, rất có hứng thú nói: “Nhìn tên gia hỏa này ta liền nghĩ đến Vân văn báo xui xẻo đợt trước, sao lại mạc danh kỳ diệu bại bởi tên gia hỏa này chứ?”
“Có lẽ là vận khí của nó tốt.”
Hoa Kinh Vũ cười nói, hai người đứng dậy từ bích hồ đi ra ngoài, lúc này bên bích hồ không ít người đi dạo.
Minh Vương phi ở phía trước tiếp đón, tiếng cười khanh khách không ngừng, cực kì náo nhiệt. Giang Nguyệt Nhã cùng Hoa Kinh Vũ hai người đi ở phía sau cùng, hai người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ, thanh âm Giang Nguyệt Nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước vang lên: “Hoa tiểu thư, ngươi có quen biết Bắc U vương không?”
“Bắc U vương?” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Nhã, bất quá lúc này nữ nhân này cũng không có nhìn nàng, mà là nhìn vào trong hồ nước, bất quá biến hóa khéo léo kia không thoát khỏi mắt của Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này rõ ràng có ý với Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, bất quá nàng nhớ rõ Nam Cung Lăng Thiên là một tên đoạn tụ a, thật sự là đáng tiếc cho một đóa hoa như vậy.
Hoa Kinh Vũ tiếc hận một tiếng, ôn nhu mở miệng nói: “Gặp qua hai ba lần.”
Về chuyện nàng cùng Nam Cung Lăng Thiên, nàng không muốn nhiều lời, tuy rằng nàng không thích Nam Cung Lăng Thiên, bất quá cũng không thể phủ nhận, chính mình vẫn thiếu hắn hai lần ân tình cứu mạng, nếu ngày sau có cơ duyên, nàng nhất định sẽ trả hắn ân tình này.
Hoa Kinh Vũ trong lòng suy nghĩ, Giang Nguyệt Nhã thản nhiên nha một tiếng, không thèm nói nữa.
Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa - Ngô Tiếu Tiếu